“Waa khách sạn này gần trường em thật.” Quý Hân đứng trước cửa căn phòng, chờ Thiên Duy mở cửa.
Thiên Duy lại chần chừ, nhìn cô không chắc chắn hỏi: “Em không sợ khi vào nhà anh thật sao?”
“Haha, người khác thì sẽ sợ nhưng em tin tưởng anh. Anh còn bảo vệ em hơn bố em nữa mà. Nhanh mở cửa vào nấu cơm thôi em đói quá.”
Nhìn nụ cười trong sáng của Quý Hân, Thiên Duy như bị vạn tiễn xuyên tim đen, mặt nở nụ cười che giấu suy nghĩ đê tiện của bản thân.
“Cạch"
Cánh cửa vừa mở, Quý Hân đã lao vào như cơn gió, hai mắt sáng rực tán thưởng: “Wowww khách sạn này xịn quá, còn sang trọng hơn cả mấy cái em thấy trên ti vi, có cả ban công nhìn ra thành phố nè. Òooo còn có cả kính thiên văn nữa, nhưng sao nó lại không hướng lên trời mà lại chúi xuống thế ạ.”
Thiên Duy đang vui vẻ nấu cơm, nghe thấy cô nói thì tức tốc chạy lại, nhưng…
Đã không kịp.
Quý Hân mặt đen kịt, chỉ tay vào kính thiên viên: “Trùng hợp ghê, cái kính thiên văn này lại nhìn được vào phòng ký túc xá của em. Không biết còn cái gì trùng hợp nữa không nhỉ?”
Thiên Duy mặt đầm đìa mồ hôi, ánh mắt đảo qua đảo lại, hiền hoà nói: “Trùng hợp ghê?”
“Aiya sao anh phải ấp úng, đến bắt cóc em còn không để bụng mà, anh cứ nói thật đi.”
“Thật sao.” Thiên Duy nghe được lời đảm bảo thì thở phào nhẹ nhõm, kể: “Ngoài cái này ra thì anh có gắn máy nghe lén vào phòng em, cái túi xách em hay đeo, đồng hồ em hay mang với cả điện thoại em đang dùng. Khi nào em đi học thì anh hack camera hành lang, lớp học của em. Còn có…”
“CÒN NỮA…” Quý Hân hét lên “Không lẽ phòng tắm của em anh cũng gắn camera.”
“Không, không, không riêng phòng tắm anh không dám động vào.” Thiên Duy lắc đầu nguầy nguậy, sợ hãi túm chặt tạp dề, lí nhí nói: “Anh chỉ cài đầu bếp vào trường em, dùng danh nghĩa nhà tài trợ lắp đặt máy sưởi khu ký túc xá và mượn danh nghĩa đó tài trợ riêng tiền học bổng cho em. Hoá trang làm giảng viên ngồi cạnh em. Hết, hết rồi.”
Bảo sao mấy năm học mà chưa thấy ông thầy nào cuốn hút như vậy. Quý Hân nheo mắt nhìn Thiên Duy chằm chằm: “Hình như còn.”
“Hết thật rồi mà.”
“Vậy còn vụ 2 hoa khôi với hotboy trường em bị gãy chân phải vào viện thì sao?”
“Đó là do chúng đi đường không cẩn thận đâu thể trách anh…” Thiên Duy vội tự bịt miệng mình, biết rằng đã nói lộ.
Quý Hân hít vào thở ra lại thở ra hít vào.
Anh dè chừng thấy sắc mặt đen thui của Quý Hân thì tự động chui vòng góc phòng, ngồi co ro một góc, lấy tay áo lau nước mắt, sụt sùi lẩm bẩm: “Anh xin lỗi, anh đúng là tên điên không xứng đáng được ở bên em, em cứ bỏ rơi anh đi. Anh sẽ tự đi đầu thú với cảnh sát.”
“Haizzz” nhìn anh như vậy cô nào nỡ nói gì, chủ động kéo tay anh vào phòng bếp: “Em đói rồi, bọn mình đi nấu cơm nhé?”
Quý Hân cầm đũa gắp một bàn đồ ăn Thiên Duy chuẩn bị, lòng vui sướng vì lâu rồi mới được ăn ngon, hỏi:
“Sao cái gì anh cũng giỏi vậy Thiên Duy, nấu ăn thì ngon, kiến thức thì sâu rộng, võ công thì cao siêu, đến bắn súng cũng giỏi. Đêm ấy, anh chỉ ra ngoài chưa đầy 10 phút bốn tiếng súng liền vang lên, không có bất kỳ động tĩnh xô xát khác, em ra ngay sau đó đã thấy bốn tên kia gục nên chắc chắn bốn tiếng súng đó là anh bắn. Bốn viên cho bốn người, không chệch một ly. Chẳng lẽ anh là…”
Quý Hân đặt đũa xuống, vẻ mặt nguy hiểm, hỏi một cách nghiêm trọng: “Anh là sát thủ hay đặc công ngầm đúng không?”
“Haha, không.” Thiên Duy nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô bị chọc cười sặc cơm.
Quý Hân vẫn tiếp tục: “Vậy anh là ông trùm thế giới ngầm hay là vị tổng tài vì sở hữu số tiền bạc tỷ luôn bị ám sát nên phải lên núi ẩn cư luyện kinh công?”
“Hahahaa, Quý Hân để anh thở đã, buồn cười quá haha…” Thiên Duy cười đến nỗi hết hơi, xin tha.
“Vẫn không phải à?” Quý Hân đăm chiêu suy nghĩ, vuốt cằm như mấy bô lão trong phim chưởng “Thế sao anh giàu thế, em có thấy anh làm gì đâu? À hay anh là con trai của nhà tài phiệt nào đó?”
Thiên Duy vội gắp miếng thịt nhét đầy miệng Quý Hân khiến cô không nói được nữa mới thôi, cô còn mở miệng câu nào anh sẽ chết vì trúng bả cười
Đoán xem Thiên Duy là ai nè?