Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 2: Quán bar tạm ngưng hoạt động



“Cha tôi…”

Tôi nhịn không được nhíu mày lại, bắt đầu cảm thấy đối phương có thể là một kẻ lừa đảo.

Bởi vì tôi là một đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ đã sống trong viện mồ côi.

Tôi thậm chí còn không mường tượng được hình dáng cụ thể của ba mẹ ra sao, chỉ dừng lại ở bước xưng hô mà thôi.

Nhưng cô ấy lại nói tôi có một người cha có khả năng chuyển khoản cho tôi một trăm triệu?

Quả thực là một câu chuyện hoang tưởng mà.

Thấy tôi trầm mặc hồi lâu, đối phương dường như đoán được suy nghĩ của tôi.

Cô ấy nói:"Thật ngại quá, Thiên Vị thiếu gia, là tôi chưa nói rõ ràng. Đơn giản mà nói, thật ra ngài không phải cô nhi, mà do từ bé gặp phải bất hạnh phải ly tán với gia đình. Cha ruột của ngài, Trần Long Tượng tiên sinh, chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm ngài, rốt cục trời cao không phụ lòng người, hai ngày trước đã nhận được tin tức của ngài, cũng đã xác nhận thân phận của ngài."

“Đợi đã.” Trong lòng tôi căng thẳng, nhịn không được mà cắt đứt lời cô ấy.

Thật sự là trong mấy câu ngắn ngủi, lượng tin tức quá lớn, khiến tôi có chút khó có thể chấp nhận.

Hơn nữa, cái tên Trần Long Tượng này…

Tôi cẩn thận hỏi: "Cô nói Trần Long Tượng… có phải đại gia nổi tiếng giàu nhất nước Trần Long Tượng không?"

“Đúng vậy, Thiên Vị thiếu gia.” Đối phương trả lời.

Thật vậy sao?

Trong lòng tôi lập tức như nổi lên những con sóng lớn ngập trời.

Cái tên Trần Long Tượng này, có thể nói là không người nào không biết, không người nào không hiểu. Bởi vì hắn là người nắm tập đoàn tài chính lớn số một đất nước, người cầm lái của tập đoàn Trần Thị.

Sản nghiệp dưới trướng trải rộng nhiều lĩnh vực, riêng tài sản cá nhân đã đạt tới mấy trăm tỷ, gia tộc Trần Thị lại nắm quyền chi phối tuyệt đối phần lớn sản nghiệp, tổng tài sản có thể đạt mấy ngàn tỷ, có thể gọi là phú khả địch quốc.

Bây giờ lại có người nói với tôi ông ấy là bố tôi!?

Diễn biến của sự việc quá mức hoang đường, làm cho cảm giác không thực tế của tôi trở nên mạnh liệt hơn bao giờ hết.

Miễn cưỡng áp chế sự nghi hoặc trong lòng, tôi trầm giọng nói: "Cô làm sao chứng minh được lời cô nói là sự thật? Còn nữa, nếu tôi là con trai của Trần Long Tượng, tại sao hắn không tự mình gọi điện thoại cho tôi?"

"Sau khi nhận được tin tức của ngài, chúng tôi phái người lén lút lấy được mô tế bào nang lông của ngài, và đã giám định DNA. Kết quả đối chiếu cho thấy xác suất mối quan hệ sinh học giữa Trần tiên sinh và ngài là 99,9999%. Bản báo cáo giám định được thực hiện bởi trung tâm giám định thủ đô, tính uy tín và tính chân thực đều không cần hoài nghi. Nếu ngài cần, tôi sẽ trình báo cáo giám định cho ngài xem qua."

"Về phần vấn đề thứ hai, Trần tiên sinh đã đích thân dặn dò, cục diện hiện tại tương đối phiền toái và phức tạp, nếu tùy tiện gặp lại ngài, có thể ngài sẽ gặp nguy hiểm. Cho nên cần tạm thời giữ bí mật về thân phận của ngài, không thể để cho người ngoài biết."

Trong điện thoại, người phụ nữ kia dùng thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng tiếp tục nói: "Mặc dù tạm thời không thể nhận nhau, nhằm thể hiện sự quan tâm cũng như muốn bồi thường cho ngài, nên Trần tiên sinh mới chuyển một trăm triệu nhân dân tệ vào tài khoản của ngài, hy vọng có thể bù đắp việc thiếu thốn tình thương mấy năm nay cho ngài." Trần tiên sinh còn nói, sau khi giải quyết những việc cần xử lý, sẽ đích thân đến Lôi Trạch để đón ngài về nhà."

"Ngoài ra, từ hôm nay trở đi tôi chính là trợ lý tư nhân của ngài, có thể giúp ngài xử lý mọi việc. Bất kể ngài gặp phải vấn đề hoặc khó khăn gì, đều có thể giao cho tôi, ta sẽ dốc hết toàn lực làm cho ngài hài lòng."

Giọng nói trong điện thoại vừa bình tĩnh, vừa thành khẩn, hơn nữa logic rõ ràng, không có nửa điểm sơ hở.

Sự nghi ngờ trong lòng tôi đã được xóa bỏ một chút, nhưng vẫn không dám tin hoàn toàn.

Dù sao tất cả lời nói đều chỉ do cô ấy nói.

Điều duy nhất có thể được coi là bằng chứng thực tế chính là tin nhắn thông báo tiền vào tài khoản.

Nhưng bây giờ thủ đoạn lừa đảo công nghệ cao siêu như vậy, giả mạo tin nhắn ngân hàng cũng không phải là việc khó.

Tôi cần dò xét lại lần cuối.

“Cô nói sẽ xử lý bất cứ chuyện gì cho tôi?” Tôi cố tình nhấn mạnh mỗi hai từ khi nói.

“Đúng vậy, bất kể ngài có nhu cầu gì, tôi đều sẽ xử lý hết cho ngài.” Giọng nói của đối phương rất bình tĩnh và kiên định.

Tôi chậm rãi nói: "Vừa lúc nãy, tôi… vừa chịu nỗi ô nhục lớn nhất cuộc đời này”

Hồi tưởng lại tất cả những chuyện vừa xảy ra trong phòng vip của quán bar, lửa giận của tôi lại không ngừng bốc lên, lại lần nữa nắm thật chặt bàn tay, trầm giọng mà nói:"Tôi muốn bọn họ phải trả giá!”

“Tất cả những hành vi mạo phạm ngài, đều sẽ bị coi là hành động khiêu khích với toàn bộ tập đoàn Trần Thị!" Giọng nói của đối phương trở nên càng thêm lạnh lùng, không chút do dự đáp lại, "Xin hãy nói cho tôi biết vị trí hiện tại của ngài.”

"Trước cửa quán bar Hạo Nguyệt. Ngoài ra, mang theo bản báo cáo giám định DNA cho tôi."

“Vâng, xin ngài chờ một chút, tôi sẽ đến trong vòng hai mươi phút.”

Cúp điện thoại, tâm trạng của tôi vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Dù sao những thông tin vừa rồi thật sự là một đả kích rất lớn đối với tôi.

Người giàu nhất là bố tôi?

Không chỉ cho tôi một trăm triệu tiền tiêu vặt, còn sắp xếp một trợ lý tư nhân?

Bất kể như thế nào cũng có chút cảm giác không thực tế mà.

Tôi cất điện thoại đi, tiện tay châm cho mình một điếu thuốc.

Nicotine được hút vào trong phổi, tôi chậm rãi phun ra khói trắng, cảm xúc của tôi cũng dịu lại một chút.

Sốt ruột cũng vô dụng.

Là thật hay giả, hai mươi phút sau ắt sẽ biết kết quả.

“Này, cậu làm gì vậy!”

Một giọng nói nóng nảy bỗng nhiên từ phía sau truyền đến.

Tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bảo vệ đi nhanh về phía tôi, vừa đi vừa chỉ vào mũi tôi và quát: "Con mẹ nó cậu ở đâu tới vậy? Đừng ngồi ở đây, ảnh hưởng đến việc làm ăn của quán bar chúng tôi."

Càng tiến tới gần, hắn dường như càng thấy rõ máu tươi trên mặt tôi, như bị hoảng sợ, sau đó liếc mắt đảo qua đồng phục phục vụ trên người tôi, hỏi: "Cậu là phục vụ ở quán bar?"

“Đúng.” Tôi gật đầu.

“Bị khách đánh?” Ánh mắt của anh ta lại nhìn về phía mặt tôi.

Tôi lại gật đầu, không nói gì.

“Xùy, thật đáng chết mà, khách hàng của quán bar Hạo Nguyệt đều là không phú thì quý, không bị đánh chết coi như tiểu tử nhà ngươi vận khí tốt.” Bảo vệ nhìn chằm chằm vào tôi, vẻ mặt tỏ ra không kiên nhẫn, “Cút đi xa một chút cho ta, dám làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của quán bar thì ta sẽ giết chết tên phế vật nhà ngươi."

Tôi nhịn không được nhíu mày, lửa giận lại bùng lên, vừa định lên tiếng thì nghe tiếng động cơ gầm rú từ đằng xa truyền đến.

“Gầm!”

Chiếc Aston Martin màu xám bạc xé gió lao vào bãi đỗ xe, vững vàng dừng ở cửa quán bar.

Từ trên xe bước xuống một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi.

Bảo vệ thấy thế lập tức thần sắc biến đổi, liền chạy đến nghênh đón, nịnh nọt cười nói: "Thanh gia gia, ngài tới rồi, tôi giúp ngài đậu xe được không?"

Người đàn ông trung niên không thèm liếc mắt nhìn bảo vệ một cái, tiện tay ném chìa khóa xe cho hắn, tay kia thì cầm điện thoại, thần sắc sốt ruột xen lẫn kích động, "Cậu chắc chắn chứ? Chu tiểu thư thật sự sẽ đến quán bar của tôi sao?"

Đang khi nói chuyện, hắn đã vội vã đi vào quán bar.

Bảo vệ cầm chìa khóa, hướng về phía bóng lưng người đàn ông trung niên liên tục khom lưng cúi chào, như vừa nhận được một công việc tốt, vẻ mặt vừa kiêu ngạo vừa vinh hạnh.

Tôi từ xa nhìn gã bảo vệ như muốn quỳ xuống liếm giày da cho người ta, bất giác lộ ra nụ cười khinh rẻ.

Đây là sức mạnh của đồng tiền!

Tôi biết người đàn ông trung niên vừa đi vào đó.

Đương nhiên, người ta không biết tôi rồi.

Hắn tên là Từ Thanh, ông chủ quán bar Hạo Nguyệt.

Xuất thân côn đồ, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, giao du với cả hắc bạch hai đạo.

Nghe nói ngoài quán bar này ra, còn có rất nhiều sản nghiệp khác.

Làm ăn phát đạt, số má trong giới hắc đạo cũng rất cao, được người ta tôn xưng là Thanh gia.

Là một trong những đại ca giang hồ khét tiếng của thành phố Lôi Trạch.

Trách làm sao tên bảo vệ kia thấy hắn ta thì giống như một đứa cháu trai vậy.

Tôi ngậm điếu thuốc trong miệng, vừa hút vừa lấy miếng khăn giấy che trên trán xuống.

Vết thương đã ngừng chảy máu, chỉ có điều trên mặt còn dính đầy vết máu, hơi khó chịu chút.

Lúc này, cửa quán bar đột nhiên trở nên náo nhiệt.

Không phải là do có khách đến.

Mà là tất cả khách hàng trong quán bar đó đều chạy ra ngoài rồi.

Dù là khách nam hay khách nữ đều tỏ vẻ bất mãn, vừa đi vừa không ngừng oán giận.

“Sao lại thế này, đang chơi vui vẻ, sao đột nhiên lại đuổi người đi?”

“Đúng vậy! Chưa từng thấy có quán bar nào lại chủ động đuổi khách rời đi như vậy, còn nói tạm ngưng hoạt động, hôm nay miễn phí toàn bộ, xùy, làm như ta thiếu tiền hay sao?"

“Quán bar Hạo Nguyệt là quán bar lớn nhất Lôi Trạch, làm ăn vậy sao?!”

“Không tới nữa, sau này không bao giờ tới đây chơi nữa!”

Tôi có chút kinh ngạc và đứng quan sát, phát hiện Vương Kim Minh và Từ Hiểu Tĩnh cũng ở trong đám người này.

Khuôn mặt Từ Hiểu Tĩnh đỏ bừng, bị Vương Kim Minh ôm nửa người, quần áo có chút lộn xộn, lộ ra hơn phân nửa bộ ngực trắng nõn, thu hút ánh mắt của nhiều đàn ông xung quanh.

Vương Kim Minh lúc này tỏ vẻ mặt rất tức giận.

Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là đang chơi hăng máu trong phòng vip nhưng lại bị cắt ngang và đuổi ra ngoài.

“Này, ngươi lại đây cho ta.”

Vương Kim Minh tiện tay gọi một bảo vệ, chính là người vừa rồi xua đuổi tôi.

Bảo vệ kia trên mặt tươi cười, nhiệt tình chào hỏi: "Ô, Vương thiếu gia, ngài đậu xe ở đâu? Tôi đi giúp ngài lái tới đây."

“Lái con mẹ nhà ngươi!" Vương Kim Minh trừng mắt hỏi: "Hạo Nguyệt các ngươi xảy ra chuyện gì, ta đang chơi hăng máu, sau tự nhiên lại đuổi ta ra ngoài?”

"Ôi, Vương thiếu gia ngài bớt giận, việc này cũng không thể trách chúng tôi. Mệnh lệnh ngưng hoạt động tới đột xuất quá, chúng tôi cũng chưa rõ chuyện gì." Bảo vệ giải thích.

Vương Kim Minh nổi giận, "Ta tiêu ở chổ các ngươi biết bao nhiêu tiền, không có một trăm vạn cũng có mấy chục vạn, các ngươi đối đãi khách hàng như vậy sao? Nói ngưng là ngưng, coi chúng ta là cái gì hả? !”

Lời nói của Vương Kim Minh khiến cho những khách hàng khác cũng tức giận theo, hiện trường nhất thời càng thêm hỗn loạn.

“Không sai, Hạo Nguyệt các ngươi cho dù lợi hại thật, nhưng cũng không thể không coi khách hàng là người chứ hả!”

"Quản lý của các ngươi đâu, gọi quản lý của các ngươi ra đây! Ta lại muốn xem ai là người không cho các ngươi hoạt động!”

Bảo vệ toát đầy mồ hôi, "Các vị, các vị, các vị tìm quản lý cũng vô dụng. Tạm ngưng hoạt động là mệnh lệnh của Thanh gia”

Thanh gia? !

Danh xưng này dường như có sức ép rất lớn.

Hiện trường huyên náo nhất thời trở nên tĩnh lặng, tất cả mọi người giống như con vịt đột nhiên bị bóp cổ vậy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv