Trong căn phòng chỉ còn lại Thiên Duy, anh đứng trước gương, mân mê vết cắn in rõ từng dấu răng.
“Rầm” Tiếng đóng cửa mạnh.
Thiên Duy vừa quay ra nhìn xem ai thì Quý Hân đã bước nhanh tới, cô dùng sức kéo cổ áo anh, đôi môi nhỏ mạnh bạo dán chặt vào môi anh.
Không gian ngưng đọng, một lúc sau Thiên Duy mới kịp phản ứng, anh khom lưng, hai tay nâng mặt Quý Hân như chặn đường lui của cô.
Nụ hôn của Quý Hân chỉ như chuồn chuồn đạp nước còn Thiên Duy lại muốn nhiều hơn thế, anh mút cánh môi trên, ngậm cánh môi dưới, mơn trớn đến nỗi nó hoá đỏ vẫn thèm thuồng, nhưng chiếc lưỡi vừa tiến ra thì đã bị chặn.
“Quý Hân, em mở miệng chút được không?”
Giọng Thiên Duy như có ma lực khiến Quý Hân mê đấm mà răm rắp nghe theo. Cô vừa mở hé, Thiên Duy đã nhấn vật mềm mềm ướt át xông thẳng vào khoang miệng cô, quyến luyến quấn chặt chiếc lưỡi của cô như muốn ăn tươi nuốt sống nó.
Cả người Quý Hân tê dại, cơ thể bị nụ hôn mãnh liệt thiêu đốt không còn sức lực liền khuỵu xuống. Thiên Duy nhanh tay kéo Quý Hân áp sát vào cơ thể anh, nhưng nụ hôn bị gián đoạn khiến anh tiếc nuối nhìn cô với ánh mắt khao khát.
“Anh muốn nữa, Quý Hân anh muốn nữa. Em cho anh được không?” Thiên Duy dụi vào hõm cổ Quý Hân, tham lam ngửi hương thơm trên cơ thể cô, giọng van xin như tín đồ cầu mong được ban ơn.
Cô vốn chẳng giấu được nữa, cả thể xác lẫn tâm trí của cô đã bị hơi thở nóng rực của Thiên Duy mài mòn. “Được ạ.”
Chỉ đợi câu này, Thiên Duy bế cô nhẹ nhàng đặt lên giường, bàn tay ngoan ngoãn nay lại hư hỏng vén áo cô lên, rồi kéo chiếc váy của cô xuống.
Từng tấc da tấc thịt nơi bí mật của Quý Hân lộ ra trước mắt Thiên Duy, khiến sợi xích trói ác quỷ dục vọng trong lòng anh vụn vỡ, ánh mắt đục ngầu như đáy hồ bị ai khuấy động. Anh áp mặt vào nơi nhấp nhô chập chùng, hôn nhẹ lên nụ hoa còn e ấp trên đó như để chào hỏi rồi trực tiếp đưa nó vào miệng liếm láp không ngừng để nếm vị ngọt từ nhuỵ hoa. Hai nụ hoa nhỏ không mùi không vị nhưng lại khiến anh mê đắm mãi không dứt, chỉ đến khi từng ngón tay thon dài luồn xuống dưới phát hiện một hang động ẩm ướt anh mới di chuyển trọng tâm.
“Ahhh… Thiên Duy.” Quý Hân cảm nhận hơi thở nóng bỏng của Thiên Duy phả vào nơi tư mật nhất liền rùng mình.
Ánh mắt Thiên Duy bị thung lũng hoa này làm cho mê mẩn, mùi hương mị hoặc tỏa ra từ đó làm thần chí anh điên đảo. Anh kề sát mặt mình vào thung lũng, đưa lưỡi liếm thứ nước trắng trong đang rỉ ra không ngừng. Nơi đầu lưỡi truyền đến một vị lạ đánh sập mọi lý trí của anh. Như sợ lãng phí mỹ vị, Thiên Duy mút không để một giọt nào rơi xuống đệm, ngón tay còn tham lam luồn vào trong kích thích nó tiết ra mật ngọt nhiều hơn.
Cảm nhận chiếc lưỡi mềm mại ẩm ướt của Thiên Duy không ngừng trêu đùa viên ngọc nhỏ trên đỉnh thung lũng, Quý Hân run lên từng cơn, giọng không kìm được mà rên khẽ, khẩn thiết gọi tên anh: “Thiên Duy! Thiên Duy! Ahhh bên trong em khó chịu quá.”
Nghe Quý Hân gọi, Thiên Duy mới tạm dừng cơn phàm ăn của mình buông tha huyệt nhỏ.
Ánh mắt nâu đen say đắm nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Quý Hân, không kìm được nhẹ nhàng đặt xuống môi cô một nụ hôn ướt át, môi lưỡi mãnh liệt quyện vào nhau đến lúc tách rời vẫn còn vương sợi chỉ mảnh trong suốt nơi đầu lưỡi anh.
“Quý Hân, anh yêu em, cái ngày nhặt được cuốn nhật ký em để quên, ngay giây phút nhỡ đọc trang đầu anh đã có cảm giác lạ rồi. Từ lúc sinh ra đến giờ anh chưa bao giờ có cảm giác lạ như vậy với ai. Cảm giác muốn nâng niu em, muốn chiều chuộng em, muốn bảo vệ em,... muốn độc chiếm em.”
Nơi cửa hang động một vật thể lạ to dài từng chút từng chút một xâm lấn bên trong, không vội vàng hấp tấp, cảm giác nhẹ nhàng này đê mê đến mức khiến Quý Hân lạc vào trầm luân. Hang động vốn bé lại bị vật thể lạ cưỡng ép mở rộng.
Thiên Duy vẻ mặt khó nhọc, cảm nhận cây cột bên dưới hạ thân đang bị chèn ép, anh thều thào gọi tên cô: “Quý Hân, anh biết bản thân đang cuồng em quá mức. Nhưng anh không khống chế được, càng đọc cuốn nhật ký càng yêu em, đến khi sống cùng em trong thời gian bắt cóc, được nói chuyện với em, được gần gũi em, anh đã u mê không còn lối thoát nữa rồi. Ưm.. hah hah anh di chuyển được không?”
“Thiên… Ahhh… Thiên Duy, em cũng yêu anh.” Quý Hân vòng tay qua cổ Thiên Duy kéo cơ thể săn chắc của anh áp sát cơ thể nóng bừng của cô, hai chân quấn hạ thân của Thiên Duy, khiến hai nơi tư mật khít vào nhau.
Đầu óc Thiên Duy tê dại, bên dưới sung sướng đến nỗi tự di chuyển, chậm từng nhịp rồi mất kiểm soát tăng tốc độ lúc nào không hay.
“Ahhh… từ từ… Thiên Duyyyy, Thiên Duy, Thiên Duy… em em không nghĩ được gì nữa… nhanh quá… nhanh quá… ahhh… em không thở được."
Từng nhịp nhấp hông của Thiên Duy liên tục chạm vào nơi sâu nhất của cô, Quý Hân mềm nhũn như tấm lụa mặc kệ để Thiên Duy điều khiển cuộc vui, bản thân đến hưởng thụ thôi cũng đã quá sức với cô.
Cột trụ không ngừng ma sát với hang động sống làm nó khóc thét tuôn thứ nước trắng trong dấp dính mang mùi hương tà mị.
Mọi tế bào trong người Thiên Duy đều sung sướng đến cực hạn, hơi thở anh gấp gáp, anh vòng tay ôm Quý Hân. Lần cuối nhấn thật sâu, cột trụ cũng bị hang động ép đến ngạt thở phải nhả dịch trắng đục.
“Ahhhhhhhh…” Quý Hân cảm nhận thứ dịch nóng bừng được bơm trực tiếp vào bụng mình, khuôn miệng xinh xắn vừa kêu lên đã bị con sói đói ngậm chặt, tấn công bằng lưỡi.
Thiên Duy mệt nhoài tựa lưng trên ghế, bàn tay thon dài dính một thứ nhớp nháp trắng đục, ánh mắt mơ màng nhìn cô gái trong tấm hình, khoé miệng nhếch lên nụ cười bất lực, lẩm bẩm:
“Nếu em quay đầu lại, anh thực sự sẽ vấy bẩn em mất, Quý Hân à.”