[Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…] Tút_ tút_ tút.
Cuộc gọi đã lên đến một trăm lẻ một cuộc, đồng hồ trên điện thoại đã mười hai giờ không ba phút đêm. Du Thành Nghĩa siết chặt điện thoại, hai mày chau lại in hằn trên ấn đường một đoạn dài.
Người mà nói đúng chín giờ sẽ về nhưng bây đã ba tiếng trôi qua vẫn không thấy mặt mũi đâu. Du Thành Nghĩa đột nhiên thấy bụng bồn chồn khẽ đau không thôi mặc dù không có ăn phải cái gì không tốt cho dạ dày vào buổi tối, cảm thấy có điềm gì đó không lành ở đây.
Mở bảng định vị trong điện thoại, một chấm đỏ đang ở khá xa thành phố Giang Long, nó hiện ở một vùng quê. Đây là định vị của Phong Tình, Du Thành Nghĩa đoán Phong Tình đã bị bắt cóc. Không thể nào một thiếu niên mang nhiều kỹ năng chiến đấu như Phong Tình lại bị bắt dễ dàng như vậy, chắc chắn kẻ bắt cóc này không tầm thường chút nào.
Không nghĩ ngợi, anh ấy thay đồ mang theo những gì cần mang đi ra ngoài, trong đó có cả khẩu súng lục.
Cơn mưa đêm lạnh lẽo, hạt mưa trút trên mái tôn bộp bộp nghe đến đau hết cả đầu. Khu nhà máy bỏ hoang ở vùng ngoại ô Giang Long chìm trong màn mưa trắng xóa, mặt đất ẩm ướt càng thêm bẩn và lầy lội.
Bên trong căn phòng trống ở tầng trên, ánh lửa vàng trong những thùng sắt tỏa sáng, chiếu đủ phạm vi xung quanh. Trên bàn là những loại vũ khí gây thương tích, có cây búa là dính nhiều máu nhất dường như được sử dùng nhiều, nó đã khô lại trước khi đem ra sử dụng.
Đôi mắt khẽ lay động, Phong Tình mở choàng mắt dáo dác mọi thứ xung quanh. Không biết bản thân đang ở chỗ nào, định đứng lên thì chợt phát hiện hai tay mình đã bị trói vào trong cột sắt. Nhìn qua bên cạnh thấy Lam Lam đang bất tỉnh trong vẻ mặt kinh hoảng không thể nào giấu, có lẽ lần này cũng như lần cuối cùng cô trải qua vụ bắt cóc duy nhất trong đời.
Trong này không có ai ngoài hai người, Phong Tình khẽ gọi Lam Lam tỉnh dậy. Đến tiếng thứ chín cô mới dần mở mắt, phản ứng đầu tiên của cô đó chính là khóc nức. Những thứ vũ khí trên bàn đằng xa, máu trên chảy xuống đất dọa cô đến xám xịt. Trong tình huống này cô không dám khóc lớn, chỉ có thể là thút thít vì sợ tên bắt cóc nghe thấy sẽ xuất hiện mà xử lí cô.
“Cậu bình tĩnh lại đi, khóc nhiều sẽ mệt đấy”.
Lam Lam nhìn qua thấy Phong Tình cũng bị trói như mình thì tuyệt vọng: “Tôi xin lỗi, làm cậu liên lụy rồi, đáng lẽ tôi không nên bỏ chạy”.
“Không phải lỗi của cậu đâu, đừng tự trách, chuyện này không liên quan đến cậu”.
Vì mãi sợ bọn bắt cóc, Lam Lam đã quên đi bộ dáng đánh người của Phong Tình. Bất chợt đoạn ký ức trở lại, cô xanh mặt nhìn cậu ấy. Phong Tình của lúc nãy và bây giờ vẫn rất điềm tĩnh, trên mặt không mảy may một chút lo lắng hay sợ hãi nào, cứ như một người đã từng trải qua vô số lần bị bắt cóc và phải đối mặt với những tên tội phạm kinh khủng hơn cả những tên bắt cóc. Khác xa với Phong Tình ở quán bar, cười nói vui vẻ, trông ngốc nghếch.
Lam Lam run giọng dò hỏi: “Cậu, cậu là Phong Tình?”.
Cậu ấy khó hiểu nhíu mày nhìn cô: “Hử? Tôi là Phong Tình, có vấn đề gì sao?”.
Lam Lam lại bị dọa cho một phen, đến cả cách nói chuyện của cậu ấy cũng khác biệt, có chút gì đó rất sắc lạnh trong giọng nói. Cô liền im bặt không dám nói chuyện với cậu ấy nữa.
Phong Tình biết cô gặp phải chuyện bắt cóc đã hoảng loạn lắm rồi, cậu ấy để cô yên mà không nói thêm gì nữa.
Két.
Cánh cửa sắt cũ kỹ bị gỉ mở ra, đôi giày da màu nâu đang bước đến đằng này: “Thiếu gia tỉnh rồi sao?”.
Lý Văn Sâm bước đến với điếu thuốc trong tay, hắn ta ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhựa trước mặt cậu. Rít một hơi thuốc, làn khói lượn lờ bay qua đây.
Phong Tình khó chịu lườm hắn ta: “Tại sao anh lại bắt chúng tôi chứ? Được lợi gì cho anh không?”.
“Hử? Thiếu gia tự đánh giá thấp mình quá đấy, nếu cậu không nghe trộm, cũng không phải thiếu gia có lẽ bây giờ cậu được về nhà rồi. Mà tiếc thật đó nha”.
“Thì ra đội phó Lý sợ chết sao?”. Phong Tình cười mỉa.
Lý Văn Sâm im lặng để xem nên tha cho thiếu gia đây hay là nên lấy một bộ phận trên cơ thể để làm quà tặng, lát sau hắn ta nhếch mép nhướng bên mày mà nói: “Đúng, tôi sợ chết đấy, tôi sợ rằng thiếu gia sẽ chết trước tôi đấy”.
Phong Tình không vì câu hăm dọa mà sợ hãi, cậu ấy bình thản cứ như đoán được mình sẽ sớm thoát khỏi đây: “Việc anh phản bội tổ chức bắt tay với Cửa Trắng lên kế hoạch hãm hại chú tôi đã được tôi ghi nhớ rất rõ, vị chủ tịch Lee Yong của anh nghĩ rằng nắm thóp được chủ tịch Du chúng tôi dễ như vậy sao?”.
“Đúng là bản tính kiêu ngạo từ chú truyền cháu mà, các người tự tin lắm đấy khi không biết mình đang rơi vào bẫy chuột. Thiếu gia à, cậu nghĩ mình có thể sống xót ra khỏi đây sao?”.
“Đương nhiên rổi”.
Lam Lam nghe cuộc hội thoại, mơ hồ nhận ra Phong Tình và kẻ bắt cóc trước mắt là người quen, hắn ta lại còn gọi cậu ấy là thiếu gia. Lam Lam vẫn chưa dám tin chắc rằng Phong Tình là một cậu chủ nhà giàu, khi nhóm bạn gặp nhau đều đã giới thiệu hoàn cảnh gia đình mình. Phong Tình là người không khoa trương kể về gia đình cậu ấy, cho nên hầu như mọi người chỉ biết cậu ấy là một người dễ gần và thân thiện, ngoài ra gia cảnh lại bí ẩn. Cũng không ai hỏi đến, cho là cậu ấy vì hoàn cảnh khó khăn nên xấu hổ không dám kể, bọn họ hiểu nên đã bỏ qua không đề cập đến. Bây giờ Lam Lam không ngờ rằng người mình thích vậy mà là một thiếu gia của một bang hội xã hội đen.
Cứ như trong mấy bộ phim ngôn tình hành động vậy, Lam Lam kinh ngạc mà lén nhìn qua Phong Tình.
“Ồ”. Dập tàn thuốc, Lý Văn Sâm đứng lên bước đến trước bàn bày vũ khí. Hắn ta quét mắt một vòng, thứ dụng cụ nào cũng mang theo thú vị và kịch tính của riêng nó cả. Cái nào cũng gây hưng phấn lòng người khi sử dụng. Ánh mắt bỗng dừng trên một con dao lưỡi dài, lưỡi dao sắc bén, nhìn độ ngọt của nó qua ánh sáng mà nó phát ra khi được ánh lửa phản chiếu, Lý Văn Sâm liền chọn nó: “Cái này dùng để thái sashimi nè”.
Nhìn thấy kẻ bắt cóc đang cầm dao tiến đến gần đây, mặt mày Lam Lam phải nói là xanh hơn tàu lá chuối. Cô không kiềm được nỗi sợ trong cổ họng mà la lên: “Á!”.
Phong Tình chấn tĩnh cô: “Lam Lam đừng sợ, hắn không dám làm gì chúng ta đâu”. Cậu ấy quay lại trừng Lý Văn Sâm: “Có xử thì xử tôi đây này! Đừng động vào cô ấy”.
“Ồ, thật là quân tử nha, lớn lên ắt hẳn cậu sẽ được rất nhiều cô gái theo đuổi, nhưng tiếc là sẽ không có cơ hội để nhìn thấy thiếu gia nhà chúng ta trưởng thành rồi”.
Dứt câu cũng là lúc lưỡi dao vung lên, theo cơn giông gió đập bành bạch vào cửa sổ mà đâm phập xuống.
“Á! Phong Tình!”. Lam Lam kinh hoảng nhắm mắt mà hét toáng lên.
"Ha ha!.
Con dao cứa đứt sợi dây thừng đang trói tay Phong Tình sau lưng, giọt mồ hôi trên trán khẽ lăn xuống, cậu ấy kinh ngạc nhìn Lý Văn Sâm.
Hắn ta rút dao đứng dậy, lấy trong túi áo ra một chiếc máy ghi âm màu đen, bấm nút tắt. Cất gương mặt nham hiểm đầy gian ác đi, hắn ta mỉm cười: “Cảm ơn thiếu gia đã phối hợp”.
Chuyện gì thế này…?
Lam Lam bên cạnh nghe vậy liền mở choàng mắt, ngơ ngác nhìn Phong Tình rồi lại nhìn Lý Văn Sâm. Hắn ta cũng cởi trói cho cô ấy, đem hai cái ghế đẩu nhựa qua cho hai người ngồi.
Cả hai không biết chuyện gì đang xảy ra cũng ngồi xuống. Chưa chạm vào ghế thì Phong Tình đứng bật dậy: “Anh định âm mưu chuyện gì?!”.
“Thiếu gia đừng vội nghĩ xấu tôi như thế, phải cho tôi giải thích chứ”.
Phong Tình đắn đo, một kẻ phản bội tự nhiên đối tốt với cháu trai của kẻ địch, chắc chắn không có ý tốt. Nhưng mà trước mắt thăm dò tình hình xem đã, coi rốt cuộc kẻ trước mặt này tính làm gì tiếp theo. Cậu ấy ngồi xuống ghế: “Nói mau đi”.
Lý Văn Sâm vuốt ve cán dao mà nói: “Trước tiên tôi muốn nói, tôi không phải kẻ phán bội tổ chức, mà là tôi đang có kế hoạch tóm đuôi của đội trưởng chúng tôi, hắn ta mới là kẻ phản bội làm việc cho Lee Yong. Tôi thân là cấp dưới thân cận của hắn đương nhiên phải hành động theo hắn rồi, nhưng thiếu gia yên tâm đi, chủ tịch Du sẽ an toàn thôi”. Hắn ta đưa chiếc máy ghi âm lên: “Tôi phải ghi âm lại việc tôi bắt cóc cháu trai của chủ tịch để giao nộp bản ghi âm này cho Lee Yong, tôi mong thiếu gia hợp tác cùng tôi những lần tiếp theo”.
Lý Văn Sâm lấy trong túi ra tờ danh thiếp, nói: “Bên trên có số điện thoại, cậu có thể liên lạc với tôi nếu phát hiện có kẻ lạ mặt bám đuôi”.
Phong Tình cầm lấy tấm danh thiếp, không khỏi nghi ngờ: “Bắt cóc rồi anh có thả chúng tôi ra không?”.
“Bây giờ có thể sẽ thả ra, chắc chắn sẽ có vài kẻ lạ mặt sẽ nhắm đến cậu khi thấy cậu vẫn an toàn sau khi tôi gửi đoạn ghi âm này cho Lee Yong”.
“Có cách nào để tôi tin anh hơn không?”.
“Thiếu gia thật sự không ngốc, tôi hi vọng cậu có thể suy nghĩ một chút”.
Phong Tình lườm hắn ta, cậu ấy nhìn tấm danh thiếp trong tay mà ngẫm nghĩ.
Lam Lam bên cạnh bất an liền nắm lấy tay áo Phong Tình: “Tôi thấy người này thật đáng ngờ, cậu, cậu phải suy nghĩ cẩn thận đó”.
Phong Tình cười nhạt: “Ừm”. Sau khi suy nghĩ, cậu đồng ý: “Được thôi, miễn là chúng tôi an toàn”.
“Tôi sẽ bảo toàn tính mạng cho hai người”.
Không cần hắn ta thì Phong Tình vẫn có thể xử lý bọn lạ mặt dám tấn công cậu ấy, chỉ cần trong tay có thêm vũ khí thì mười thằng đều nhập viện trong tình trạng hấp hối hết nhá.
“Chưa chi cậu đã nói hết rồi”. Cánh cửa đã mở từ khi nào không phát tiếng động, một người đàn ông trong âu phục đen và đội mũ bước đến, choàng tay qua vai Lý Văn Sâm.
“Anh?”. Lý Văn Sâm bị hắn làm cho bất ngờ.
Phong Tình cảnh giác người nọ liền đứng lên: “Đội phó Lê?”.
Người đàn ông nọ mỉm cười: “Xin chào thiếu gia”.
Là Lê Hòa Lỗ, hiện là đội phó của Tứ Bang.
Lý Văn Sâm gỡ tay hắn ra, tiếp tục nói: “Đây cũng là người ở phe tôi, đội trưởng anh ta và đội trưởng tôi là hai con chuột phản bội dám ăn lúa nhà mình cho nên chúng tôi phối hợp bắt chúng”.
“Đừng gọi bọn chúng là đội trưởng nữa, sớm muộn gì chúng cũng bị cách chức và xử phạt thôi”. Lê Hòa Lỗ tỏ ra ghét bỏ khi nghe đến kẻ mà mình phải gọi là đội trưởng.
“Được rồi, là Code Dixon và Hoài Di Di”.
Lê Hòa Lỗ mỉa mai: “Code Dixon cái gì mà kêu nghe hậu duệ quý tộc vậy, phải gọi là Cow mới đúng, ha ha”. Thấy Phong Tình đang nhìn mình chằm chằm, Lê Hòa Lỗ mới ngưng cười mỉa tên đội trưởng: “Vậy thiếu gia hiểu ý đồ của bọn tôi chưa? Một chút chúng tôi sẽ đưa cậu và cô bé này về nhà an toàn”.
Tiếng chân chạy về phía này, một tên đàn em xông vào: “Anh Sâm! Anh Lỗ! Có kẻ đột nhập!”.
Lý Văn Sâm nhíu mày: “Là con chuột nhắt mắt mù nào nữa vậy?”.
“Em cũng không rõ, bọn chúng có hai tên, người bên ta ở dưới tầng đang bị tấn công!”.
Chỉ với hai tên nhãi không rõ danh tính đã xông vào hang sói rồi, hai tên này chắc chắn không phải dạng vừa.
Lê Hòa Lỗ nói: “Vậy tôi và Lý Văn Sâm đi bằng cửa sau vậy, cậu ở lại canh chừng hai đứa nhóc này đi”.
Hai bọn họ bước đi, trước khi đóng cửa Lê Hòa Lỗ còn nháy mắt ra hiệu với Phong Tình. Cậu ấy hiểu ra, trong này tên đàn em trước mặt tuyệt nhiên không chung thuyền với Lý Văn Sâm và Lê Hòa Lỗ, vậy là cậu ấy phải diễn kịch rồi.
Tên đàn em mới nãy còn khép nép trước Lý Văn Sâm và Lê Hòa Lỗ, sau khi họ đi giờ tỏ vẻ ta đây mà rút dao hăm dọa của cô cậu thiếu niên yếu đuối: “Bọn mày ngồi yên ở đó đi, một lát có lệnh chúng tao sẽ xử lí”. Gã chỉa dao vào Phong Tình: “Nhất là mày đấy thiếu gia à, dám động đậy tao sẽ đâm ngay”.
Nhìn mũi dao trước mặt Phong Tình chỉ biết bĩu môi, cái loại tôm tép giỏi ức hiếp người yếu thế hơn này chỉ cần một đấm liền vỡ mồm biết thân biết phận ngay mà. Nhưng cậu ấy không nhích tay cho gã nếm mùi, cậu ấy bơ gã quay qua trấn an Lam Lam: “Cậu đừng lo, chúng ta sẽ ổn thôi”.
Lam Lam tin tưởng vào Phong Tình, cô đã bình tĩnh: “Ưm”.
“Này, mày khinh thường tao đấy à?! Có tin tao xiên chết mày không?!”. Gã bị quê nguyên một hố, không nhịn nổi liền nổi giận đùng đùng.
Phong Tình lạnh lùng lườm gã: “Bổn phận của mày ở đây là canh bọn tao mà đâu phải nhận lệnh xử lý bọn tao?”.
Bị một thằng nhóc ngó lơ lại láo toét, tên đàn em siết chặt con dao, không nhiều lời liền đâm thẳng xuống Phong Tình.
Đoàng!
Viên đạn phi với tốc độ gió lốc vào cổ tay gã, con dao rơi leng keng xuống đất. Phong Tình kinh ngạc nhìn theo hướng viên đạn phát ra. Nước mưa ngoài cửa sổ xối vào bên trong thành vũng, một người đàn ông trong áo khoác da màu đen cùng khẩu súng lục trên tay. Ngay khoảng khắc đó thời gian cứ như đã ngưng động, dưới ánh vàng của lửa hất đến chính diện, nước mưa trên mái tóc đen chảy ròng trên trán thấm qua mày kiếm, hàng mi dài ướt át, đôi mắt phượng sắc bén. Những giọt nước mưa động trên đôi môi mỏng tạo độ ướt át đến khao khát được mút lấy.
Đoàng!
Tiếng súng lần nữa vang lên liền đánh tỉnh Phong Tình hoàn hồn, tên đàn em ăn hai phát đạn vào cổ tay và chân. Gã nằm giãy giụa dưới đất chết đi sống lại.
Người đàn ông lúc này mới nhảy vào trong, anh lau gương mặt bị nước mưa thấm ướt. Bộ dáng lạnh lùng như một con báo đen trong đêm đen săn mồi. Ánh mắt anh và Phong Tình chạm vào nhau, cậu ấy giật mình khi anh đang tiến lại đằng này.
Ầm!
Một tên bị đánh bay vào trong, va vào mấy thùng sắt gần kệ sắt liền ngã đổ đè dí gã.
“Còn hai kẻ chủ mưu, nhưng chúng đã trốn thoát rồi”. Ngoài cửa đi vào là một người đàn ông có mái tóc trắng kim, trên tay anh ta là hai con dao găm quân đội dính đầy máu đỏ. Lúc này anh ta mới chú ý trong phòng có hai người khác: “Chúng ta tính sao với hai đứa nhóc này đây, Thanh Nhân?”.
Thanh Nhân đi vòng quanh căn phòng lục lọi: “Cảnh sát sắp đến rồi, giao họ cho cảnh sát là được. Khang Khang, mau qua đây phụ tôi tìm tan vật đi”.
“Tôi không nghĩ là chúng cẩu thả giấu những thứ đó ở nơi dễ tìm thấy như chỗ này đâu”. Khang Khang bước đến bàn vũ khí cầm lên cây búa mà thử sức mạnh.
Hai người này xem Phong Tình và Lam Lam như không khí, bọn họ không quan tâm vẫn còn có người ở đây mà lục tung cả căn phòng.
Lúc này tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ đằng xa, Thanh Nhân đứng thẳng người nhìn ra cửa sổ. Phía sau màn mưa mơ hồ nhìn thấy những chấm sáng đỏ xanh nhấp nháy: “Ở đây không còn gì nữa rồi, chúng ta mau đi thôi”.
Lúc anh định quay lưng rời đi thì Phong Tình bỗng nắm lấy cổ tay anh. Thanh Nhân dừng bước quay đầu lại: “?”.
Bị nhìn thẳng vào mắt, Phong Tình có chút bối rối trước người đàn ông này. Cậu ấy mấp máy đôi môi rồi mới dám nói: “Cảm, cảm ơn anh đã cứu bọn em”.
Thanh Nhân chỉ gật đầu, rồi lia mắt xuống bàn tay đang nắm chặt cổ tay mình: “Cậu còn chuyện gì?”.
Phong Tình vội thu tay: “À, liệu khi khác em có thể mời anh đi ăn không?”.
Thanh Nhân chỉ lạnh nhạt cười nhẹ: “Sẽ không có gặp lại lần sau đâu, tạm biệt cậu”.
Anh quay gót bước đi.
Phong Tình vẫn dõi theo bóng lưng ấy cho đến khi cánh cửa đóng lại.
Sau khi hai người đàn ông lạ mặt biến mất, cảnh sát lập tức ập vào trong nhà máy, bắt những tên đàn em còn lại. Rồi đưa Phong Tình và Lam Lam đi ra ngoài.
Đứng trước mấy cặp đèn pha sáng chói của những chiếc xe cảnh sát, mắt bị chiếu chói vẫn không hề nhắm lại được. Bởi gương mặt lạnh lùng của người đàn ông tuấn tú vừa nãy cứ vương lại trong đầu không thể xóa đi.
“Tình Tình!”.
Du Thành Nghĩa từ trong xe cảnh sát che ô chạy đến.
Phong Tình giật mình quay qua: “Nghĩa ca?”.
“Ngẩn ngơ cái quái gì đấy?! Có biết anh lo muốn chết luôn không?!”. Anh ấy kéo má Phong Tình mà phạt.
“Ư… Đau! Em xin lỗi!”.
Vụ bắt cóc lần này, cảnh sát chỉ bắt được một đám người tụ tập phạm tội bắt cóc, Lý Văn Sâm và Lê Hòa Lỗ đã chạy trốn từ lâu rồi cho nên không có thêm manh mối gì về bọn bọ. Theo được biết, tất cả những tên bị bắt đều là thành viên của tổ chức Cửa Trắng, cảnh sát cũng chỉ im lặng bắt những tên xót lại chứ không dám tung lệnh bắt giữa chủ tịch Lee của Cửa Trắng của Kim Lữ. Mối quan hệ giữa thượng nghĩ sĩ và xã hội đen không đùa được đâu, không có lệnh tuyệt đối không dám động tay động chân đến.
Về đến nhà đã gần bốn giờ sáng, Phong Tình tắm rửa xong thì sảng khoái tinh thần. Tóc mái rũ xuống, len được tháo ra, một bên đồng tử đỏ như lửa hiển thị. Cậu ấy không đi vào phòng ngủ mình mà lại đi qua phòng ngủ của Du Thành Nghĩa nằm dài.
“Chắc sáng nay em không đi học quá, bị bắt cóc rồi còn bị cảnh sát tra khảo nữa chứ, mệt mỏi quá mà”. Phong Tình nằm lỳ trên giường Du Thành Nghĩa mà nhắm mắt ngủ.
Du Thành Nghĩa lấy gối ấn xuống mặt cậu ấy: “Đừng giả bộ, anh đây còn không mệt vì tìm em thì em còn dám nói mệt?! Bớt điêu đi! Là sợ hôm nay chú đến trường đúng không?”.
“Ư! Ngộp! Ư không có mà!”. Phong Tình bị nói trúng tim đen liền giãy giụa.
“Hừ!”. Du Thành Nghĩa ném gối đi: “Hôm nay đi học, cấm em nghỉ”.
Anh ấy đứng lên định bỏ đi thì bị Phong Tình kéo lại, Du Thành Nghĩa bất chợt ngã đè lên người cậu ấy.
Không gian bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng mưa lắt nhắt ngoài ban công.
Hai đôi mắt giao nhau, cơn gió lạnh luồng qua khe hở của hai đôi môi thiếu một chút nữa là chạm vào nhau. Du Thành Nghĩa bất động người chống tay trên giường, ánh mắt lay động ánh sáng nhìn người trước mặt.
Một cảm xúc khó tả bỗng truyền đến tim Du Thành Nghĩa, anh ấy nhanh chống đứng dậy tách ra khỏi người Phong Tình, quay mặt đi: “Hôm nay nhất định phải đi học! Em không được nghỉ đâu đó!”.
Sau đó Du Thành Nghĩa nhanh chống đi ra khỏi phòng mà đóng sầm cửa.
Phong Tình ngơ ngác: “Anh ấy bị sao vậy nhỉ?”.
Du Thành Nghĩa bước vội vào nhà tắm, lập tức khóa trái cửa. Anh không biết mình bị làm sao khi nhìn vào đôi mắt cậu ấy, cứ như bị cuốn vào một vũ trụ huyền ảo, trong đó chỉ có hai người đồng hành nắm tay bước đi qua mọi thiên hà cô độc.
Không phải lần đầu tiên anh ấy có cảm giác này, nó đã xuất hiện khi cả hai còn bé. Phong Tình như một ngôi sao nhỏ đặt biệt của anh ấy, bởi vì cậu ấy rất dễ thương. Dù là trong mọi tật xấu của cậu ấy thì Du Thành Nghĩa vẫn tìm thấy những điểm đáng yêu của cậu ấy. Nhưng anh ấy vẫn không hiểu được cảm xúc mình dành cho Phong Tình là gì. Có lẽ là vì được làm anh trai cậu ấy nên việc yêu thích em trai cũng không phải vấn đề to tát gì, hầu hết những người có em đều như vậy mà. Đó là chỉ là sự yêu thương của anh trai dành em trai thôi.
Du Thành Nghĩa rửa mặt bằng nước lạnh cho tỉnh, mặc dù không buồn ngủ khi thức xuyên đêm nhưng không hiểu sao da mặt có chút gì đó mệt mỏi và nóng bừng như bị sốt. Chỉ có nước lạnh tát đến mới dập tắt. Hôm nay mưa mà trời bỗng nóng bất thường, không rửa mặt nữa, Du Thành Nghĩa quyết đi tắm cho mát, sẵn lấy lại tinh thần để đi học không mất tập trung.
Một lúc tắm xong, vừa lau người định mặc đồ mà quên mất chưa có lấy quần áo nào thay. Anh thở dài trách đầu óc có bao nhiêu cũng quên. Đành quấn khăn tắm đi lấy thôi chứ sao.
Vừa mở cửa ra thì xém đụng vào Phong Tình, Du Thành Nghĩa giật mình lùi lại.
“Anh tắm đấy à?”. Cậu ấy ôm tay đứng trước cửa nhìn vào.
“Chứ không lẽ ngủ?”.
Giọt nước trên mái tóc đen vuốt ngược lăn xuống cằm, nhỏ trên cơ ngực rắn chắc của Du Thành Nghĩa. Bình thường chỉ thấy anh ấy mặc áo trông anh hơi gầy, đâu ai biết được phía sau lớp vải che mờ mắt ấy lại là thân hình săn chắc, đường nét hoàn mỹ vốn dĩ không thuộc về cơ thể của học sinh cấp ba chứ. Thiếu niên này không chỉ có gương mặt đẹp trai mà đến cả thân thể cũng đẹp nữa. Thế này thì làm bao cô gái chết mê trong đắm đuối mất.
Thấy Phong Tình nhìn mình chằm chằm, Du Thành Nghĩa đỏ mặt che thân mình lại: “Làm, làm gì mà nhìn dữ vậy?”.
Phong Tình phì cười: “Anh làm gì thái quá vậy? Làm như đây là lần đầu em thấy cơ thể anh vậy á”.
“Hừ!”.
Du Thành Nghĩa đi vào phòng ngủ thay quần áo, Phong Tình lẽo đẽo theo sau.
“…”.
Bị dõi theo nhất cử nhất động, Du Thành Nghĩa có chút không thoải mái: “Em có thể ra ngoài để anh thay quần áo không?”.
“Không đó, anh cứ thay đi, có sao đâu”.
“Không, em đi ra đi”.
“Em không đi đó, anh thay xong rồi em đi”.
“Thằng nhóc này!”. Du Thành Nghĩa xách con cún nhỏ này đá ra ngoài phòng.