Tôi Muốn Uống Cạn Tro Cốt Của Em

Chương 4: Sống gả quỷ (3)



Cho đến khi có tiếng gà gáy đánh vỡ sự yên lặng, mọi người mới phát hiện chẳng biết khi nào thì sương mù dày đặc đã tán đi, bầu trời mờ mịt lộ ra.

Đội ngũ âm binh mọc như rừng vừa rồi đã biến mất không thấy đâu, mấy người bôi máu chó đen cũng không thấy.

"Bọn hắn bị cương thi dẫn đi rồi ư?" Bím Tóc bị dọa đến mức cả người run rẩy, "Sao lại như vậy..."

"Đạo trưởng, rốt cục chuyện này là sao? Người đàn ông trung niên phản ứng lại trước nhất, hỏi đạo trưởng, "Có phải ông đang hại bọn tôi không?"

Vẻ mặt đạo trưởng xám xanh, một lát sau ông ta mới phun ra mấy chữ: "Tôi trúng kế của cương thi rồi."

"Hình như ông biết tên cương thi này." Khương Tế Bắc nói.

Nghe được giọng của Khương Tế Bắc, ông ta quay sang, ánh mắt rơi vào gương mặt của anh: "Đúng là tôi có quen nó. Mười lăm năm trước, chính sư phụ tôi đã trấn áp nó. Hiện giờ tôi cũng đang nghĩ cách phong ấn nó lần nữa."

Khương Tế Bắc ồ một tiếng, hăng hái nhìn chằm chằm vào đạo sĩ, đợi ông ta nói tiếp.

"Còn may mà cậu... các người đều không sao." Đạo sĩ tra kiếm gỗ đào vào vỏ kiếm, đôi mắt như có như không mà lườm về phía bụng của Khương Tế Bắc, "Chuyện này nói ra thì rất dài dòng, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện đi."

Người đàn ông trung niên và Bím Tóc khá do dự. Sau khi tận mắt thấy người bôi máu chó đen bị âm binh mang đi thì bọn họ không biết có nên tiếp tục tin ông ta không nữa.

"Không có gì, cùng đi đi." Khương Tế Bắc nâng quai hàm, ánh mắt liếc về thanh kiếm khác ở phía sau lưng đạo sĩ.

Đạo sĩ dẫn bọn hắn trở về ngôi nhà tồi tàn mà Khương Tế Bắc từng tỉnh lại ở đó, thấy ông ta cũng quen đường quen nẻo, chắc cũng rất quen nơi này.

Lúc đi ngang qua sân, Khương Tế Bắc để ý rằng quan tài và thi thể nữ vốn đặt ở đây đã biến mất hết.

Có người giấu bọn chúng đi.

Anh đảo mắt không tỏ vẻ gì, giả vờ như lần đầu tiên đến.

Lúc bước vào nhà chính, bọn họ dọn dẹp một chút rồi ngồi xuống đất.

Đạo sĩ lấy lương khô và nước từ túi vải ra và chia cho mọi người: "Các người ngồi trước đi, tôi đi tìm chút cỏ tranh và củi."

Khương Tế Bắc tách miếng bánh và nắm ở trong tay, anh im lặng đánh giá cảnh vật chung quanh.

Tòa nhà này có ba tầng, là kiến trúc điển hình của thời dân quốc Tây Dương, từ những chiếc trụ cao lớn và hành lang chung của hai ba tầng, có thể lờ mờ nhìn ra thời huy hoàng của nó, đây không phải là loại nhà ở mà người bình thường có thể ở.

Chỉ tiếc giờ nó đã biến thành một đống phế tích dơ bẩn rách nát, thủy tinh trên cửa sổ lớn khắc hoa đã sớm biến mất, cửa sổ vuông bên cạnh thì quấn đầy thực vật không biết tên.

Mấy tấm gỗ mục và gạch vỡ chất đống trong góc đóng đầy bụi, đồ dùng trái phải trong nhà thì bị chuột cắn đến rách tung tóe.

Đạo trưởng vừa đi, người đàn ông trung niên là người đầu tiên mắng ra tiếng: "Xui ghê! Rõ ràng tôi đến tham gia liên hoan phim cmg đó, tự nhiên lại gặp chuyện thế này?!"

Nghe được ông nói, Khương Tế Bắc thu hồi tầm mắt: "Đây chính là bộ phim thứ nhất trong liên hoan phim."

"Cậu nói gì? Người đàn ông trung niên kinh ngạc quay đầu nhìn anh, "Hiện tại chúng ta đang ở trong phim?"

Xem ra trước mắt bọn họ vẫn chưa đánh thức được hệ thống... Khương Tế Bắc đảo mắt quanh mặt ba người một vòng rồi lại rời đi như chẳng có việc gì: "Đây là một bộ phim cương thi Hồng Kông, tên là Sống gả quỷ."

"Sống gả quỷ là gì?" Người đàn ông trung niên hỏi.

"Ý trên mặt chữ, người sống gả cho người chết, có thể hiểu thành minh hôn." Khương Tế Bắc đáp.

"Vậy vậy vậy chẳng phải anh sẽ..." Tiểu Kết Ba nghĩ đến lời cương thi để lại trước khi đi, há to miệng, vẻ mặt có chút đồng tình.

"Thế người chết lúc nãy là chết thật rồi ư?" Bím Tóc cầm bánh trong tay, dùng ánh mắt mong chờ nhìn Khương Tế Bắc, "Hay là sau khi hết phim thì bọn hắn có thể sống lại?"

"Tôi không biết." Hệ thống cũng không nói cho anh biết đáp án, Khương Tế Bắc trầm mặc một lát rồi mới nói tiếp: "Chỉ sợ đây không phải là thực tế ảo, tôi nghĩ chắc là bọn họ chết thật rồi."

Nghe anh nói xong, biểu cảm của mỗi người khác nhau, bầu không khí cũng càng thêm nặng nề.

Liên tục bị kinh sợ suốt cả buổi tối, giờ còn có thể đầu một nơi thân một nẻo bất cứ lúc nào, Bím Tóc không nhịn được mà đỏ mắt, tuyệt vọng khóc òa lên: "Tôi không muốn chết ở đây đâu..."

Tiểu Kết Ba vỗ vai cô ta an ủi.

"Khóc có làm được gì đâu, trước hết vẫn nên nghĩ phải làm sao để sống sót đi." Người đàn ông trung niên nhìn Khương Tế Bắc, "Tôi là tiểu thương, chắc chắn các cậu không nhớ được số hiệu thân phận, cứ gọi lão Tôn là được. Bình thường tôi không hay xem phim lắm, không biết tại sao lại mời tôi nữa, xui ghê."

"Tôi là diễn viên." Khương Tế Bắc nói, "Gọi tôi Trần Tịch hay Trần 2333 cũng được."

"Thì ra cậu là diễn viên à! Hèn chi biết nhiều thế!" Lão Tôn mừng rỡ vỗ vai anh, "Kế tiếp nhờ vào cậu đó, chú em!"

Bím Tóc lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Tôi, tôi là Triệu 3721*, nhân viên công sở bình thường, không hay đến rạp chỉ toàn ở nhà xem thôi."

(*) gốc là 赵 SH□□E3721

Cuối cùng đến lượt Tiểu Kết Ba, nhưng cậu ta cứ "tôi tôi tôi" hoài mà chẳng nói được gì nên bị lão Tôn ngắt lời: "Gọi cậu Tiểu Kết Ba đi."

Tiểu Kết Ba nghẹn đỏ mặt: "Được được được được rồi, tôi, tôi là học học học học sinh, thích thích xem phim."

"Chúng ta nên làm gì đây?" Bím Tóc rưng rưng nước mắt hỏi, "Trần Tịch, cậu thật sự muốn kết hôn với tên cương thi kia à?"

Cô ta nhắc nhở đám người, Tiểu Kết Ba cũng lo lắng nhìn Khương Tế Bắc, lão Tôn thì hỏi luôn: "Đúng đó, không phải cậu là con trai hả?"

"Bên phía tổ chức cũng không cho chút nhắc nhở nào, tạm thời tôi cũng chưa hiểu lắm." Khương Tế Bắc buông miếng bánh mình vẫn chưa ăn xuống, hững hờ hỏi, "Đúng rồi, mọi người có manh mối gì không? Bây giờ chúng ta chính là châu chấu trên cùng một dây thừng, nếu như mình cùng biết tin tức của nhau thì tỉ lệ sống sẽ lớn hơn."

Bím Tóc nói hết những gì mình biết ra: "Tôi tỉnh lại trong một căn phòng, trên bàn có tờ báo, thời gian được viết trên đó là dân quốc năm thứ năm."

Không khác những gì mình đoán lắm, Khương Tế Bắc tiếp tục dẫn dắt: "Thế trên tờ báo kia có tin tức gì không?"

Bím Tóc cố gắng nhớ lại: "Tôi chỉ nhớ tiêu đề của trang đầu là... Một người gọi là Tư lệnh Hạ bị nhiễm bệnh lạ chết, Khang thành đổi chủ, anh ruột của Tư lệnh tiếp nhận quân phiệt."

"Trùng hợp ghê, sau khi tôi tỉnh lại cũng tìm được một tờ báo." Lão Tôn vỗ đùi, "Thời gian là dân quốc năm thứ bảy, tin tức đầu đề viết rằng 'trong vòng một đêm, gia đình quân phiệt mới nhậm chức ở Khang thành gặp phải họa diệt môn', nhà bọn hắn từng ở biến thành nhà ma."

"Xem ra Khang thành chính là vị trí hiện tại của chúng ta, một thành thị giả lập." Khương Tế Bắc móc nối hai tin tức với nhau, chủ mới của Khang thành chưa giữ chức được hai năm đã chết sạch rồi.

"Lúc, lúc tôi tỉnh lại thì bên cạnh có, có một máy thu âm." Tiểu Kết Ba cố sức nói, "Trong trong trong đó nói, giờ đúng là dân, dân quốc năm thứ hai mươi hai."

"Lấy radio làm chuẩn thì hiện tại là năm 1933." Lão Tôn nhíu mày, "Chuyện mười mấy năm trước có liên quan gì đến hiện tại?"

"Manh mối của tôi không giống với mọi người lắm." Khương Tế Bắc cố tình giấu đi tin tức mấu chốt, chỉ nói vài thông tin không quan trọng, "Lúc tôi tỉnh lại thì có một thi thể nữ bên cạnh, cổ bị gặm cắn, ngực có lỗ máu như bị sắc bén công cụ đâm xuyên qua."

Anh nói xong thì bỗng nhiên trong đầu có thứ gì đó chợt lóe lên.

Cổ bị gặm cắn, ngực bị sắc bén công cụ đâm xuyên... Quỷ không mặt cũng có mấy đặc điểm như vậy!

Chẳng lẽ quỷ không mặt và cô gái kia là chết dưới tay một người?

Đúng, còn có từ đường và bài vị.

Anh mơ hồ nhớ đến hình như dòng họ được viết trên bài vị trong từ đường là họ Hạ, chẳng lẽ đây chính là nhà họ Hạ đó ư?

Điểm kỳ lạ không chỉ có một, bài vị cũng sạch sẽ quá, dường như mới được người nào đó lau.

Sẽ là đạo sĩ chăng?

Ông ta chỉ cần thu phục cương thi là xong, tại sao còn phải đi lau bài vị nhà thiếu gia cương thi.

Chẳng lẽ ông ta có quan hệ gì với người nhà họ Hạ ư?

Nghĩ đến đây, Khương Tế Bắc rũ mắt xuống thì chợt phát hiện trên cổ tay trái của mình xuất hiện một vết lằn hình đám mây màu đỏ sậm.

Anh tự nhiên kéo tay áo xuống che lại vết lằn rồi đưa tay sờ lên bụng, giả vờ vô ý nói: "Cẩn thận tên đạo sĩ kia, cũng không chắc chắn có thể tin tưởng ông ta hoàn toàn."

Anh vừa nói xong thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, mọi người lập tức yên lặng.

Đạo sĩ đẩy cửa ra, ôm một đống cỏ tranh và củi đi vào.

Ông ta buông củi xuống, ngồi sang một bên lấy đá đánh lửa ra, vừa đốt củi vừa mở lời: "Tôi gọi Nghiêm Giám, các người có thể gọi tôi là đạo trưởng Nghiêm. Cương thi kia tên Hạ Kinh Mặc, khi còn sống là đại thiếu gia nhà quân phiệt."

Đại thiếu gia, quân phiệt?

Bốn người ngầm hiểu, trao đổi ánh mắt với nhau.

Ông ta nói tiếp: "Mười lăm năm trước, thiếu gia nhà họ Hạ bị bệnh nặng, người trong nhà mua một tiểu thiếp cho hắn xung hỉ. Ai ngờ tiểu thiếp còn chưa xuất giá mà thiếu gia đã bệnh chết rồi."

"Ồ? Chết rồi? Sau đó thì sao?" Lão Tôn hỏi.

"Sau đó người nhà họ Hạ ép tiểu thiếp cử hành minh hôn với thiếu gia, muốn cô ấy chôn cùng."

Bím Tóc nói: "Tập tục xấu của mấy ngàn năm trước."

Đạo trưởng Nghiêm nói tiếp: "Tính tình tiểu thiếp kia cũng cương liệt, giết sạch mười bốn miệng ăn nhà họ Hạ rồi chạy trốn."

Lúc này đến lượt lão Tôn thở dài: "Ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên."

"Vốn thiếu gia chết trẻ, cả nhà lại chết vì hắn, thi thể của hắn hấp thu oán khí mười dặm chung quanh đây nên mới biến thành không đổi xương... cũng là một loại cương thi rất tài." Đạo trưởng thở dài, "Sau này, sư phụ tôi có đi ngang nơi đây mới phong ấn nó. Chỉ là phù chú cũng có thời hạn, mười lăm năm sau chắc chắn cương thi sẽ lại thấy ánh mặt trời, lại hại người đời."

Khương Tế Bắc nhớ đến lần đầu tiên thấy thiếu gia cương thi, khi đó có một tấm bùa vàng cũ nát được dán trên trán hắn.

Lúc đó cũng bởi vì Vương 0999 làm rơi mất lá bùa kia nên cương thi mới đột nhiên cử động, chắc chắn chuyện này ông ta không nói dối.

"Vậy sao thiếu gia cương thi còn muốn cưới Trần Tịch?" Lão Tôn chỉ Khương Tế Bắc, "Cậu ta là con trai mà."

"Cậu tên Trần Tịch à?" Đạo trưởng Nghiêm cau mày nhìn về phía Khương Tế Bắc, vẻ mặt có chút kỳ quá, "Bởi vì dáng vẻ của Trần Tịch và tiểu thiếp kia giống y như đúc."

Mọi người lập tức giật mình.

"Sao ông biết được?" Khương Tế Bắc ngẩng đầu, đôi mắt trầm lặng nhìn đạo trưởng Nghiêm.

Mặc dù dáng vẻ bọn họ trong phim không phải dáng vẻ thật sự nhưng cũng giống người thật đến bảy, tám mươi phần trăm.

Trong lòng Khương Tế Bắc đã hiểu một ít, thiết lập "giống y như đúc" hẳn là có liên quan đến kịch bản anh nhận được.

Thế thì, rốt cục thân phận của nhân vật mà anh nhận được là gì?

Là chuyển thế của "tiểu thiếp" hay là con cháu của "tiểu thiếp" đây?

Đạo trưởng nói: "Tôi là người ở Khang thành, từ nhỏ đã sống ở đây, từng gặp bọn hắn nên lần đầu tiên thấy Trần Tịch đã cảm thấy rất quen mắt. Sau này nhờ vận may run rủi được sư phụ nhận làm đồ đệ, mới theo sư phụ rời khỏi cố hương."

"Ba ngày sau chính là thời hạn mười lăm năm, một tháng trước tôi và sư phụ mình về lại chốn cũ chính là để về phong ấn nó lần nữa. Nhưng không ngờ công lực của thiếu gia chỉ có tăng chứ không giảm, chúng tôi thất bại... Vì cứu tôi mà sư phụ đã chết ngay tại chỗ."

Đạo trưởng vừa nói xong thì lộ ra vẻ mặt đau thương vô cùng.

Tiểu Kết Ba và Bím Tóc an ủi: "Nén bi thương."

"Không phong ấn thì sẽ thế nào?" Lão Tôn chỉ quan tâm đến những thứ mình lo lắng.

"Nó sẽ biến thành phi hành Dạ Xoa*." Nghe được câu hỏi của lão Tôn, vẻ mặt đạo trưởng lập tức trở nên nghiêm nghị, "Đến lúc đó không ai cản nổi hắn, tất cả chúng ta đều phải chết."

(*) tham khảo baidu, là cấp bậc cương thi, ở đây là thiết lập riêng của tác giả.

"Vậy chúng ta nên làm gì?" Lão Tôn nghe xong, lập tức hô to gọi nhỏ, "Tôi cũng không muốn chết ở chỗ quỷ quái này đâu!"

"Nói ra thì thật xấu hổ, sư phụ tôi rất tài giỏi nhưng tôi chỉ học được chút da lông. Bằng vào sức mỗi mình tôi thì chẳng có cách nào thu phục được nó." Đạo trưởng Nghiêm thở dài tự trách, tha thiết nhìn về phía bọn hắn, "Tôi cần các vị giúp sức."

Bím Tóc nghe thấy đạo sĩ nói thế, vành mắt đỏ au: "Nhưng bọn tôi chả biết gì cả, có thể giúp ông được gì chứ?"

Đạo trưởng Nghiêm còn chưa lên tiếng, Khương Tế Bắc đứng bên cạnh bỗng mở miệng: "Vậy cứ đưa tôi đi kết hôn với hắn đi, làm mồi, dù sao hắn cũng đã nói muốn cưới tôi."

"Cậu nói gì?!" Đạo trưởng Nghiêm bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh.

"Theo lời giải thích của ông thì tiểu thiếp giết cả nhà thiếu gia nên đương nhiên thiếu gia sẽ tìm tiểu thiếp báo thù." Khương Tế Bắc cười cười, "Tôi và tiểu thiếp giống nhau như đúc, để tôi làm mồi nhử, mọi người thừa cơ đánh lén, đây là cách tốt nhất."

"Không được!" Đạo trưởng Nghiêm từ chối, "Thế thì nguy hiểm quá! Cậu nhất định phải rời xa tên cương thi kia!"

"Nếu như ông có cách nào tốt hơn thì cũng đã không xin bọn tôi giúp rồi." Khương Tế Bắc nói.

Đạo trưởng Nghiêm bị anh chặn họng, mặt lúc đỏ lúc trắng.

Không biết tại sao dường như ông ta rất nhạy cảm với việc Khương Tế Bắc và cương thi kết minh hôn.

Đột nhiên, Tiểu Kết Ba vẫn luôn yên lặng lại chỉ vào tường, quát to: "Tường tường trên tường! Mau mau mau nhìn!"

Đám người rối rít quay đầu lại, không biết khi nào thì vách tường xám ngắt lại xuất hiện dòng chữ màu máu lớn, trông mà giật mình.

Những con chữ dữ tợn này như chảy ra từ vách tường, máu tươi len theo mặt tường chậm rãi chảy xuống.

"Ba ngày sau, giờ Hợi, rừng cây ở ngoại ô, gả người thương*."

(*) người thương ở đây là người chết.

Bím Tóc bị dòng chữ máu dọa sợ, run rẩy: "Đây là gì?"

"Đây là thiếu gia cương thi cảnh cáo chúng ta." Đạo trưởng Nghiêm đứng thẳng người lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chữ trên tường, "Hắn bảo giờ Hợi ba ngày sau, chúng ta đưa tân nương đến rừng cây ở ngoại ô."

"Nhưng làm sao con trai lấy chồng?" Lão Tôn líu lưỡi.

Cách ống tay áo, Khương Tế Bắc sờ lên vết lằn trên cổ tay, đôi mắt dịu dàng trầm lặng hiện lên ý cười sâu xa: "Có thể chứ, sao không gả được?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv