Dưới ánh mắt hoang mang và chứa chan niềm khoan dung của Phó tổng, Tiêu Ca giải thích: “Tôi gọi cho anh một chiếc xe cứu thương sau đó hai chúng ta không liên quan gì nữa, được không?”
Không được, Phó Tùy Vân hoảng sợ.
Nhưng ý Tiêu Ca đã quyết, cậu lờ đi phản ứng của anh rồi bắt đầu gọi 120.
Đến bây giờ Tiêu Ca thật sự không hiểu nguyên chủ thích Phó Tùy Vân chỗ nào.
Phó Tùy Vân rất bảnh trai, vừa có tiền vừa có tiếng, con người thì có vẻ hiền lành, dịu dàng, trung khuyển. Nhưng tướng mạo và vận đào hoa của nguyên chủ cũng không tệ, tiền tài nhân khí đủ dùng.
Tuy đúng là Phó Tùy Vân có một vài điểm tốt nhưng khi trả thù thì đuổi giết tới chết mới thôi, với người mình không có tình cảm thì rất ác (căn cứ ký ức của nguyên chủ), lại còn vài khuyết điểm nữa.
Vì sự an toàn của bản thân, cộng thêm việc chẳng có tí cảm giác gì với Phó Tùy Vân, Tiêu Ca tàn nhẫn quyết định rằng sẽ tránh xa anh.
Đèn nhấp nháy trên xe cứu thương 120 đến ngày càng gần, Tiêu Ca mỉm cười với Phó Tùy Vân như muốn nói “Tôi rất vui khi rời khỏi anh”, rồi xoay người đi luôn.
Phó Tùy Vân kinh ngạc.
Tiêu Ca thật sự là một thiên sứ, tại sao hanh lại không nhận ra sớm hơn?
Ngay cả khi buồn đau nhất là lúc quyết định rời đi, cậu còn để lại cho anh một nụ cười khích lệ. Thật ra lòng Tiêu Ca nhất định rất khổ sở, cậu rất mong có thể đi cùng với anh!
Lòng Phó Tùy Vân nát bấy.
Khi nằm trên cáng được nâng lên xe cứu thương, nhìn bóng dáng rời đi không chút lưu luyến của Tiêu Ca, anh muốn hô to một câu: “Đừng đi! Tôi nhận ra giây phút khi em xoay người rời khỏi, tôi đã có chút thích em rồi!”
Nhưng anh chỉ mới hơi hé mồm chợt cơn đau đớn từ miệng vết thương liền dội thẳng sang, dẫn tới việc âm thanh gì cũng không phát ra được chỉ phát mỗi tiếng hét thảm thiết.
Tiêu Ca đi rồi.
·
Trở lại khu chung cư nhỏ nơi nguyên chủ ở ban đầu, Tiêu Ca đứng ở cửa hít sâu một chút để chuẩn bị tâm lý trong 30 giây.
Sau đó mới móc chìa khóa ra mở cửa.
Khi vừa mới nhận cốt truyện và ký ức của nguyên chủ, cậu đã biết đại khái về phong cách bày trí của căn nhà này rồi, cửa vừa mở, cậu vẫn bị màu hồng phấn làm cho choáng váng.
May là khả năng thích nghi của Tiêu Ca khá mạnh, sau một lúc im lặng thì cậu liền đóng cửa lại rồi ngồi xuống, bưng ly hình móng mèo màu hồng uống một hớp bia trái cây màu hồng rồi ngồi xuống sô pha màu hồng.
Tên con mèo mà Phó Tùy Vân vừa nhắc kia khá lạ, khiến lòng nuôi mèo của cậu bắt đầu trỗi dậy vậy nên cậu lười biếng nằm lên sô pha móc chiếc điện thoại mạ vàng màu hồng ra, tìm tòi cách mua nó bằng được.
Sau đó Tiêu Ca phát hiện Armstrong Lily Love Scottish Sesame Sweet Cat đã tăng lên 9.999.999 đô la một con.
Tiêu Ca: “…?” Đây là tuyệt thế kỳ mèo gì vậy, tại sao có thể đắt như thế được?
Thôi, Tiêu Ca từ bỏ.
Tiêu Ca sống ở đây hai tuần. Nguyên chủ là người nổi tiếng trên mạng, còn cậu thì rất ít ra ngoài và cũng không trang điểm nốt, nhưng ít nhất còn biết chụp vài bức selfie, dựa vào việc selfie và nhận quảng cáo thì tạm thời cuộc sống rất thuận lợi.
Ngoại trừ lúc mới đầu dính phải sự kiện cướp hôn và tuyến tình cảm anh tình tôi yêu máu chó ở bên ngoài, thì thế giới này chẳng có chỗ nào bất bình thường, Tiêu Ca rất nhanh sau đã thích ứng.
Chủ tuyến à, né là được.
Hết thảy gió êm sóng lặng, không ai vì chuyện cướp hôn mà chạy tới trả thù cậu.
Mãi cho đến một buổi chiều chập tối vào hai tuần sau, khi Tiêu Ca chuẩn bị ra ngoài chạy bộ thì thình lình đụng trúng Phó Tùy Vân đứng như một ngọn núi trước cửa nhà mình.
Vết thương của Phó Tùy Vân tốt lên nhiều, mặt mày anh có một chút mong đợi, anh ôm một con mèo trong lòng rồi kéo cậu lại nói: “Tôi tặng em, trả lại ơn của em với tôi.”
Tiêu Ca vốn muốn đóng cửa ngay nhưng cầm lòng không được bị thu hút bởi con mèo.
Đây là một con mèo có bảy màu, chứng tỏ dù mèo màu gì thì vẫn dễ thương khủng khiếp.
Đôi mắt ngấn nước của nó màu xanh lam thuần, trông thì có vẻ bình thường nhưng thực tế thì nhìn như những cánh hoa đào.
Bằng một cách thần kỳ nào đó, trong một giây Tiêu Ca đã biết được chủng loài của nó ——
Armstrong Lily Love Scottish Sesame Sweet Cat.
Thật ra thì Tiêu Ca khá thích con mèo này.
Cậu im lặng nhận lấy con mèo rồi bắt đầu cảm khái: “Cảm ơn Phó tổng, con mèo này … gọi là Phẩm Như đi.”
Thấy cậu nhận quà, Phó Tùy Vân có vẻ rất vui, nở một nụ cười dè dặt như tuyết tan sớm mai.
Chỉ là còn chưa đợi Tiêu Ca mở miệng nói câu nào, anh suy nghĩ gì đó rồi đột nhiên trở nên không vui.
Tiêu Ca:? Người này sao vậy, sao cứ hỉ nộ vô thường thế này? Quả nhiên vẫn nên tránh xa một chút.
Sau đó cậu thấy Phó Tùy Vân với vẻ khí phách vô cùng mà giơ tay lên, lấy khí thế uy nghiêm của một bá tổng nơi hào môn hỏi cậu: “Mèo tên Phẩm Như, vậy tôi là gì?”
Tiêu Ca:???
Chần chờ một hồi, Tiêu Ca thử đưa ra một ý: “À … Ngải Lệ?”
Phó Tùy Vân: “!”
Phó Tùy Vân nổi giận, bước một bước vào cửa chất vấn Tiêu Ca: “Tại sao tôi lại là kẻ thua được!”
Tiêu Ca cảm thấy Phó Tùy Vân bên ngoài nhà thờ của hai tuần trước dù mắt mù nhưng não vẫn bình thường.
Bây giờ thì quá bất bình thường.
____
Góc có thể bạn đã biết:
Bạn nào xem phim Hoa Hồng Có Gai thì chắc biết nữ chính tên Phẩm Như, còn bồ nhí của chồng Phẩm Như tên Ngãi Lợi. Về sau Phẩm Như bị hại nên quay về báo thù. Ở trên có lẽ Phó tổng nghe nhầm nên mới tức.