Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 189: Tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân



Dưới những ánh đèn lấp lánh, phía bên kia làn đường dành cho người đi bộ, có một cô gái đang đứng, chính là cô gái Giản Âu Vi đã từng có duyên gặp mặt với tôi.

Cô đang mặc một bộ đồ con vịt rất nặng, có chút mệt mỏi đứng dựa vào tường, trong tay còn đang cầm một xấp tờ rơi chưa phát xong, mũ trùm đầu đã bị tháo xuống và đặt ở bên cạnh, lộ ra khuôn mặt bị nóng đến đỏ bừng, sợi tóc hai bên gò mò cũng đã ướt đẫm mồ hôi đến mức dán sát trên gương mặt.

Cô cầm xếp tờ rơi và không ngừng quạt vào mặt, nhưng vẫn không ngừng toát mồ hôi hột, sắc mặt mệt mỏi mà tái nhợt, thậm chí ngay cả bờ môi thoạt nhìn cũng có chút khô khốc.

Tôi nhìn hình ảnh này, không khỏi khẽ nhíu mày, trong lòng dâng lên chút lòng trắc ẩn.

Loại công việc phát tờ rơi này tôi đã từng làm trước đây, không hề đơn giản như vẻ bề ngoài của nó.

Đặc biệt là vào mùa hè nóng bức như thế này, mặc áo bông giống như búp bê đứng trên đường phát tờ rơi, quả thực không phải công việc mà ai cũng có thể chịu đựng được.

May mà bây giờ buổi tối, nếu là ban ngày, chỉ sợ sẽ bị

cảm nắng mà ngất đi.

Không phải cô ấy đã xin được công việc làm thêm ở công ty Ủy Lam sao? Mức thù lao của công việc đó chắc chắn đủ chi trả chi phí sinh hoạt hàng tháng của một sinh viên đại học bình thường.

Tại sao cô ấy còn phải làm công việc phát tờ rơi vào buổi tối chứ?

Trong lòng tôi cảm thấy nghi hoặc, đang do dự có nên tiến lên chào hỏi hay không, lại bỗng nhiên nghe được phía sau cách đó không xa truyền đến những tiếng nói. "Thấy không? Chính là cô gái mặc trang phục búp bê phía trước!”

“Thấy rồi, thấy rồi! Chậc chậc, cô gái này có bộ dạng xinh đẹp quá, đặc biệt là dáng vẻ thuần ngây thơ này, quá mê người haha, ánh mắt của Quan thiếu gia quả nhiên danh bất hư truyền!"

Tôi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy có mấy người đang lén lút đứng ở góc đường.

Một người trong đó số khoảng mười tám mười chín tuổi, dáng người hơi gầy, khuôn mặt cũng khá là đẹp trai, ăn mặc như con cháu nhà giàu, chỉ có điều sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt, có chút giống như đang trong trạng thái say xin.

Người đó rõ ràng vừa được đám bọn họ gọi là Quan thiếu gia.

endong 109.

Đứng chung với hắn ta là ba tên côn đồ cùng tuổi với hắn, tóc nhuộm đủ mọi màu sắc, đeo định mũi đinh tại đinh môi và cả đinh trong mũi, giống như mở tiệm kim khí vậy, trên làn da cũng có vô số những hình xăm phức tap.

Người đang nói chuyện cũng chính là tên cầm đầu trong nhóm ba người đó, người đàn ông có mái tóc mào gà màu đỏ.



"Nói nhảm, ánh mắt của lão tử còn phải nói sao? Hai nữ sinh xinh đẹp nhất lớp chúng tôi, một người là Hạ Đóa Nhi, người còn lại chính là Giản Âu Vi này!"

Cái tên Quan thiếu gia đó nhếch miệng cười haha nói: "Hơn nữa những cô gái có gia cảnh bần hàn này, ngay cả chưa trang điểm mà còn xinh đẹp như vậy, trang điểm một chút không phải sẽ mê chết người sao? Ngoài ra còn cái loại cảm giác thuần khiết ngây thơ như một tờ giấy trắng này, chậc chậc, thật sự làm cho người khác thấy chờ

mong, bây giờ tôi chỉ cần tưởng tượng khuôn mặt nhỏ nhắn và ngây thơ của cô nàng đang thẹn thùng hầu hạ dưới háng của tôi, con mẹ nó cậu nhỏ cũng trực tiếp cứng lên!"

Nghe đến đó, tôi đã ý thức được ý đồ của mấy người này là gì.

Sau khi suy nghĩ một hồi, tôi lặng lẽ đi về phía bên kia hai bước, lấy điện thoại di động ra, mở chức năng ghi âm.

“Haha, hiểu, hiểu."

Gã có cái đinh ở lưỡi nghe vậy liền gật đầu lia lịa, hỏi: "Vậy... hay là cứ theo cách cũ, mấy anh em chúng tôi đi trêu chọc cô ấy một chút, sau đó Quan thiếu gia ngài sẽ xuất hiện để làm anh hùng cứu mỹ nhân?"

"Không sai!" Quan thiếu gia gật đầu, từ trong túi lấy ra một bình chất lỏng trong suốt, cười dâm tà mà nói: "Đối phó loại nữ sinh thuần khiết này, biện pháp hữu dụng nhất chính là anh hùng cứu mỹ nhân, cho đến khi cô ấy bất lực và hoàn toàn dựa dẫm vào tôi! Đến lúc đó chỉ cần len lén sử dụng một chút thuốc kích dục này, đêm nay tôi chắc chắn sẽ có thể thỏa sức vui đùa với cô ấy, haha!"

“Hiểu rồi, Quan thiếu gia, vậy chúng tôi đi đây!"

"Đợi đã! Một lát nữa các ngươi phải diễn tốt một chút.” Quan thiếu gia hơi nhíu mày nói: "Ngoài ra lúc đánh nhau, tôi muốn đánh thật một chút, các ngươi chịu đựng một

chút, nếu không sẽ rất dễ bị phát hiện ra! Đương nhiên, tôi cũng phải bị thương, phải làm cho cô nàng có cảm giác tự trách và áy náy, nếu không sẽ không có cớ rủ cô nàng đi

khách sạn...

"

“Vậy chi phí này..."

“Cứ yên tâm, tôi sẽ tăng gấp đôi so với giá cả đã thỏa thuận ban đầu."

“Haha, vậy không thành vấn đề, ngài cứ yên tâm đi, Quan thiếu gia, nhất định sẽ làm cho ngài hài lòng!"

Ba tên thanh niên mặt mũi gần đây đinh kia cười bất thiện, nhấc chân liền rẽ ra góc đường, hướng về phía Giản Ấu Vi mà tiến tới.

Còn tên Quan thiếu gia kia cũng len lén đi theo phía sau, giấu mình vào trong bóng tối, chuẩn bị tùy thời cơ mà nhảy ra trình diễn tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân.

Có chút thú vị...

Những người trẻ tuổi bây giờ, đều con mẹ nó sử dụng những thủ đoạn tiểu nhân vậy sao?

Nếu như hắn ta chỉ đơn thuần diễn một trận anh hùng cứu mỹ nhân, muốn theo đuổi Giản Ấu Vi, có lẽ tôi sẽ không quan tâm.

Nhưng nếu hắn muốn dùng thuốc để cưỡng bức cô ta, tôi không thể làm như không thấy gì được.

Khóe miệng tôi chậm rãi nhếch lên một nụ cười lạnh như băng, liền nhấc chân đi theo.

Giản Ấu Vi đang dựa vào góc tường nghỉ ngơi, hồn nhiên đến mức không biết nguy hiểm đã tới gần, sau đó liền nhìn thấy ba người đàn ông đeo khuyên tai vừa cười gian vừa vây quanh cô ấy.

Giản Ấu Vi nhất thời kinh hãi, nhìn ba người này rõ ràng không có ý tốt, khuôn mặt thoáng chốc trở nên tái nhợt, run giọng nói: “Ngươi... ngươi... các ngươi làm gì vậy?

“Hahah, em gái có khuôn mặt xinh đẹp như vậy, sao lại phải phát tờ rơi ở đây?" Gã gắn đinh ở lưỡi tiến tới sát người Giản Ấu Vi, trên mặt lộ ra nụ cười dâm tà, "Vất vả như vậy có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Hay để tụi anh mời em đi ăn một bữa cơm được không?"

"Ngươi đừng tới đây! Tôi không ăn cơm với các ngươi!” Giản Âu Vi cuống quít lắc đầu, sợ tới mức lui về phía sau mấy bước, nhưng phía sau chính là vách tường, căn bản không thể lui thêm nữa.

Lại thấy gã lưối gắn đinh đó không chịu buông tha, cùng hai người khác đem ép chặt Giản Ấu Vi vào góc tường.

“Cho mấy anh đây một chút thể diện đi, nhìn em vất vả như vậy, anh rất đau lòng." Gã lưỡi đinh cười dâm đãng, ánh mắt không kiêng nể gì mà nhìn lên nhìn xuống cả người Giản Ấu Vi, "Chậc chậc, một cô gái xinh đẹp như vậy, mặc loại trang phục búp bê này thật lãng phí. Hay em để

ondong 102.

tụi anh chiêm ngưỡng dáng người của em một chút, anh trai đây sẽ cho em một số tiền lớn có được không? Đương nhiên, phái hoàn toàn không mặc quần áo nha!"

Lời nói của gã lưỡi đinh đó lập tức khiến đồng bọn của hắn cười điên cuồng và độc ác.

“Haha haha, đúng rồi, phải hoàn toàn không mặc quần áo mới được, hơn nữa không thể chỉ là nghiêm ngưỡng, còn phải chơi cho đã thèm nữa!"



"Chắc phải chơi nhiều lần mới đã thèm hả? Cô nàng xinh đẹp như vậy, có cơ hội chơi một lần thì tôi sống ít đi hai năm cũng được."

וו

"Vậy thì chơi đi! Hôm nay ba anh em chúng tôi sẽ chơi đùa với em gái một chút, chơi cả đêm cũng được, haha!

Tiếng cười điên cuồng tràn ngập sự dâm tà cứ vậy mà vang lên quanh quẩn trong bầu trời đêm.

Giản Âu Vi núp ở góc tường bắt đầu lạnh run, khuôn

mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cố lấy hết dũng khí mà nói: "Các ngươi còn không đi, tôi... tôi sẽ báo cảnh sát ngay bây giờ!”

"Haha, ngây thơ quá! Em gái nghĩ sẽ có cơ hội để báo cảnh sát sao?" Gã lưỡi định đó giờ tay lên muốn sờ vào của mặt Giản Ấu Vi.

“Á!” Giản Ấu Vi sợ tới mức cả người run lên, giơ hai tay lên hòng ngăn cản động tác của đối phương, bởi vì quá sợ hãi mà phát ra tiếng thét chói tai, "Cút ngay, ngươi đừng đụng vào tôi!

Gã lưỡi đinh một bên bắt lấy hai tay của Giản Ấu Vi, một bên nhe răng cười nói ra câu trích dẫn nổi tiếng nhất của nhân vật phản diện, “Em gái cứ kêu đi, cho dù có kêu rách cổ họng cũng sẽ không có người tới cứu em đâu! Ở trên con đường này, tôi xem ai dám xen vào chuyện của lão tử!"

"Cứu mạng!" Giản Ấu Vi hoảng sợ mà thét lên chói tai, hai tròng mắt bắt đầu có những giọt nước mắt lăn xuống.

“Dừng tay, buông cô gái đó ra!"

Một tiếng gào to mang theo sự phân nộ và chính nghĩa đột nhiên từ phía sau mấy tên đó truyền đến. Động tác của ba người kia lập tức cứng đờ, quay đầu lại để nhìn.

Chỉ thấy Quan thiếu gia đang đứng ở sau lưng bọn họ, vẻ mặt vô cùng giận dữ, khí chất chính nghĩa mà chỉ thẳng tay vào mặt bọn họ.

Giản Ấu Vi đang giãy dụa nhất thời như nhìn thấy tia hy vọng, vui mừng nói: "Quan Chấn?!”

“Vi Vi đừng sợ, tôi tới cứu cô đây!"

Quan Chấn vẻ mặt chính nghĩa, giận dữ quát: "To gan, ban ngày ban mặt... Khụ khụ, trước mặt mọi người lại dám cưỡng bức thiếu nữ! Hôm nay tôi sẽ dạy cho các ngươi một bài học!”

Ba tên thanh niên người đầy đinh kia liếc nhau, đồng thời lộ ra nụ cười lạnh.

"Con mẹ nó, không ngờ lại thật sự có người dám quản chuyện của lão tử! Làm anh hùng phải không? Các anh em, đánh hắn tàn phế cho tôi!"

Gã lưỡi đinh vừa ra lệnh một tiếng, ba người đồng thời lao tới chỗ của Quan Chấn.

Giản Ấu Vi nhất thời biến sắc, vội vàng kinh hãi thét lên, "Cẩn thận!"

"Yên tâm, các loại rác rưởi này không phải đối thủ của tôi!” Quan Chấn lộ ra nụ cười ung dung, chủ động nghênh đón ba người bọn họ.

Tôi có thể nhận ra được, ba người này và Quan Chấn hẳn là đã phối hợp với nhau rất nhiều lần, nên vô cùng ăn ý với nhau, mỗi một lần công kích thoạt nhìn đều hết sức

hung hăng, nhưng hết lần này tới lần khác ngay cả góc áo của Quan Chấn cũng đánh không trúng.

Ngược lại, thân hình của Quan Chấn dưới sự vây công của ba người lại vô cùng thư thái và thoải mái, thỉnh thoảng còn có thể bớt chút thời gian để phản kích, cảnh tượng thoạt nhìn giống y như trong phim ảnh, động tác sắc bén và phức tạp, đứng xem kịch này cũng hay. Chỉ trong chốc lát, ba tên lưu manh đó đã trúng không ít quyền cước của Quan Chấn.

Cảnh tượng này đối với tôi mà nói, đương nhiên là có trăm ngàn chỗ sơ hở, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra bốn người đó đang phối hợp nhau.

Nhưng đối với loại tiểu thư mới lớn và hết sức ngây thơ như Giản Ấu Vi mà nói, chắc sẽ không nhìn ra một chút sơ hở nào.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt và lo lắng kia, đôi mắt đẹp long lanh nhìn chằm chằm vào Quan Chấn đến nỗi không chớp mắt, khi nhìn thấy hắn ta không cần thận rơi vào nguy hiểm còn vô ý mà thét lên đầy kinh hãi nữa.

Không thể không nói, cách này của Quan Chấn quả là hữu dụng.

Nếu diễn biến thực sự diễn ra như những gì hắn ta dự liệu, nói không chừng cô bé này sẽ bị hắn ta lừa đến khách sạn, sau đó bị lén bỏ thuốc, và cuối cùng bị Quan Chẩn chơi suốt đêm.

Nhưng mà bây giờ...

Tiết mục buồn cười này của hắn ta nhất định sẽ bị tôi

vạch trần.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv