Tôi Muốn Gã Trai Già Gia Thế Khủng Này Làm Gì

Chương 50



Tiêu Ca vào Cục cảnh sát ngồi.

Vốn cậu không cần vào cục cảnh sát, chỉ cần cậu tháo khẩu trang chứng minh mình là khách hàng bình thường chứ không phải cướp trang sức là được.

Nhưng cậu không tháo khẩu trang, giờ phút này cậu bỗng nhiên cảm nhận được sự ngoan cố và bướng bỉnh lúc trước của Nhậm Phi Dương.

Bên tai thậm chí còn xuất hiện giọng nói của Nhậm Phi Dương đang cổ vũ cậu như một chiến hữu thân thiết: “Kiên trì đến cuối cùng, chúng ta không thẹn với lương tâm! Kiên trì đi! Gió thổi hiu hắt nước sông Dịch lạnh, chưa đến Trường thành chưa phải hảo hán!”

Ngồi trong Cục cảnh sát, Tiêu Ca mới im lặng tháo khẩu trang xuống, giải thích: “Các đồng chí nhìn đi, trên người tôi cả cái dao nhỏ còn không có, tôi thật sự chỉ đi mua nhẫn thôi, che mặt lại chỉ là lo người yêu phát hiện mất bất ngờ ấy mà.”

Hai cảnh sát đưa mắt nhìn nhau.

Một cảnh sát hỏi cậu: “Người yêu cậu là gì, là chủ cửa hàng trang sức hả? Cả chuyện này cũng biết?”

Tiêu Ca gật đầu: “Gần giống vậy.”

Cảnh sát cảm thấy kỳ lạ nhưng đúng là trên trên người Tiêu Ca cả cái dao nhỏ còn chẳng có, cũng không phải cướp, nên bọn họ đành nói vài câu linh tinh như “Lần sau nhớ hợp tác với cảnh sát” rồi để Tiêu Ca đi.

Ra khỏi Cục cảnh sát vào lúc giữa trưa, ngày mùa thu mây bay biếng nhác, gió bay quấn vào thân như có như không, ánh mắt trời tỏa ấm mọi nơi, Tiêu Ca buồn bã mất mát.

Cần phải đổi cửa hàng trang sức khác mới được.

Nhưng mà sản nghiệp của họ Phó trải rộng khắp ngành, bao gồm cả trang sức, theo như Tiêu Ca biết thì không chỉ một thương hiệu trang sức nổi tiếng dưới quyền sỡ hữu tập đoàn họ Phó.

Cũng chính vào lúc này, Tiêu Ca quay đầu rồi bất ngờ gặp Nhậm Phi Dương.

Tiêu Ca:?

Tiêu Ca buồn bực mà giương giọng hỏi: “Cậu Nhậm?”

Nhậm Phi Dương nghe tiếng quay lại thì cũng rất bất ngờ: “Tiêu Ca? Sao cậu lại ở đây?”

Một lát sau, hai người ngồi xuống xích đu trong công viên để nói chuyện, thì ra gần đây Nhậm Phi Dương gặp chút chuyện nhưng nói đơn giản thì là không có tiền.

“Tôi lấy hết tiền để mua quà cho Thời Côi, tuy em ấy không biết.” Nhậm Phi Dương nói đầy tự tin.

“Vậy thì có liên quan gì việc anh đứng đây?” Tiêu Ca hỏi.

Nhậm Phi Dương: “Tôi đang tìm mấy người ẩu đả đánh nhau có vết thương trên đầu bị người ta dẫn đến đồn công an, sau đó tôi sẽ đưa người đó đến bệnh viện của mình để kiếm chác chút.”

Tiêu Ca: “…” Cuộc sống đúng là không dễ dàng gì, cậu không ngờ rằng mình lại nghe lời thoại khó khăn ôm cây đợi thỏ từ miệng cậu Nhậm Nhậm Phi Dương.

Nói xong đau khổ của bản thân Nhậm Phi Dương lại đề nghị với Tiêu Ca: “Thật ra cậu có thể tự thiết kế cho mình một cái nhẫn rồi đặt làm cửa hàng trang sức trên mạng, giấu tên không ra mặt là được.”

Ánh mắt Tiêu Ca lập tức sáng lên, cái này đúng là ý hay.



Nhưng mà.

“Đặt hàng có đắt hơn không?” Tuy nói Tiêu Ca là thường dân, nhưng cũng tưởng tượng được đặt làm thủ công một món đồ độc nhẩ vô nhị chắc chắn không rẻ.

Hai người nhìn nhau cười khổ, Tiêu Ca nghĩ ngợi một hồi rốt cuộc thở dài với trời, không nhịn được đẩy xích đu nói rằng: “Không còn cách nào thì tôi đành làm nghề cũ vậy, nhưng cậu Nhậm này tôi nhờ cậu giúp chút chuyện.”

“Ừ?” Nhậm Phi Dương nhướng mày.

Tiêu Ca giơ một ngón tay lên, đề nghị: “Chúng ta cùng kiếm tiền, nếu Phó tổng phát hiện tôi sẽ nói tôi đang giúp anh, tương tự nếu người bên cạnh anh thấy sai sai, anh cũng có thể nói anh giúp tôi. Hơn nữa Phó tổng cũng nghĩ chuyện này lỡ lan ra Nhậm Phi Dương sẽ mất mặt phải không? Bằng cách này họ sẽ không đối chất, hoàn hảo”

“Tiêu Ca, cậu thật là thực thông minh!” Nhậm Phi Dương bất ngờ thực sự, khiếp sợ qua trong chớp mắt lại không khỏi hỏi thêm, “Nhưng phương pháp cụ thể để kiếm tiền là gì?”

Tiêu Ca không chút hoang mang vỗ ngực: “Nghe tôi, đi.”

……

Mười phút sau, hai người mang theo một thiết bị âm thanh, hai cái microphone, một đàn nhị hồ và một đàn ghi-ta, bước đi mang theo gió mà đến dưới chân cầu vượt.

Tiêu Ca bày trận sẵn sàng đón quân địch mà ôm nhị hồ lên, Nhậm Phi Dương với vẻ chính khí lẫm nhiên mà chỉnh lại cổ áo vest, hắng giọng.

Tiếng hát vang lên.

Nhậm Phi Dương: “Ai bán vỏ rượu không! Ai bán vỏ rượu không! …”

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tiêu Ca, người qua đường xung quanh dần dần bị hấp dẫn.

Rốt cuộc đây là cảnh tượng có thể thấy hằng ngày trên đường phố, mặc vest như con nhà giàu hát Chai rượu cạn.

Nhậm Phi Dương hát chẳng biết sao rất nhiệt tình, kết hợp với tiếng đàn nhị hồ làm nền đúng là cảm động đến mức người qua đường cũng lã chã rơi lệ, chiếc nón Tiêu Ca để trên đất cũng dần dần đầy tiền xu.

Thậm chí còn có một người già lượm đồng nát nghe xong có lòng cho bọn họ một chai nước khoáng.

Nhậm Phi Dương sửng sốt, đây chính là cảm giác được người ta công nhận sao?

Hai người đang đắm chìm trong niềm vui ca hát không để ý rằng trong đám người liên tiếp có những ánh mắt kinh ngạc không thôi.

Cây cầu vượt này rất gần trung tâm thành phố, vừa hay trung tâm thành phố là nơi các ông trùm thương nghiệp đặt công ty, cho nên … có không ít người nhận ra Nhậm Phi Dương.

Với tiếng hát du dương, một cơn gió lốc lặng lẽ dấy lên trong lòng trung tâm kinh doanh của thành phố.

Nhóm thảo luận hợp tác kinh doanh.

Đại lão A: “Sao lại thế này? Đi tra xem họ Nhậm phá sản chưa?”

Trợ lý B: “Tất nhiên là không rồi, họ Nhậm còn tốt mà, ngay cả con cháu cũng chẳng sinh thêm đứa nào, quyền thừa kế của Nhậm Phi Dương được bảo đảm lắm.”

Tổng tài C: “Vậy chẳng lẽ Hạ Thời Côi phá sản?! Chuyện này ảnh hưởng không nhỏ đến cấu trúc thành phố S đâu!”



Đổng sự D: “Không phải, tôi vừa họp ở tổng công ty họ Hạ về đây, vài ngày nữa là Hạ Thời Côi về nước, cũng không bị soán quyền.”

Đại lão E: “Cái người kéo nhị hồ đó có phải là người đàn ông bên cạnh Phó tổng không?”

Tổng tài C: “Đúng đúng, Phó Tùy Vân thì sao?”

Tổng tài F: “Tôi ở gần tôi xem cho … đang điều tra … điều tra xong, tập đoàn họ Phó gió êm sóng lặng, hết thảy thuận lợi, tâm trạng Phó Tùy Vân cũng tốt.”

Mọi người:???

Khi đã loại bỏ những điều không thể thì điều cuối cùng dù có khó tin đến đâu, cũng chính là sự thật.

Cuối cùng mọi người đưa ra một kết luận đáng tin cậy nhất.

—— để cứu vớt bản thân chơi bời lêu lỏng, Nhậm Phi Dương quyết định ra mắt, mời bạn trai Beauty Blogger có lượng fan nhất định của Phó Tùy Vân để tổ chức ban nhạc.

Hai người Tiêu Nhậm hồn nhiên không biết có tin giả rằng “Nghi ngờ, giữa ban ngày ban mặt Nhậm Phi Dương kéo bạn trai của Phó Tùy Vân ra đường hát dạo, nhằm hâm nóng màn ra mắt của ban nhạc”, chưa đầy một buổi chiều nó đã lan khắp giới kinh doanh trong thành phố.

Vì thế sau khi kết thúc màn bán nghệ, hai người Tiêu Nhậm với ánh mắt sáng ngời ngồi đếm tiền và tiền bán chai nước.

Tiêu Ca đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Phó Tùy Vân.

Trong điện thoại giọng Phó Tùy Vân nhiệt tình dào dạt: “Tiêu Tiêu, ước mơ của em sao lại không nói tôi hay? Là muốn cho tôi niềm vui bất ngờ phải không! Tôi cũng chuẩn bị cho em niềm vui bất ngờ đây, em biết chưa, trong năm phút nữa bài hát chủ đề trong album của em sẽ được sáng tác!”

Tiêu Ca:?

Tiêu Ca bị sốc mà hỏi lại Phó Tùy Vân: “Album gì?”

Không phải cậu chỉ kéo Nhậm Phi Dương ra đường hát rong thôi sao? Muốn ra album bao giờ?

Nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

Câu tiếp theo của Phó Tùy Vân là: “À à, một giây trước lời bài hát cũng viết xong rồi, tôi còn đặc biệt mời giám chế Lôi đến cho em! Em ở đâu? Giờ tôi đón em đến phòng thu âm liền!”

Tiêu Ca:???

Phó Tùy Vân đứng dậy: “Sao vậy Tiêu Tiêu? Chẳng lẽ thật ra em muốn cả hai, đã ca hát rồi thêm đóng phim?”

Tiêu Ca: “…”

_____

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Ca: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì???

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv