Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 196: Biết người bên cạnh tôi là ai không?



Nam sinh năm tư Lâm Vĩnh Chí đang đứng trước mặt này, rất có danh tiếng trong đại học Lôi Trạch, một mặt bởi vì hắn là hội trưởng hội học sinh, mặt khác là bởi vì gia thế của hắn.

Nghe nói hắn không phải người địa phương Lôi Trạch, mà đến từ thành phố Tế Dương bên cạnh, trong nhà kinh doanh buôn bán dược phẩm rất lớn, khối tài sản lên tới mấy chục tỷ, không chỉ là gia tộc giàu nhất thành phố Tế Dương, trong phạm vi toàn tỉnh cũng được xếp hạng khá

cao.

Lâm Vĩnh Chí làm việc vô cùng kiêu ngạo và hung hãng, chuyện ức hiếp người khác đối với hắn mà nói xảy ra như cơm bữa, trong bốn năm đại học từng không chỉ một lần bởi vì đánh nhau khiến người khác bị trọng thương mà bị cảnh cáo và phê bình, nhưng hết lần này tới lần khác đều dùng tiền để giải quyết, sau đó vẫn có thể yên ổn ở lại trường để học tập, mỗi ngày hắn ta đều lái chiếc Ferrari 458 màu đỏ của rêu rao khắp nơi, thậm chí còn leo lên vị trí hội trưởng hội học sinh.

Ngoài ra, cá mối quan hệ nam nữ của hắn cũng vô cùng hỗn loạn, thay bạn gái giống như thay quần áo, có lúc còn có thể cặp kè cùng lúc vài người phụ nữ là chuyện bình thường với hắn, hằng năm hắn đều nhân thời cơ các

tân sinh viên vừa mới nhập học để theo bám các sinh viên nữ năm nhất.

Phàm là các cô gái bị hắn nhằm trúng, đại đa số đều không khuất phục trước tiền tài và gia thế của hắn, một bộ phận nhỏ còn lại cũng sẽ bị hắn ta dùng các loại thủ đoạn dơ bẩn để cưỡng ép và thu phục.

Nghe nói trong bốn năm đại học, số nữ sinh bị hắn làm cho có bầu nhiều vô số kể, nhưng sau đó đều bị hắn đá sang một bên, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thôi học, hai bàn tay đều đếm không hết.

Đơn giản mà nói, đây chính là hình mẫu điển hình của một tên cặn bã ỷ vào việc gia tộc của mình có tiền có thể mà làm những chuyện vô pháp vô thiên.

Hắn ta và Vương Kim Minh còn được gọi là hai lão đại hung hăng của đại học Lôi Trạch.

Nhưng nếu thật sự dựa theo gia thế và tài sản mà so sánh, gia tộc của hắn ta so với nhà Vương Kim Minh chắc hẳn sẽ mạnh hơn một chút. Vương Gia chẳng qua là gia tộc bản địa, xem Lôi Trạch là địa bàn của mình, cho nên hai người bọn họ tuy rằng không chơi với nhau, nhưng vẫn duy trì mối quan hệ tương đối hài hòa, không trêu chọc lẫn nhau.

Cho đến khi Vương Kim Minh bị tôi phế bỏ, phải nằm viện dưỡng thương đến bây giờ vẫn chưa ra, hắn ta liền trở thành tên ác bá duy nhất trong trường, cách sống càng

thêm ngang ngược và bá đạo.

Theo tôi thấy, loại thiếu niên ăn chơi trác táng chỉ biết gây chuyện thị phi này, kỳ thật chính là một cái ung nhọt của xã hội.

Thiếu mất sự dạy bảo từ xã hội.

“Nhóc con, sao ngươi có thể nói chuyện kiêu ngạo như vậy hả?" Lâm Vĩnh Chỉ hơi nheo mắt lại, trực tiếp nhấc chân tiến tới gần tôi, phía sau là một đám tiểu đệ cao lớn

và hung hăng, quả thực tôi cũng cảm thấy một chút áp lực.

Sau đó tôi mỉm cười, đang muốn mở miệng để nói chuyện, liền thấy ánh mắt của Lâm Vĩnh Chí bỗng nhiên dừng lại trên người Giản Ấu Vi.

Chỉ thấy ánh mắt của hắn ta sáng bừng lên, giống như vừa phát hiện ra một bảo tàng, ánh mắt nóng rực như dao nhỏ đánh giá qua lại trên người Giản Ấu Vi, dần dần lộ ra

vẻ mặt dâm tà không thèm nào che giấu chút nào, nhếch miệng nói: "Em gái này, sao trước kia chưa từng gặp qua em, cũng là tân sinh viên năm nhất sao?"

“Lâm thiếu gia..."

Cô gái trang điểm đậm đang núp trong ngực hắn ta dường như có chút ghen, làm nũng nói: "Đây chính là cô gái mà tôi đã nói với cậu đó, ở chung ký túc xá với tôi, là một kỹ nữ lầu xanh. Nếu không phải bởi vì cô ta, hôm nay tôi cũng không bị người khác ức hiếp như vậy!"

“Đúng vậy, đúng vậy, Lâm thiếu gia, chính bạn trai của cô ta đã đánh chúng tôi thành nông nỗi này, cậu nhất định phải báo thù cho chúng tôi nha." Nữ tử tóc tím cũng tiếp lời nói.

“Được được, báo thù." Lâm Vĩnh Chí đáp lại một tiếng, cũng không thèm nhìn các cô gái kia, ánh mắt lại sáng bừng nhìn chằm chằm vào Giản Ấu Vi, một bộ dạng đã bị mê hoặc, cười haha hỏi: "Em gái này, đêm nay em có rảnh không, có muốn cùng tôi đi ra ngoài chơi không?"

Giản Ấu Vi nghe thấy vậy liền cảm thấy có chút sợ hãi, sau đó rụt người lại, theo bản năng trốn ở phía sau tôi. Lâm Vĩnh Chí nhất thời nhíu mày, ánh mắt bất thiện nhìn về phía tôi.

“Đừng sợ, không sao đâu."

Tôi vỗ vỗ bả vai của Giản Ấu Vi, dịu dàng an ủi cô nàng, sau đó quay đầu nhìn thẳng vào mặt của Lâm Vĩnh

Chí, thản nhiên nói: "Hôm nay tâm trạng của tôi cũng không tệ, có thể cho ngươi một cơ hội để xin lỗi."

“Hả?" Lâm Vĩnh Chí hết sức kinh ngạc, như vừa nghe được một câu chuyện cười, liên phát ra tiếng cười to ngông cuồng, "Ngươi? Cho tôi một cơ hội để xin lỗi? Haha haha!"

Hai cô gái đang núp trong lòng hắn ta, và đám đàn em đang đứng phía sau nhất thời cười vang lên.

“Haha, tôi nghe không làm chứ, tên tiểu tử này lại muốn Lâm thiếu gia xin lỗi hắn?"

"Hắn ta vừa mới từ trong bệnh viện tâm thần nào trốn ra vậy? Thật là buồn cười.”

“Hắn cũng không hỏi thăm xem Lâm thiếu gia là ai, lại dám nói những lời như vậy, quả thực là muốn chết!" “Nên nói hắn ngu xuấn hay là dũng cảm đây?" Một đám người cứ thế mà không ngừng châm chọc và khinh thường tôi.

Lâm Vĩnh Chí giơ tay chỉ vào mũi tôi, cao ngạo như răng nói: "Tiểu tử, tôi cũng cho ngươi một cơ hội, lập tức quỳ xuống dập đầu nhận sai, sau đó tự tát mình mấy cái, rồi nói bạn gái của ngươi đi chơi với tôi một đêm, tôi có thể cân nhắc tha cho ngươi!"

Tôi nhìn hắn như nhìn một thằng ngốc, trầm ngâm một lúc, rồi thản nhiên thốt ra mấy chữ. "Đi chết con mẹ

nó đi!”

“Ngươi muốn chết!”

Sắc mặt của Lâm Vĩnh Chí trong chớp mắt đen như bao công, liền buông hai cô gái trong lòng ra, vươn tay muốn túm lấy cổ áo tôi.

Tôi hơi nghiêng người để tránh né, đồng thời giơ cánh tay lên để ngăn hắn lại, lại thuận thế đẩy về phía trước một cái, Lâm Vĩnh Chí lảo đảo lui về phía sau rồi ngã xuống đất.

“Lâm thiếu gia..."

“Lâm thiếu gia cẩn thận!"

Mấy tên tiểu đệ phía sau hắn vội vàng đồ lấy hắn, Lâm Vĩnh Chí phẫn nộ giãy dụa rồi đứng dậy, hai mắt tràn ngập lửa giận ngùn ngụt, nhe răng nói: "Giết chết hắn cho tôi!"

Sau khi ra lệnh một tiếng, mười mấy tên tiểu đệ có thân hình cao lớn lập tức vây xung quanh tôi và Giản Ấu Vi, xoa xoa nằm tay chuẩn bị động thủ.

Tôi không hoảng hốt chút nào, hơi hơi giơ tay lên dự định để cho đám người của Lý Hổ xử lý.

Nếu Giản Ấu Vi không ở bên cạnh tôi, tôi không ngại tự mình vận động một chút, nhưng tình huống hiện tại, vẫn phải đặt việc bảo vệ sự an toàn của Giản Ấu Vi lên đầu.

Ai ngờ vào lúc này, lại nghe một tiếng gầm từ bên

ngoài đám đông truyền đến.

“Lão Trần đừng hoảng, tôi tới giúp cậu đây!"

Tiếng hét đầy phẫn nộ từ xa dần dần tiến đến gần, chỉ thấy Lưu Văn Bân với vẻ mặt vô cùng lo lắng, trên tay cầm một cây gậy bóng chày, một bên vung vẩy một bên chạy nhanh đến, những người xung quanh sợ bị cây gậy bóng chày đánh trúng nên đã vội vàng tránh đường cho cậu ta, thế mà cậu ta chạy thẳng một mạch đến bên cạnh tôi mà không bị ai cản đường.



Lưu Văn Bân thở hồng hộc sau đó dừng bước, hơi nắm chặt cây gậy trong tay, cảnh giác đảo mắt nhìn đám người của Lâm Vĩnh Chí, thấy còn chưa động thủ, liên thở phào nhẹ nhõm sau đó nhếch miệng cười với tôi, "May mà không tới muộn"

Tôi kinh ngạc nhìn con hàng này, vừa cảm động vừa có chút dở khóc dở cười, hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"

“Ngô Thành Nghị báo cho tôi biết." Lưu Văn Bân trả

lời: "Cậu ta đang từ thư viện trở về kí túc xá, đi ngang qua đây, đúng lúc nhìn thấy cậu hình như đang xung đột với người khác, liền nhanh chóng gọi điện thoại cho tôi, tôi đang ở ký túc xá chơi game, sau khi nhận được điện thoại liền nhanh chóng tới đây."

“Thì ra là thế."

Tôi gật đầu, ánh mắt đảo quanh đám đông đang đứng xem bên ngoài, quả nhiên thấy được một người đeo kính, thân hình gầy gò và yếu ớt kia.

Sau khi nhìn thấy ánh mắt của tôi, cậu ta khẽ gật đầu, dường như còn muốn đi xuyên qua đám đông để đến bên cạnh tôi, nhưng đã bị tôi xua tay cản lại.

Cậu ta quá gầy yếu, nếu thật sự động thủ tôi chưa chắc có thể cùng lúc bảo vệ cậu ta và Giản Ấu Vi được, vì vậy tốt nhất vẫn nên đứng bên ngoài.

“Ngươi chỉ có một trợ thủ này thôi sao?" Lâm Vĩnh Chí đánh giá Lưu Văn Bản từ trên xuống dưới, nhe răng cười nói: "Còn có người nào nữa không? Nếu không có... thì hôm nay cả hai người các ngươi chết chắc rồi!"

"Con chó đừng sủa lớn, con mẹ nó khấu khí của người cũng lớn lắm! Chúng tôi mặc dù chỉ có hai người, nhưng cũng đủ để đối phó với đám phê vật các ngươi rồi!"

Lưu Văn Bản khinh thường mở miệng châm chọc, nhưng có thể nhận ra sâu bên trong nội tâm của cậu ta

vẫn có chút căng thẳng.

Cậu ấy lặng lẽ nhét cây gậy bóng chày vào tay tôi, thấp giọng nói với tôi: "Lão Trần, cậu đánh nhau giỏi hơn tối, nên cậu hãy cầm cây gậy này đi. Đợi lát nữa nếu thật sự đánh nhau, cậu liền lập tức tập trung đánh cho tên cầm đầu một chiêu thật mạnh! Con mẹ nó, tôi cho dù phải liều mạng, cũng không để cho hắn ta có một giây phút dễ chịu nào.!"

Tôi nhìn cánh tay hơi run rẩy của Lưu Văn Bân, trong lòng lúc này cảm thấy vô cùng ấm áp, vỗ vỗ vai hắn, cười nói: "Yên tâm, không cần hai chúng ta động thủ đâu.” “Ừm!” Lưu Văn Bân gật đầu thật mạnh, "Để tôi dùng danh tiếng của cậu đi dọa hắn!"

“Hả?” Tôi nhất thời sửng sốt.

Hai chúng tôi đã hoàn toàn hiểu sai ý của đối phương.

Chỉ thấy Lưu Văn Bân lập tức đứng thẳng người, vẻ mặt hết sức bình tĩnh nói: "Tôi biết ngươi, hội trưởng hội học sinh Lâm Vĩnh Chí đúng không, là bá chủ của đại học Lôi Trạch, tôi đã từng nghe qua những chuyện thối nát của ngươi rồi."

Đối diện đó, Lâm Vĩnh Chí lạnh lùng cười, "Nếu đã nghe qua danh tiếng của tôi, sao còn dám ở trước mặt tôi mà kiêu ngạo như vậy? Xem ra lá gan của các ngươi cũng

lớn lắm...”

"Haha haha!” Lưu Văn Bân bỗng nhiên cười lạnh, vẻ mặt khinh thường liền nói: "Ngươi sẽ không thật sự cho rằng trong đại học Lôi Trạch này có thể coi trời bằng vung chứ, buồn cười! Có biết người bên cạnh tôi là ai không hả?!

Lưu Văn Bân vừa hỏi vừa chỉ tay vào tôi, trực tiếp làm cho đám người đối diện và đám đông xung quanh đều phải tò mò.

Chủ yếu là vẻ mặt của cậu ta lúc này quá sức tự tin, hơn nữa giọng điệu còn chứa đựng sự châm chọc và khinh thường, làm ra một bộ dạng như thắng chắc người ta vậy.

Lâm Vĩnh Chí nhíu nhíu mày, liền ngăn tên tiểu đệ đang xoa xoa nắm tay phía sau lại, cười lạnh nói: "Trong trường đại học Lôi Trạch này, ngoại trừ Vương Kim Minh từ lâu đã không thấy xuất hiện, tôi thật sự không nghĩ ra còn có ai có thể kiêu ngạo trước mặt tôi như vậy?!"

rō!"

“Vậy thì mở to mắt chó của người ra mà nhìn cho

Lưu Văn Bân giơ ngón tay cái lên chỉ vào tôi, quát khẽ: "Vị này, chính là nhân vật trong truyền thuyết sân trường thứ tư, người thừa kế gia tộc tài phiệt đã khiến cho gia chủ Vương Gia không thể không tự mình đến đây để xin lỗi, Trần Thiên Vị!”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv