Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 187: Tôi cảm thấy cha tôi nói rất đúng.



Trần Minh Vũ cẩn thận nhận lấy chiếc điện thoại, sau đó bắt đầu gật đầu như giã tỏi.

“Là con đây, cha..."

"Sự việc rất thuận lợi, chẳng qua... Không có không có, con tuyệt đối không có đắc tội với em họ, con thề mà!" "Được, được, con biết rồi... Hả? Thật hay giả vậy cha? Cha đang nói đùa sao?"

rồi."

"Không không không, con không dám. Vâng, con hiểu

“Cha yên tâm, con nhất định toàn bộ đều nghe theo em họ..."

“Vâng, dạ được, vậy con cúp máy đây."

Toàn bộ quá trình mà Trần Minh Vũ nói chuyện với cha của mình đều mang một bộ dạng cẩn thận và dè dặt, vẻ mặt vừa căng thẳng, vừa kinh ngạc, lại thấp thỏm và lo sợ, nói chung tâm trạng vô cùng phức tạp, cho đến khi đã cúp điện thoại, anh ta đã hoàn toàn rơi vào trạng thái ngây dại, thậm chí ngay cả điện thoại di động cũng quên trả lại cho tôi.

Hạ Trường Minh ngồi bên cạnh tôi gần như cũng có vẻ mặt như vậy, nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt hết sức ngu ngốc, dường như còn chưa kịp định thần lại khi diễn

biến sự việc thay đổi quá nhanh.

Tôi cười cười, dập tắt điếu thuốc đã cháy hết trong tay, ngoắc ngoắc tay với Trần Minh Vũ.

Trần Minh Vũ sững sờ nhìn tôi, "Hả?"

Tôi dở khóc dở cười chỉ chỉ tay của anh ta, "Điện thoại di động của tôi."

“À à.” Trần Minh Vũ vội vàng gật đầu, theo bản năng mà trả lại di động của tôi, nhanh chóng nở một nụ cười khô khốc trên mặt.

Cũng không biết Trần Hồng rốt cuộc đã nói gì với anh ta, nhưng có vẻ đã làm cho anh ta sợ hãi, cho tới bây giờ vẫn như nguyên vẻ mặt như bị chấn động, hai tròng mắt sắp lồi ra bên ngoài.

Nhưng có thể nhận ra được, Trần Hồng hắn là vẫn chưa tiết lộ thân phận thật sự của tôi cho anh ta biết, bởi vì trong thần sắc của Trần Minh Vũ ngoại trừ sự chấn động ra, còn có sự ngạc nhiên và nghi hoặc sâu đậm.

Tôi lắc lắc ly thủy tinh trong tay, hỏi anh ta: "Chủ họ nói thế nào?"

"Cha... Cha anh nói..."

ווו

Trần Minh Vũ há miệng thở dốc, sau khi do dự một chút, cười gượng nói: "Cha anh bảo anh phải hoàn toàn nghe theo em, để em làm chủ tất cả, cho dù em kêu anh đi ăn phân, anh cũng phải làm theo!"

Lời nói vừa dứt, tôi liền nghe thấy Hạ Trường Minh và

Tống Tổ Đức cũng phát ra những âm thanh như đang hít ngược một hơi thật sâu.

Tôi nhịn không được mà cười haha, cười hỏi: "Vậy anh có muốn ăn không, anh họ?"

ון

" Trần Minh Vũ sắc mặt suy sụp, ngượng ngùng cười nói: "Em đừng giãn với anh nữa, người anh em."

Anh ta tươi cười, từ trong ngực móc ra một hộp xì gà, rút ra một điếu, sau đó động tác lưu loát cắt bỏ phần đầu,

châm lửa lên và đưa cho tôi, "Nếm thử cái này của anh đi, xì gà của Dannerman, hàng cao cấp, hương vị tuyệt đối thuần túy."

“Tôi không hút xì gà." Tôi xua tay từ chối.

Trần Minh Vũ lấy lòng nói: "Thử đi, cảm giác chắc chắn khác với thuốc lá, lõ em thích thì sao?"

Tôi nhìn vẻ mặt tha thiết lấy lòng của Trần Minh Vũ, không khỏi bật cười, liền nhận lấy, sau khi nếm thử một

ngụm, cảm nhận được làn khói thuần tùy lưu chuyển trong khoang miệng, không khỏi khẽ gật đầu, nói: "Cũng không te låm."

“Nếu thích, anh sẽ cho người mang mấy thùng tới, không, xì gà sau này của em họ cứ để anh sẽ bao hết." Trần Minh Vũ cười sảng khoái.

“Không cần vậy đâu, em thật sự không có thói quen hút xì gà." Tôi lại nói: "Thôi quay lại chuyện chính đi, chuyện của anh Hạ..."

“Đương nhiên là làm theo ý của em, chuyện của tập đoàn Minh Đức coi như xong." Trần Minh Vũ cầm lấy bản hợp đồng dự bị trên bàn và xé thành từng mảnh, chân thành nói: "Thật ngại quá, Hạ tiên sinh, trong chuyện này là tôi quá đáng, anh ngàn vạn lần đừng để ở trong lòng. Tôi tự phạt một ly, coi như là tạ lỗi với anh!"

Nói xong, Trần Minh Vũ ngửa đầu uống cạn ly rượu.

Hạ Trường Minh kinh ngạc nhìn anh ta, có chút nói năng lộn xộn nói: "Hả? Không cần... Vũ thiếu gia... ngài đang làm gì...?

“Nên vậy, nên vậy."

Trần Minh Vũ nhếch miệng lộ ra một nụ cười chân thành, so với bộ dạng hung ác và nham hiểm lúc áp bức người khác hoàn toàn như hai con người khác nhau, tươi cười lại nói: "Anh Hạ, anh là anh em chí cốt của Thiên Vị, cũng chính là anh em chí cốt của Trần Minh Vũ tôi, người

một nhà chúng ta không nói hai lời, tha thứ cho tôi lần này, được không? Nếu anh vẫn còn chưa hả giận, vậy để tôi tự tát mình hai cái?"

Hạ Trường Minh chưa từng thấy Trần Minh Vũ hạ thấp vị thế của mình đến vậy, vô cùng rung động, liên tục cuống quít xua tay và nói không dám.

Bất kể như thế nào, nguy cơ trước mắt đã được giải quyết một cách hoàn mỹ, thậm chí còn bảo vệ được số cổ phần trong tay, điều này cũng đủ khiến cho Hạ Trường Minh cảm thấy vô cùng kinh ngạc và mừng rõ.

Đúng lúc này, lại nghe một âm thanh yếu ớt từ bên cạnh truyền đến.

"Vũ thiếu gia, vậy số cổ phần của tôi... có phải cũng không cần nữa?"

Quay đầu lại để nhìn, trong sự cẩn thận của Tống Tổ Đức mơ hồ xen lẫn một chút chờ mong.

Trần Minh Vũ chỉ liếc hắn ta một cái, sau đó quay đầu nhìn tôi hỏi: "Em họ, em thấy sao?"

Tôi nghe vậy cười cười, "Tôi chỉ quan tâm chuyện của anh Hạ, những người khác không liên quan đến tôi."

Sắc mặt của Tống Tổ Đức nhất thời như hoàn toàn sụp đổ, hắn ta kỳ thật đã ký xong hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, chẳng qua vừa rồi nghe được Trần Minh Vũ nói "Chuyện tập đoàn Minh Đức coi như xong", nên lại có chút hy vọng.

Dù biết rõ không có khả năng đó, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi một câu.

Sự thật chứng minh, hắn đích thức đã suy nghĩ nhiều

rồi.

"Cổ phần đã bán ra lại còn muốn đòi lại? Lá gan của ông cũng lớn lắm." Trần Minh Vũ khinh thường và châm chọc Tống Tổ Đức.

Tống Tổ Đức rụt đầu lại, khuôn mặt tươi cười nói: "Không... Không dám, khụ khụ... tôi chỉ đùa một chút thôi."

“Ai con mẹ nó cho phép ông đùa giỡn ở đây, nói giỡn với tôi, ông có tư cách này sao?" Trần Minh Vũ lạnh lùng nói: "Cút ra ngoài, đừng để tôi nhìn thấy ông nữa.

Sắc mặt của Tống Tổ Đức lập tức đỏ bừng lên, ngoan ngoãn bước nhanh ra khỏi phòng.

Trần Minh Vũ lúc này mới quay đầu lại, hời hợt cười nói: "Đúng rồi, em họ, 40% cổ phần của Tống Tổ Đức hiện tại đang nằm trong tay của anh, ngày mai anh sẽ cho người làm hợp đồng, toàn bộ chuyển nhượng cho em.

“Ừm.” Tôi theo bản năng mà gật đầu, nhưng lập tức phản ứng lại, kinh ngạc nói: "Anh vừa nói cái gì?"

“Chuyển 40% cổ phần của tập đoàn Minh Đức cho em. " Trần Minh Vũ cười nói: "Cha của anh vừa dặn dò trong điện thoại, nói đây là món quà gặp mặt của ông ấy tặng cho em.

"

40% cổ phần của tập đoàn Minh Đức, dựa theo định giá hiện tại mà tính, hắn là khoảng hai mươi tỷ.

Đương nhiên, tập đoàn Minh Đức đang đi xuống dốc, tiền đồ ảm đạm, cổ phiếu của nó cũng sẽ bị đánh giá thấp, cho nên nếu thật sự muốn rút tiền mặt ra thì khẳng định không thể đạt được hai mươi tỷ.

Nhưng cho dù có ít hơn đi nữa, ít nhất cũng được hơn

chục tỷ.



Nói tặng là tặng sao?

Khóe miệng tôi giật giật, nói: "Món quà gặp mặt này hình như quá lớn rồi."

"Haha, không lớn chút nào. Tôi dùng công ty Thanh Hồ cộng thêm hai trăm triệu tiền mặt để đổi với Tống Tổ Đức." Trần Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Công ty Thanh Hồ chắc em cũng biết rồi, chỉ là một cái vỏ rỗng, không đáng một đồng.

“Cho dù chỉ dùng hai trăm triệu tiền mặt, đó cũng là dùng tiền thật vàng thật để mua được, cho nên món quà này hết sức quý giá."

“Cha anh đã nói rồi, chỉ là hai trăm triệu không tính là gì, bảo em không cần để ý."

“Không được, không có công thì không nhận lộc, em không thể nhận."

“Cha anh nói, tiền bối tặng quà thì không thể từ chối, nói em nhất định phải nhận lấy."

Tôi xoa xoa lông mày, dở khóc dở cười hỏi: "Cha anh còn nói gì nữa không?"

“Cha tôi nói tập đoàn Minh Đức tuy rằng lung lay và gần như sắp sụp đổ, nhưng chỉ cần rót một lượng tài chính đủ lớn, cộng thêm năng lực của Hạ tiên sinh, chưa chắc không thể xoay chuyển tình thế, giúp cho tập đoàn Minh Đức trở lại đỉnh cao."

“Cha tôi còn nói nếu em và Hạ tiên sinh có quan hệ tốt như vậy, vậy số cổ phần này ở trong tay người khác thì không bằng ở trong tay em, nói Hạ tiên sinh chắc cũng sẽ hy vọng như thế"

“Vậy còn anh thì cảm thấy thế nào?" Tôi hỏi.

"Tôi?" Trần Minh Vũ sửng sốt liền nói: "Tôi cảm thấy cha tôi nói rất đúng.

"

Tôi có chút không nói nên lời.

Nhưng những lời nói vừa rồi của Trần Minh Vũ quả thật có chút đả động tôi, tập đoàn Minh Đức thân là một doanh nghiệp lâu đời trong lĩnh vực công nghiệp nặng của tỉnh, nếu như có thể giúp nó sống lại, tuyệt đối có thể mang đến một khoản lợi nhuận kếch xù, cùng với những hồi báo tiềm ẩn khác.

Hơn nữa anh Hạ chắc cũng thật sự mong muốn số cố phần này sẽ nằm trong tay của tôi.

Tôi quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy được vẻ mặt chờ mong của Hạ Trường Minh.

Tuy nhiên... nếu cứ nhận lấy như vậy, đích thực có chút không phù hợp cho lắm.

Tôi trầm ngâm một lát, nhẹ giọng nói: "Như vậy đi, ý tốt của chú họ tôi xin nhận lấy, nhưng mà 40% cổ phần này tôi chỉ cần một nửa, một nửa còn lại anh hãy giữ lại. Anh Hạ tự nhiên vẫn giữ 60% cổ phần của anh ấy. Sau này cổ đông của tập đoàn Minh Đức sẽ chỉ có ba nhà chúng ta mà thôi."

“Sau này nếu tập đoàn Minh Đức cần được rót vốn, ba nhà chúng ta cùng nhau bỏ vốn vào là được, nếu có nhà nào không đủ sức bỏ vốn, thì cứ theo tỷ lệ mà pha loãng cổ phần ra, dù sao đi nữa cứ tuân theo quy trình chính quy là được, như vậy được không?"

“Tôi không có ý kiến." Hạ Trường Minh lúc này liền cười và gật đầu.



chapter content






TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv