Tôi Muốn Gã Trai Già Gia Thế Khủng Này Làm Gì

Chương 23



Cuộc đời Nhậm Phi Dương chưa trải nghiệm rửa dâu tây bao giờ, không chỉ không rửa dâu mà anh ta còn chẳng rửa đồ ăn và cũng chả rửa bất cứ thứ đồ nào liên quan đến đồ ăn, mười ngón tay không dính dương xuân thủy, nhiều lắm cũng chỉ có tắm rửa cho bản thân.

Vì thế anh chàng nổi khùng lên.

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, tiếp tục chọc tức Tiêu Ca thì anh cũng sẽ bị đánh mất, vậy nên chẳng cần thầy dạy anh ta cũng học được cách nghe lời làm việc.

Anh ta chỉ có thể nổi giận với Quý Châu Ngọc.

“Lúc em kêu anh tới cứu sao không nói rõ tình hình?” Nhậm Phi Dương tức giận chất vấn Quý Châu Ngọc, “Nếu anh mang thêm vệ sĩ đến thì chúng ta còn đến bước đường này sao?”

Nghe bị trách nên Quý Châu Ngọc rất không vui nhưng trong lòng biết tạm thời không thể chọc Nhậm Phi Dương, chỉ đành mặc kệ không nói câu nào, cúi đầu nhìn chằm chằm tay mình. Đôi bàn tay mềm mại lọt vào dâu tây đỏ tươi, có vẻ nhợt nhạt yếu ớt, đẹp không sao tả xiết.

Nhậm Phi Dương thấy cậu không trả lời thì quay đầu nhìn tay cậu rồi nhìn sang mặt người ta, bỗng ngậm miệng nguôi giận.

Nhậm Phi Dương là người tính tình ngay thẳng thích mặt đẹp.

Đây cũng là lý do anh chàng không xắn tay áo lên đập Tiêu Ca trước, nhưng anh này cũng không ngu, anh biết nếu dám làm gì Tiêu Ca thì Phó Tùy Vân nhất định sẽ bùng nổ.

Có thể, nhưng không cần thiết.

Nhậm Phi Dương khi hết giận chỉ lẳng lặng nhìn chăm chăm khuôn mặt nhỏ của Quý Châu Ngọc, sau một lúc lâu thì nhoẻn miệng cười rồi nói mấy câu nhỏ nhẹ: “Ngoan, đừng giận anh nữa, em đẹp vậy thì làm gì cũng được, anh yêu em, em quay mặt lại đây rồi muốn mua gì anh cũng chiều.”

Tiêu Ca dựa vào cửa phòng bếp giám sát bọn họ làm việc: “…”

Tiêu Ca không ngờ Nhậm Phi Dương là kiểu người đơn giản chỉ thích nhìn mặt, nghĩ đến Hạ Thời Côi từng nói Nhậm Phi Dương chỉ tán chứ không ngủ lại đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười.

Tức giận để lại cho kẻ thù, còn nụ cười tất nhiên phải dành cho người nhà.

Nghĩ đến chuyện tức cười đó Tiêu Ca liền bỏ Quý Châu Ngọc và Nhậm Phi Dương qua một bên, quay đầu đi tìm Phó Tùy Vân.

Cậu tìm được Phó Tùy Vân trong phòng ngủ mà anh chuẩn bị cho mình, ngoài dự đoán chính là Phó tổng lại tự tay bày biện trải đệm chăn từ hành lý.

Tiêu Ca rất ngạc nhiên, hỏi Phó Tùy Vân: “Giúp việc đều bận hết à? Để tôi tự làm đi.”

“Không!” Tay Phó Tùy Vân phất lên, thái độ kiên quyết, “Em nghỉ ngơi đi, để tôi làm! Mấy thứ như đệm chăn gối đầu này tôi lo em ngại bẩn khi bị người lạ sờ vào.”

Ánh mắt Tiêu Ca nheo lại, “Chỉ vì thế thôi sao? Anh vừa làm xong mà vội về không mệt à?”

Mặt Phó Tùy Vân tràn ngập vẻ vui mừng: “Làm vì yêu thì mệt cái gì? Tiêu Tiêu em lo nhiều quá, nhưng tôi rất vui khi em suy nghĩ cho tôi.”

Câu nói của anh rất chân thành, Tiêu Ca nhất thời không biết nói gì chỉ không khỏi nhíu mày thật chặt.

Phó Tùy Vân thấy thế thì nói luôn: “Tiêu Tiêu, tôi không cần em cảm động đến mức lấy thân báo đáp, em chỉ cần vui là được.”

Nói không cảm động thì là xạo, nhìn họ Nhậm kế bên kia rồi nhìn Phó tổng nhà mình, Tiêu Ca phát hiện mình càng ngày càng thích Phó Tùy Vân.

Huống chi Phó Tùy Vân còn eo thon chân dài, cơ bắp cân xứng, gương mặt điển trai.

Đột nhiên Tiêu Ca cảm thấy không ổn, vội vàng nhắc nhở Phó Tùy Vân: “Phó tổng, anh coi chừng Nhậm Phi Dương sẽ thích anh đó, nói không chừng hôm nay anh ta ngoan ngoãn nghe lời đi rửa dâu tây là do thích mặt anh thì sao.”

Phó Tùy Vân ngẩn ra, bác bỏ: “Không đâu, trong giới ai cũng biết cậu ta thích kiểu có vẻ ngoài nữ tính, xinh đẹp, giống như …”

Thật ra anh rất muốn nói với Tiêu Ca là: Giống như em đó. Nhưng lời nói đến bên miệng không dám thốt lên, đành phải nói: “Giống như Hạ tổng.”

Tiêu Ca bừng tỉnh đại ngộ, đúng thật, dù là đẹp trai trong sáng hay xinh đẹp yêu nghiệt, Hạ Thời Côi tuyệt đối là người đẹp nhất cậu từng gặp khi ở thế giới này.

Còn bản thân mình chắc chắn là đẹp trai tiêu sái rồi.

Tiêu Ca gật đầu trả lời: “Ừ, xem ra anh ta cũng không phải vì mặt tôi, thật tốt quá.”

Phó Tùy Vân: “…”

Tuy anh cảm con người Tiêu Tiêu rất man, nhưng thành thật mà nói thì khuôn mặt Tiêu Tiêu quá xinh đẹp, mang nét trung tính.

Hình như Tiêu Tiêu còn chẳng nhận thấy.

Thấy ánh mắt phức tạp của anh, Tiêu Ca cũng lẩm bẩm trong bụng. Tiêu Ca cho rằng nguyên chủ trông như thế là do trang điểm, mà khi cậu xuyên vào thì không trang điểm nữa, chẳng phải Phó Tùy Vân và bà Phó đều khen cậu rất rất man đó sao?

Đến nỗi sự vi diệu trong mắt Phó Tùy Vân, đại khái chắc là ảo giác.

Tiêu Ca hồn nhiên dời đề tài: “Tóm lại cảm ơn anh, tôi sẽ mời cơm anh sau.”

Sự chú ý của Phó Tùy Vân cũng lập tức bị cậu dời sang hướng khác, ngọt ngào “ừ” một tiếng rồi nói: “Tôi còn chuẩn bị quà dọn nhà cho em!”

Tiêu Ca: “? Quà gì?”

Phó Tùy Vân đắc ý dào dạt mà nói: “Em che mắt lại trước đã, để tôi mở cho xem.”

Tiêu Ca hơi do dự mơ hồ đoán được anh sẽ cho mình xem gì, nhưng cuối cùng vẫn lấy tay che mắt mình lại.

Ước chừng qua bảy tám phút, Phó Tùy Vân mới nhẹ nhàng ôm lấy cậu từ phía sau, cái ôm ấp mang mùi nước hoa có vị biển lành lạnh ập đến, nói rằng: “Được rồi em mở mắt ra đi, đây là nghĩ đến sở thích của em, tôi còn cho tăng ca thêm giờ để làm nữa.”

Nghe anh nói, Tiêu Ca bỏ tay xuống, không cần nhìn kỹ chỉ liếc một cái là thấy những món trang trí lúc trước không có trên tường.

Mấy phần trang trí đó phần lớn đều làm từ giấy, khá là đơn giả và khá là sáng tạo khác người.

Có một số cái được làm thành giấy khen, một số thì làm thành giấy chứng nhận. Mấy cái trước là giấy khen “Cá nhân đạo đức tốt danh dự tốt” giống mấy tờ giấy khen được phát hồi tiểu học, mấy cái sau là trên cương vị công tác.

Thậm chí còn có khá nhiều ảnh chụp, chúng được dán các nơi trong phòng, trên giá ảnh đều là hình cậu đang nở nụ cười ấm áp —— là hình đại diện trên WeChat cậu mới đổi gần đây.

Bức ảnh đại diện đó được PS ra đủ kiểu “Không nhặt của rơi giao cho cảnh sát, cùng bắt tay với cảnh sát”, “Được công nhận là chiến sĩ thi đua trong cả nước”, “Giúp đỡ người già qua đường” và nhiều nữa.

Ở chính giữa là một cái cờ thưởng đỏ tươi.

Trên cờ thưởng viết tám chữ to: “Mẫu mực bất khuất, anh hùng muôn đời!”

Tiêu Ca: “…”

Tiêu Ca: “…………....”

Tiêu Ca không cảm xúc nghiêng đầu nhìn Phó Tùy Vân, trong mắt Phó Tùy Vân tràn đầy ánh sáng của hạnh phúc và vui sướng, trên mặt đầy ắp vẻ: “Khen tôi khen tôi lãng mạn đi, đây là tôi thiết kế riêng cho em chứ không phải học kịch bản trên mạng đâu!”

Tiêu Ca ngậm một họng đầy máu, cảm thấy thật là đau thương.

Rõ ràng hai ngày nay cậu cảm thấy Phó Tùy Vân đã bình thường rất nhiều, tại sao đột nhiên Phó Tùy Vân lại trở về với bộ dạng ngu ngốc khi bọn họ mới gặp mặt chứ?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv