Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 180: Hắn ta đúng thật dám quay trở lại rồi.



Lý Uyển Uyến kéo Trình Niệm Niệm rời khỏi cửa hàng đồ nướng rồi đi nhanh, từ đầu đến cuối đều cúi đầu không nói một lời.

Cho đến khi đã đi sang một con đường khác, Trình Niệm Niệm mới hất cánh tay của Lý Uyển Uyển ra, mặt lạnh nhìn cô ta và nói: "Lý Uyển Uyển, chẳng lẽ cậu có gì muốn giải thích với tôi sao?"

Lý Uyển Uyển sửng sốt, nhỏ giọng nói: "Giải thích cái gì?"

“Giải thích cái gì?" Trình Niệm Niệm tức giận mà cười lớn: "Giải thích một chút về mối quan hệ giữa cậu và Trần Thiên Vị, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"

Hai người phụ nữ đứng yên lặng bên lề đường dưới bóng đêm, ánh đèn đường mờ nhạt kéo dài bóng dáng của họ, càng lúc càng xa.

Lý Uyển Uyển cắn cắn môi, nhẹ giọng nói: "Niệm Niệm cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi và Trần Thiên Vị không có quan hệ gì cả. Cậu cũng biết, từ lúc lên trung học tôi đã nhìn hắn ta không vừa mắt, hơn nữa lần trước khi chúng ta gặp hắn ở phố Hằng Long Kim, tôi và hắn đã cãi nhau một trận kịch liệt như thế nào thì cậu cũng thấy mà...

"

“Lý Uyển Uyển, cậu xem tôi là một kẻ ngốc phải



không?" Trình Niệm Niệm nghe vậy liền cười lạnh, "Từ thời khắc mà cậu nhìn thấy Trần Thiên Vị ở trong tiệm thịt nướng đó, cậu đã bắt đầu có những biểu hiện rất lạ, lúc mới bắt đầu tôi còn không suy nghĩ gì nhiều, nhưng vừa rồi ... cậu ta dùng giọng điệu đó để ra lệnh cho cậu trở về nhà sao? Nếu hai người không có quan hệ gì đặc biệt, cậu ta có quyền gì để làm như vậy? Hết lần này tới lần khác ra lệnh cho cậu, sau đó cậu lại ngoan ngoãn rời đi! Sự thật đã bày

Ad

S Shopee - Rẻ Vô Địch

shopee.com

Mua Trực Tuyến Hàng Triệu Sản Phẩm Cùng Shopee. Thanh Toán Đảm Bảo. Hỗ Trợ 24/7

S

Shopee

TAI VE

Mua gói Cao cấp để loại bỏ quảng cáo 2

ra trước mắt, cậu nghĩ tôi sẽ tin những lời nói dối này của cậu sao?!"

"Không phải, Niệm Niệm, tôi kéo cậu rời đi là bởi vì.... Tôi cảm thấy nếu tiếp tục ở lại nơi đó, hai chúng ta có thể sẽ không an toàn.” Lý Uyển Uyển mạnh mẽ áp chế sự chột dạ của mình xuống, lại nói: "Tôi là ai cậu còn không hiểu rõ sao, Trần Thiên Vị cái tên nghèo kiết xác đó, tôi ước gì hắn có thể tránh xa chúng ta càng xa càng tốt, tôi làm sao có thể phát sinh quan hệ gì với hắn chứ."



Lý Uyển Uyển nói xong liền muốn kéo tay Trình Niệm Niệm, lại bị cô ta hất ra.

“Thôi đi."

Vẻ mặt của Trình Niệm Niệm hết sức khinh thường liền đánh giá Uyển Uyển từ trên xuống dưới, "Cô đừng tưởng rằng tôi không biết, lúc học trung học, cô kỳ thật đã từng thích Trần Thiên Vị đúng không, hơn nữa còn vụng trộm thổ lộ với cậu ta rồi! Sau đó bởi vì tôi và cậu ta quen nhau, nên cô mới quay sang chán ghét cậu ta.

“Giờ thì sao, thấy tôi và Trần Thiên Vị đã chia tay với nhau, rốt cục cũng nhịn không được mà lên cơn mạnh động, muốn bù lại một chút tiếc nuối thời trung học của mình à? Lý Uyển Uyển cô quả là lợi hại mà, một bên vụng trộm với người bạn trai cũ của tôi, một bên lại tỏ vẻ thân thiết chị chị em em với tôi, cô còn chút mặt mũi nào nữa không hả?”

Ban đêm gió nhẹ thổi qua, xua tan cái oi bức của ngày hè, mang đến một chút cảm giác mát mẻ.

Nhưng không khí giữa hai người bọn họ lúc này càng ngày càng lạnh như băng.

Lý Uyển Uyển cuối cùng cũng nhịn không được mà cơn giận trong lòng dâng lên, nhíu mày nói: "Niệm Niệm, sự việc thật sự không phải như cậu nghĩ, cậu phải tin tưởng tôi. Hơn nữa nói đi thì phải nói lại, Trần Thiên Vị đã là bạn trai cũ của cậu rồi, cho dù tôi và cậu thật sự có



quan hệ gì với nhau, chuyện này cũng không liên quan đến cậu.”

“Được, cuối cùng cũng thừa nhận rồi sao!"

Trình Niệm Niệm cười lạnh liên tục, "Cái gì mà bạn thân chó má, tôi xem như đã hoàn toàn nhìn thấu cô, Lý Uyến Uyến, cô chỉ là một con chó săn không biết nghe lời."

"Trình Niệm Niệm, cô nói ai là chó hả?!" Lý Uyển Uyển lửa giận bừng bừng.

Trình Niệm Niệm châm chọc nói: "Ngoại trừ cô thì còn có ai? Mấy năm nay, cô đi theo tôi ăn chực uống chực, hưởng ké biết bao nhiêu quần áo và đồ trang điểm, còn muốn tôi giúp cô quen được bạn trai có tiền, tôi đều giúp cô hết lòng, cũng chưa từng so đo với cô, nhưng sao cô lại đối xử với tôi như vậy?"

"Cô cũng đừng tự nói bản thân mình đáng thương đến Ở mức như vậy. Ở trước mặt tôi, cô luôn luôn làm ra bộ dạng cao cao tại thượng, bất cứ chuyện gì tôi cũng chỉ có thể thuận theo cô, làm nền xanh cho cô, làm phụ họa cho cô, thậm chí còn có thể gọi là bảo mẫu cho cô! Cô chỉ coi tôi như một bãi rác, nhét tất cả những thứ cô không thích hoặc bỏ đi cho tôi, tôi còn không thể không cảm ơn cô. Bình tĩnh mà suy xét, cô thật sự xem trọng tôi sao? Cô thật sự xem tôi là bạn bè sao?"

"Bạn bè? Cô có tư cách gì mà làm bạn của tôi. Cô chỉ



là một con chó bám theo sau lưng tôi, chờ tôi ném cho cô một cục xương để ăn mà thôi.” Trình Niệm Niệm nghe vậy liền tức giận và cười lạnh, "Nhưng cô phải nhớ kỹ, chỉ những thứ tôi ban phát thì cô mới được quyền lấy thôi! Những thứ khác cho dù là tôi đã vứt bỏ không cần nữa, nhưng chỉ cần tôi không cho cô, thì cô cũng không có tư cách để chạm vào!"

"

Lý Uyển Uyển trầm lặng một hồi thật lâu, mới chậm rãi mở miệng, "Cuối cùng cô cũng nói ra những lời này.

Không gian dưới đèn đường đột nhiên yên tĩnh hẳn, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, dường như còn mang theo từng đợt không khí khô nóng.

Trình Niệm Niệm nhìn sắc mặt tái nhợt của Lý Uyển Uyển, nhịn không được mà há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, sau khi do dự một chút, trực tiếp xoay người rời đi.

“Trình Niệm Niệm, sau khi có biết được địa vị và tài sản hiện tại của Trần Thiên Vị, không biết cô có hối hận hay không?"

Thần sắc của Lý Uyển Uyến đen ngòm và nhẹ nhàng nói, sau đó cũng yên lặng mà xoay người rời, nhưng cô ấy đi về hướng ngược lại.

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, hai cái bóng hoàn toàn bị tách ra đang kéo dài dần, cuối cùng đều biến mất trong

bóng tối.

“Cậu mau nói cho tôi biết đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?"

Vẻ mặt của Lưu Vân Kiến vô cùng hưng phấn, không thuận theo thì cậu ta cũng không buông tha mà tiếp tục truy vấn: "Quan hệ của cậu và Lý Uyển Uyển từ thời trung học đã không được tốt lắm, sao hai người lại phát sinh

Ad

Si Shopee - Rẻ Vô Địch

shopee.com

Mua Trực Tuyến Hàng Triệu Sản Phẩm Cùng Shopee. Thanh Toán Đảm Bảo. Hỗ Trợ 24/7

S Shopee

TẢI VỀ

Mua gói Cao cấp để loại bỏ quảng cáo 2

quan hệ với nhau vậy? Hai người thực sự đã lên giường rồi à? Nó xảy ra khi nào vậy? Có phải do cô ta biết được thân phận thật sự của cậu, cho nên chủ động dụ dỗ cậu hay không?"

Tôi bất đắc dĩ xoa xoa lông mày, dưới sự truy vấn liên miên không dứt của Lưu Vân Kiến, lần thứ hai cảm giác được bên tai mình đang có một đàn ruồi cứ ong ong bay



xung quanh.

tử."

“Đừng hỏi nữa, chính là do mị lực cá nhân của lão

Tôi trả lời qua loa cho xong chuyện, sau đó lại bưng ly rượu lên nói: "Uống xong chai cuối cùng thì rút đi, hôm nay trở về nghỉ ngơi sớm một chút."

“Nhưng cậu cái gì cũng chưa nói..." Lưu Vân Kiến có chút thất vọng, nhưng vẫn gật đầu, "Thôi được rồi, vậy lần sau nhất định phải nói cho tôi biết.

“Cút đi, ai thèm nói cho cậu biết." Tôi bật cười khanh khách.

Đúng lúc này, ông chủ tiệm thịt nướng đột nhiên đi vào, vẻ mặt vô cùng hoảng loạn và sợ hãi.

Tôi thấy thế vội vàng cười nói: "Ngại quá, ông chủ, chuyện vừa rồi ảnh hưởng đến việc làm ăn của ông. Như vậy đi, ông cứ tính xem tổn thất bao nhiêu, cho tôi một con số, tôi sẽ bồi thường cho ông.

“Đúng, đúng, đúng." Lưu Vân Kiến cũng liên tục gật đầu, "Ông chủ xin đừng lo lắng, tất cả tổn thất ngày hôm nay chúng tôi sẽ đền cho ông.'

"

Ai ngờ, ông chủ nghe thấy vậy lại hoảng loạn liên tục xua tay.

“Không không không, Trần tiên sinh có thể đến cửa hàng nhỏ này của tôi mà dùng cơm, đã là vinh hạnh lớn lao của tôi rồi, tôi nào dám đòi ngài bồi thường!"



endong 100.

Tôi nghe được cách xưng hô của ông ta, không khỏi sửng sốt liền hỏi: "Chúng ta quen biết sao?"

“Tôi biết ngài, nhưng ngài không biết tôi." Ông chủ cúi đầu khom lưng nói: "Tôi có biệt hiệu là gà đen, là đàn em dưới trướng của Thanh Gia, đã từng may mắn gặp qua Trần tiên sinh một hai lần, một lần là trước cửa quán bar Hạo Nguyệt, còn một lần khác là ở hành lang lầu chín của Kim Đỉnh yến.”

À nhớ ra rồi...

Được ông ta nhắc nhở như vậy, tôi nhất thời liền bừng tỉnh đại ngộ, lúc này mới cảm thấy ông chủ đang trước mặt này đích thực có chút quen mắt.

“Ong mở cửa hàng này à?" Tôi hỏi.

“Đúng, đúng, đúng." Ông chủ vội vàng gật đầu, sau đó liền nịnh nọt cười nói: "Nhờ phúc của ngài, tôi ở Lôi Trạch đã mở được mấy cái cửa hàng, nơi này chỉ là một trong số đó."

Nhờ phúc gì của tôi chứ.

Tôi dở khóc dở cười, nói: "Mặc dù biết là vậy, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, cái gì cần bồi thường thì ông phải nhận lấy, không được thiếu một xu.

“Không không, thật sự không cần mà, nếu như sớm biết Trần tiên sinh ngài tới đây, tôi hận không thể trực tiếp đuổi hết khách trong tiệm nhỏ này để nghênh đón ngài." Ông chủ còn muốn cự tuyệt nữa, nhưng sau khi nhìn

thấy thần sắc của tôi, vội vàng đem câu nói kế tiếp nuốt trở vào, "Vậy được.... Được rồi, vậy thì cảm ơn Trần tiên sinh.”

Tôi tùy ý khoát khoát tay: "Đi làm việc đi, nơi này không cần ông tiếp đãi đâu, tôi trò chuyện thêm một lát với người anh em của tôi sau đó liền rời đi."

“Vâng, vậy được rồi."

Ông chủ liền khom lưng rời đi, lại đột nhiên nói: "À đúng rồi, Trần tiên sinh, thằng cháu ngoại lúc này bị ngài đánh cho chảy máu đầu kia, vừa mới dẫn theo mười mấy người trở về đây. Tôi sợ bọn họ sẽ quấy rầy đến ngài, liền để cho các anh em khác động thủ xử lý bọn họ trước, bọn họ đang quỳ ở bên lề đường cách đây không xa. Ngài xem muốn làm gì bọn chúng?"

Hắn ta thật sự dám quay lại sao?

Haha, quả nhiên giữ đúng lời hứa.

Tôi cười cười và nhìn về phía Lưu Vân Kiến, "Thế nào, cậu có muốn xuống tay trải nghiệm một chút khác, có mười mấy cái đầu đang chờ cậu đập đó."

“Không cần, không cần, không có hứng thú." Lưu Vân Kiến xua tay.

Tôi gật gật đầu, nói với ông chủ quán: "Ông cứ xử lý đi, đừng giết chết là được!"

“Tôi hiểu rồi, Trần tiên sinh, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!"



Ông chủ quán ăn vội vàng gật đầu, xoay người rời đi, vừa đi còn vừa nhỏ giọng nói thầm: "Đừng giết chết, ý của Trần tiên sinh là chỉ cần còn hơi thở là được. Đúng, chính là ý này.

Lưu Vân Kiến nhìn về phía tôi, thần sắc quái dị nói: "Tôi đột nhiên có dự cảm, cái tên Tôn Ngọc Long và những người do hắn mang đến đây, hẳn là sẽ rất bi thảm.”

Mua gói Cao cấp để loại bỏ quảng cáo >

Đúng như lời Lưu Vân Kiến nói, chỉ chốc lát sau, hai chúng tôi liền nghe thấy ngoài cửa hàng cách đó không xa truyền đến một loạt tiếng gào thét thê thảm.

Tôi cũng không thèm để tâm đến, cùng Lưu Vân Kiến hàn huyên thêm một hồi, sau đó liền chia tay, trực tiếp về nhà ngủ.



chapter content






TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv