“Vui vẻ tí làm gì mà căng.”
Bọn không não này trực tiếp kéo khoá quần xuống, như bọn nghiệt súc đến mùa hứng, nhảy bổ về phía Quý Hân.
Quý Hân à đời mày đúng là khổ. Đường cùng rồi! Chết sạch còn hơn sống bẩn.
“Rầmmm"
“Pằng…”
“A, con điên này nhảy thật.” Tên mắt lác hét toáng như lợn bị thui, giật súng từ tên đầu chảy máu: “Mày cũng điên rồi à, sao còn bắn.”
“Đây là tầng 2 nó nhảy xuống chưa chắc đã chết bắn thêm phát cho nó chết thật để đỡ lộ.”
Màn đêm lại chìm vào tĩnh mịch, gió thu đông về đêm thổi từng đợt giá buốt, dưới nền đất lạnh lẽo chỉ còn tiếng đập rồn rập của trái tim, không khí một mùi tanh kèm theo mùi thơm quen thuộc nhè nhẹ.
“Hoá ra cũng không đau lắm, thần linh vẫn thương cho mình siêu thoát một cách nhẹ nhàng.”
“Ha ha, em không đau là tốt rồi.”
Trong màn đêm, một giọng trầm quen thuộc vang lên, hơi ấm từ vòng tay rắn chắc ôm trọn cơ thể lạnh lẽo vừa rơi xuống. “May quá đỡ được em.”
Quý Hân ngước đôi mắt kinh ngạc nhìn khuôn mặt người đàn ông thanh tú lạ lẫm đang ôm mình vào lòng.
A… thần tiên đến đón mình.
Quý Hân nheo mắt, dựa vào chút ánh trăng mờ ảo nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, nhìn đôi lông mày quen thuộc, nhìn mái tóc quen thuộc, ngửi mùi hương quen thuộc, nghe tiếng trái tim người đó còn đập nhanh hơn mình.
“Thiên… Duy?”
“Anh đây”
Nghe được lời xác nhận, cả người Quý Hân buông hết căng thẳng, nhẹ tênh như quả bóng được hắn ôm trong lòng.
“Sao giờ anh mới về?”
Đôi mắt đen ngước nhìn hắn nước mắt đầm đìa, giọng nghẹn ngào nấc lên thành tiếng: “Anh đi đâu mà lâu vậy mới về? Anh… anh… về thật rồi ạ?”
“Anh xin lỗi” Thiên Duy vòng tay siết chặt Quý Hân như sợ rơi mất cô, áp đầu cô vào lồng ngực đang đập rồn rập của hắn: “Anh đây, anh đây rồi.”
“Huhuhuhuhuhu…” Quý Hân úp mặt vào lòng Thiên Duy, cố kìm nén tiếng khóc mà nước mắt cứ rơi, khóc đến lúc đỡ sợ mới thôi thì đã thấy trong tay mình đang cầm một khẩu súng màu đen.
“Ủa, cái gì đây?” Quý Hân giật mình, mắt liếc khẩu súng trên tay, lại đảo một vòng nhìn căn phòng trang trí đủ loại vũ khí, con ngươi đen kinh hãi nhìn khuôn mặt nở nụ cười dịu dàng của Thiên Duy, nước mắt tự động chảy ngược vào trong: “Ủaaaaaaaaaaaa"
Mình bị bế vào cái căn phòng này từ khi nào vậy? Không đúng tại sao trong nhà lại có căn phòng kiểu này?
Và tại sao trong tình huống khẩn cấp này… hắn lại có thể… CƯỜI ĐẸP TRAI NHƯ VẬY?
Thiên Duy đặt Quý Hân dưới gầm bàn, nhìn khuôn mặt há hốc mồm của cô thì bật cười, ánh mắt dịu dàng, đưa tay lau nước mắt cho cô: “Em đỡ sợ chưa?”
Quý Hân nhìn hắn lắp đạn vào súng, lại nhìn nụ cười nhe nhởn trên gương mặt đẹp trai của hắn, nheo mắt nghi ngờ nhân sinh.
“Anh định làm gì vậy?”
“Em ở đây chờ anh nhé? Nếu có con chuột nào vào thì cứ bắn thẳng tay, đạn cao su không chết người nhưng cũng đủ mạnh để đối phương ngất đi nên không cần lo.”
“Đừng đi.” Quý Hân sợ hãi túm chặt lấy vạt áo Thiên Duy bỗng thấy nhớt nhớt, cúi xuống mới phát hiện bên sườn áo hắn đã nhuốm một màu đỏ thẫm: “Máu, máu, Thiên Duy anh bị trúng đạn từ lúc nào?”
“Không cần sợ, anh chỉ bị xước ngoài da thôi.”
Thiên Duy lắp viên đạn cuối cùng vào súng, nhìn vẻ run rẩy của Quý Hân, ghé sát thơm nhẹ lên trán cô, khoé miệng cong lên cười, giọng điệu ân cần: “Ở đây đợi anh nhé.”
Quý Hân ngơ ngẩn nhìn bóng Thiên Duy dần khuất, mặt đỏ bừng, nghiến răng:
Tên bắt cóc kia đáng ra nên đeo khẩu trang cả đời, cái khuôn mặt tươi cười rạng rỡ đó đúng là… đau tim mà.