Đêm ấy, kế hoạch tâm sự của Tiêu Ca diễn ra không mấy thuận lợi.
Gần như là cứ cách mười phút là sẽ có một cuộc gọi đến điện thoại cậu, điện mười mấy cuộc nhưng nội dung không khác gì nhau.
Lúc đầu là một giọng nữ ngọt ngào pha lẫn hoạt bát: “Anh Tiêu, chúc mừng anh! Sau này chuỗi cửa hàng làm đẹp Rebecca sẽ là công ty trên danh nghĩa của anh!”
Tiêu Ca: “…”
Sau đó là một giọng nam khàn thêm ho khan: “Xin chào boss Tiêu, tôi phụ trách báo tin cho ngài, sau này công ty Xuanyuan Fashion International (công ty thời trang quốc tế Hiên Viên) sẽ là công ty trên danh nghĩa của anh.”
Tiêu Ca: “…”
Kế tiếp là giọng nói từ tính mang hơi hướng trung tính: “Chào anh Tiêu, chiều nay nhà thiết kế Richard của Paris đã chính thức ký hợp đồng làm việc với anh trong 5 năm, studio cũng chịu sự quản lý của anh. Chúc cho sự nghiệp làm đẹp của anh đây ngày càng vươn xa.”
Tiêu Ca: “...”
… Mỗi một giọng nói đều khác nhau, mỗi một công ty đều không trùng lặp, Tiêu Ca một đêm thành danh.
Nhưng Tiêu Ca không vui tí nào, thậm chí còn muốn chửi ầm lên: Cút đi, những đồng tiền đáng chết của mấy người!
Cắt xong cuộc gọi cuối cùng, Tiêu Ca với vẻ ngưng trọng nắm lấy cổ áo Phó Tùy Vân, Phó Tùy Vân đang ôm Phẩm Như cũng theo động tác của anh mà sát gần hơn.
“Tôi không cần mấy thứ này.” Tiêu Ca lạnh lùng nói với anh.
Phó Tùy Vân nhẹ vuốt mèo, kiên nhẫn hỏi cậu: “Vậy em muốn gì? Đến cả sao trên trời tôi cũng có thể mua cho em.”
Tiêu Ca đột nhiên phát hiện mấy lời Phó tổng thốt ra toàn những câu yêu đương âu yếm, cứ mua mua mua là không bao giờ lỗi thời, nếu không thì cả chức pháo hôi công số 2 anh còn chẳng bước lên nổi.
Nhưng một Phó tổng không tiếc việc vest bị nhăn mà ôm mèo dỗ người trước mặt cậu, bị cậu nắm cổ áo cũng không giận, đột nhiên …
Sự không kiên nhẫn của cậu tức khắc biến mất một nửa.
“Phó tổng,” Tiêu Ca lui trở lại bên cạnh sô pha, vắt hai chân lên, lời nói thấm thía mang tính giáo dục thốt ra với Phó Tùy Vân, “Anh nhầm, mặc kệ anh trả giá nhiều ít tiền tài cùng tinh lực, tôi cũng sẽ không động lòng.”
Mắt Phó Tùy Vân nheo lại, nghe có hơi bực bội.
“Ồ? Tại sao?” Phó Tùy Vân lạnh lùng cười, “Tiêu Tiêu, tôi không tin em có thể mạnh miệng đến mức trời tàn đất kiệt!”
Tiêu Ca cười cho qua chuyện, ánh mắt chợt trở nên xa xăm: “Anh có muốn nghe chuyện xưa của tôi không?”
Phó Tùy Vân:?
Cơ hội tốt thế này xuất hiện, Phó Tùy Vân đương nhiên tò mò.
“Được thôi.” Anh trả lời đầy trầm ổn, “Nói nghe xem.”
Ánh mắt Tiêu Ca càng thêm xa xăm.
“Thật lâu trước kia tôi cũng là một tổng tài.” Cậu kể.
Phó Tùy Vân:???
“Mãi cho đến một ngày nọ, anh họ tôi yêu một thằng khốn,” vẻ mặt Tiêu Ca thổn thức, “Mẹ anh họ tôi cho thằng nhóc ấy một tờ chi phiếu, mẹ ảnh hỏi rằng: ‘Nói đi, cậu muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời khỏi con trai tôi!’ ”
Phó Tùy Vân nhịn không được hỏi một câu: “Thằng nhóc đó không nhận?”
“Không, thằng đó chỉ mất một giây đã phản bội anh họ tôi,” Tiêu Ca nói, “Anh họ bắt đầu khóc, tôi đi tìm thằng đó chất vấn, mà nó còn nói là: ‘Tôi yêu anh ấy, nhưng ai lại không yêu tiền?’ ”
“Vì vậy chúng tôi cược với nhau.” Tiêu Ca ngước nhìn trần nhà.
“Hả?” Phó Tùy Vân không khỏi nhíu mày.
Ngữ điệu của Tiêu Ca đột nhiên trở nên tàn khốc vô tình: “Nội dung của trận đánh được chính là nếu tôi có thể từ bỏ địa vị của một tổng tài, dùng công việc và tiền lương của một người bình thường sống một tháng, cậu ta sẽ trả lại tấm chi phiếu. Chút tiền ấy không phải vấn đề nhưng cũng không được để thằng đó hưởng.”
Phó Tùy Vân khó hiểu, tại sao anh phái người điều tra cuộc đời Tiêu Ca lại không tòi ra chuyện cũ này?
“Tôi thắng!” Tiêu Ca nói năng đầy khí phách, “Sau đó tôi phát hiện …”
Phó Tùy Vân: “Em phát hiện …?”
Tiêu Ca: “Tôi phát hiện làm tổng tài mệt chết mẹ, tôi yêu cái cảm giác làm người thường, nó ngọt ngào chết khiếp.”
Phó Tùy Vân: “…”
Ánh mắt Tiêu Ca dữ tợn: “Ai cũng, đừng nghĩ, làm tôi, trở về, làm tổng tài.”
Phó Tùy Vân bị sốc nặng.
Anh đã từng cho rằng Tiêu Ca không khom lưng vì năm đấu gạo, đã từng cho rằng Tiêu Ca không khom lưng vì năm đấu gạo là giả bộ, hiện tại Tiêu Ca nói với anh rằng mình chỉ muốn một cuộc sống bình phàm!
“Tôi hiểu rồi.” Phó Tùy Vân ngưng trọng, khom lưng để Phẩm Như xuống, “Đi, tôi dẫn em đến chỗ này.”
? Tiêu Ca rất không yên tâm, anh hiểu cái gì cơ?
Nhưng vì không chịu nổi sự nhiệt tình dạt dào của Phó Tùy Vân nên Tiêu Ca vẫn bị anh kéo ra cửa nhà, bởi vì trong lòng có hơi tò mò nên tạm thời không phản kháng.
Đi xuống lầu, gió đêm lạnh lẽo nhẹ nhàng vỗ về mặt hai người.
Bốn bề yên tĩnh, đèn đường đan xen, ánh trăng mênh mông.
Chỉ thấy Phó Tùy Vân nhìn chằm chằm siêu xe của mình mà im lặng một phút, sau đó dứt khoát và kiên quyết xoay người chỉ tay vào phương tiện giao thông bên cạnh, nhướng mày đề nghị: “Tiêu Tiêu, đi với tôi, tuy rằng đêm nay không thể dạo chơi thế giới nhưng tôi sẽ mang em đến một nơi thú vị khác.”
Tiêu Ca nhìn theo hướng ngón tay anh chỉ.
Thì thấy mấy chiếc xe đạp công cộng.