Diệp Quy Căn đã từng có một thời thơ ấu thật đơn thuần cũng thật máu chó.
Lúc đầu mẹ nói hắn rằng hắn là cậu chủ nhà họ Hạ, tuy họ Hạ nhiều con, cậu ấm nhiều như chó và cô chiêu đâu cũng thấy, tiền phạt sinh nhiều mấy năm qua cũng đủ đi vòng quanh thế giới.
Nhưng ít ra họ Hạ vẫn có tiền và gia thế hơn người bình thường. Khi còn nhỏ, ngày rồi lại đêm hắn không cần lo về tương lai mình giống ba mẹ hay người lớn trong nhà, hắn không nghĩ được nhiều thế.
Huống hồ hắn cũng không sống tại nhà họ Hạ, không cần nhìn ánh mắt lão gia nhà ấy, không cần đối mặt với những thứ anh lừa tôi gạt. Hắn tự do.
Không trung xanh thẳm, đám mây mềm mại, nắng chiều rợp cánh chuồn chuồn và hình Transformers tự làm là những ký ức vui vẻ sớm nhất của hắn.
Mãi đến khi ông ba trong gia tộc hắn nương nhờ qua đời, sau đó không ai gửi phí cấp dưỡng cho mẹ con hắn nữa.
Hắn lúc đó mới biết mình chỉ là một thằng con ngoài giá thú. Ba có tình cảm với mẹ nên mới chịu gửi tiền nuôi dưỡng đắt đỏ cho, sau khi ba chết thì lão gia họ Hạ cũng chẳng tốt tới mức như vậy.
Cuối cùng khi mẹ bị bệnh qua đời, thế giới của hắn liền rơi vào bóng đêm tăm tối.
Hắn bị đưa đến cô nhi viện.
Trời vẫn xanh, mây vẫn dịu, nhưng từ đây cuộc đời hắn đã chệch khỏi đường ray.
Khi tất cả mọi người cho rằng hắn còn nhỏ nhất định không nhớ chuyện lúc trước, thì hắn lại nhớ hết tất cả, nghiến răng nghiến lợi.
Có lẽ do trời xanh rủ lòng thương nên cả đời hắn không hoàn toàn chìm trong thù hận, ở cô nhi viện hắn hặp Quý Châu Ngọc.
Khi đó Quý Châu Ngọc rất xinh xắn ngoan ngoãn lại hay im lặng, là một đứa nhóc rất ngây thơ nên khiến cho bọn nhóc khác khi dễ.
Diệp Quy Căn rất ngỗ ngược, toàn tự gây xung đột với bọn nhóc khác, thậm chí còn đánh nhau với đứa cứng nhất trong đấy, trong mắt hắn có chút xấu xa.
Trong một lần nhau đánh nhau hắn lấy lý do là Quý Châu Ngọc vừa bị chọc ghẹo, sau đó hắn bất ngờ nhận được một cái băng keo cá nhân và nụ cười ngọt ngào của Quý Châu Ngọc.
Ma xui quỷ khiến làm sao mà một đứa thích một mình như hắn lại nhận băng cá nhân của Quý Châu Ngọc, hừ lạnh một tiếng, từ nay về sau mặc Quý Châu Ngọc chạy theo sau.
Quý Châu Ngọc đã từng là cứu rỗi của hắn.
Đáng tiếc đời không cho người toại nguyện, tham vọng càng ngày càng bành trướng mong muốn báo thù càng ngày càng mạnh, mãi đến khi bước ra khỏi cô nhi viện hắn đã chính mắt chứng kiến được thế lực họ Hạ mạnh thế nào, lúc đó không ai có thể ngăn cản bước chân hắn.
Hắn quyết biến gia tộc này thành của mình!
Vì thế hắn sắp xếp cho Quý Châu Ngọc vốn trong sáng làm đủ kiểu nhiệm vụ quyến rũ khác nhau, tưới Quý Châu Ngọc thành một cây trà xanh rồi lại đổ lỗi cho Quý Châu Ngọc.
Cho đến khi Quý Châu Ngọc run rẩy nói rằng: “Tim em không đủ sức nữa rôi.” Mới hiểu bản thân mình vô lý đến mức nào.
Hắn muốn gió tanh mưa máu, muốn hại mạng người, sau khi gia nhập bang phái thì từng bước một leo đến trước mặt ba nuôi Diệp, rồi lại phát hiện ba nuôi đối xử với mình rất tốt, cứ như con ruột vậy.
—— tuy hắn phải giúp ba nuôi chăm mèo.
Hắn muốn trả thù nhà họ Hạ, không ngờ sau khi biết chuyện Hạ Thời Côi lại đến tìm hắn nói chuyện, không bực không giận hết sức kiên nhẫn mà nói với hắn: “Làm chính mình. Một khi thù hận làm cậu đánh mất bản thân thì nó sẽ thắng.”
—— tuy rằng sau đó Hạ Thời Côi muốn hắn quy y Phật pháp, khuyến khích hắn xuống tóc đi tu.
Hắn muốn trở nên mạnh mẽ nhưng lại phát hiện bản thân cứ trốn trốn tránh tránh, không chịu trách nhiệm với việc mình làm từ lúc nào chẳng hay. Nếu không phải yêu quá nhiều thì ban đầu Quý Châu Ngọc sao chịu mạo hiểm nằm vùng bên cạnh Phó Tùy Vân?
Diệp Quy Căn rất hối hận.
Mà hôm nay, giờ này phút này, trước mặt hắn đứng hai Quý Châu Ngọc, một là người hắn yêu còn một người nghe nói là hàng giả.
Quý Châu Ngọc A và Quý Châu Ngọc B nhìn nhau dò xét, ý muốn nắm được sơ hở của đối phương để chứng minh thân phận.
Vẻ mặt Quý Châu Ngọc A tái mét, quay đầu không cam lòng nói với Diệp Quy Căn: “Quy Căn em không tin anh không nhận ra em, anh đoán ai thật ai giả đi!”
Vẻ mặt của Quý Châu Ngọc B cũng tái không kém, cười lạnh: “Cũng được đó Quy Căn, nếu anh chọn sai hoặc là không chọn được thì vừa hay em cũng hoàn toàn hết hy vọng với anh.”
Diệp Quy Căn: “…”
Quý Châu Ngọc A nghe vậy trừng mắt nhìn Quý Châu Ngọc B: “Tôi hết hy vọng trước!”
Quý Châu Ngọc B: “Không, tôi trước!”
Quý Châu Ngọc A: “Không có thật giả thì cậu cũng đừng mơ mộng hão huyền, ngay cả cuối cùng tôi chọn buông tay thì cũng đừng hòng mà có được anh ấy!”
Quý Châu Ngọc B: “Đã là hàng giả mà chảnh cái gì? (Kiên cường cắn môi rơi nước mắt) ha ha, cậu có thể chứng minh cậu là Quý Châu Ngọc không!”
Diệp Quy Căn chỉ một não mà tới hai chuyện: “…”
Đối mặt với chuyện kỳ lạ thế này Diệp Quy Căn bỗng nhiên cảm thấy trước mắt như xuất hiện sương mù.
A.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hắn, tỉnh ngộ.
Hai Quý Châu Ngọc đang múc nhau thì bổng nghe thấy tiếng “loảng xoảng”, Diệp Quy Căn ngồi thẳng xuống đất với vẻ rất bí ẩn, quanh thân như sáng lên, như thể đã đổi thành người khác.
Quý Châu Ngọc AB: “…?”
Không để ý tới sự mờ mịt khó hiểu của hai người bọn họ, Diệp Quy Căn không chút hoang mang móc điện thoại ra gọi thẳng đến điện thoại Hạ Thời Côi.
“Alo? Anh 23.” Đây là lần đầu tiên Diệp Quy Căn gọi hô Hạ Thời Côi như vậy.
Bên kia điện thoại quả nhiên Hạ Thời Côi im lặng rất lâu rất lâu. Không phải do cách gọi mà là đang nhớ lại xem mình có đứng hàng 23 thật không.
Không đợi Hạ Thời Côi ra kết quả, giọng điệu Diệp Quy Căn không vui nói rằng: “Vô thật vô huyễn, vô huyễn vô thật. A di đà phật, tôi lĩnh ngộ được rồi. Anh 23 anh nói đúng, tôi quyết định quy y ngã phật, im lặng nhìn hồng trần mây cuộn mây tan. Thù yêu ngoài thân cứ để nó dần trôi đi.”
Nói rồi hắn lại dịu dàng quay đầu dặn dò Quý Châu Ngọc AB: “Anh đã tìm được con đường trong lòng mình rồi, các em đừng vì nó mà cãi nhau, buông đi!”
Quý Châu Ngọc A lặng người.
Quý Châu Ngọc B đứng hình.
Ba người Tiêu Phó Nhậm trùng hợp cùng bước vào cửa cũng kinh ngạc theo.
Thấy động tác Diệp Quy Căn phóng khoáng tự tin gỡ xuống bộ tóc giả Kill Matt màu vàng, lộ ra một quả đầu tròn ủm trọc lóc.
Trong phòng chợt im re.