Tôi Mù Mặt Nhưng Tôi Nhan Khống

Chương 7



Editor: CO6TINY

Đường Uất Thanh đến căn-tin mua nước, vừa vòng trở về, liền nhìn thấy cách đó không xa có một nam sinh đứng dưới bóng râm nhìn chằm chằm vào cậu.

Đường Uất Thanh nghi là người lớp mình, nhưng vì không nhận ra mặt, nên chỉ cười nhẹ với đối phương, sau đó bèn cầm nước đi lướt qua.

"Tôi khuyên cậu tránh xa Tô Bách ra."

Lúc đi ngang qua người nam sinh, người này đột nhiên mở miệng, không đầu không đuôi nói câu này.

Đường Uất Thanh:?

Đường Uất Thanh dừng lại, nhìn người trước mặt, cậu không thể nhận xét về ngoại hình đối phương được, nhưng cũng không cản trở gì đến chuyện cậu không thích người này, "Có ý gì?"

"Cậu là Đường Uất Thanh đúng chứ." Người này đánh giá Đường Uất Thanh một lượt, cười lạnh, "Tôi là Lưu Bồi, lớp thể dục."

Đường Uất Thanh gật đầu, "Ồ."

"Cậu mới chuyển đến đây, tôi thật lòng khuyên cậu một câu, Tô Bách là thằng điên, cậu cẩn thận chớ bị nó gặm đến không còn mẩu xương."

"Chuyện này liên quan gì đến cậu?" Đường Uất Thanh cau mày.

"Cậu không biết nó rồi, tâm lí thằng đó vặn vẹo lắm." Lưu Bồi cười lạnh, "Nó có bệnh tâm thần."

Đường Uất Thanh nhìn người này, "Tôi cảm thấy người chả hiểu từ đâu tới mở miệng nói với tôi mấy lời này càng giống mắc bệnh hơn đấy."

"Cậu sẽ hối hận." Ánh mắt Lưu Bồi lạnh lùng.

Lưu Bồi dứt lời, lại quan sát Đường Uất Thanh, cười một cách khó hiểu rồi quay đi.



Đường Uất Thanh khẽ khịt mũi.

Cái đống lộn xộn gì đây.

Đường Uất Thanh cầm nước trở lại sân bóng rổ, Tô Bách đang ngồi bên cạnh, trông như đang ngẩn người, sườn mặt tinh xảo, chất tóc mềm mại, trong khoảnh khắc nhìn thấy Đường Uất Thanh, đôi mắt lập tức tràn ngập ánh sáng, giống như viên ngọc trai đen láy xinh đẹp.

Đường Uất Thanh mềm lòng, trong số những tờ giấy trắng kia, chỉ có Tô Bách là có màu.

"Sao cậu đi lâu như vậy?" Tô Bách nói, kéo Đường Uất Thanh ngồi xuống, "Tôi còn tính đi tìm cậu."

Đường Uất Thanh ngồi bên cạnh Tô Bách, đưa nước cho hắn, "Vừa rồi đụng trúng một người trên đường, ở lại nói vài câu."

"Ừ?" Tô Bách nghĩ ngợi, "Lớp mình?"

"Không phải." Đường Uất Thanh cũng chả hiểu ra sao, "Cậu ta nói mình là Lưu Bồi, lớp thể dục."

Ánh mắt Tô Bách tối đi, "Cậu ta nói cái gì?"

"Không phải chuyện gì quan trọng, kệ cậu ta." Đường Uất Thanh nói, nhìn ánh mắt thâm trầm của Tô Bách, hơi nghiêng đầu, "Sao vậy?"

Tô Bách hơi chững lại, sau đó bật cười, "Cũng không có gì, chỉ là quan hệ giữa tôi với cậu ta rất xấu."

Từ Phượng vừa viết xong được một đoạn nhỏ, đi qua liền nghe thấy cuộc nói chuyện này, "Hả? Hai anh đại đang nói gì đấy, hình như tớ nghe thấy có nhắc gì đến tên ngu đần Lưu Bồi?"

Đường Uất Thanh: "..."

Xem ra Từ Phượng cũng không thích người kia.

"Tôi vừa gặp cậu ta lúc mua nước." Đường Uất Thanh giải thích, có chút khó hiểu hỏi: "Các cậu có hiềm khích* với cậu ta?"

"Cũng không phải." Từ Phượng tùy tiện ngồi xuống, "Thằng Lưu Bồi này chính là thằng ngu, chuyện gì cũng thích so kè với Tô ca, nơi nào có đánh nhau nơi đó có nó, hết lần này tới lần khác bị Tô ca tẩn, vẫn chưng cái bản mặt lì đòn."

Tô Bách uống một ngụm nước, "Hôm cậu chuyển qua đây, tôi đến trễ, do bị Lưu Bồi chặn đường."

Đường Uất Thanh nhớ lại hôm đó, "Vậy cậu..."

"Tôi không sao, cậu ta tìm người đến xử tôi, toàn mấy đứa yếu nhớt." Tô Bách nói xong lại dừng lại, che miệng ho nhẹ, " Chủ yếu do tôi may mắn, thật ra tôi không biết đánh nhau đâu."

Từ Phượng: Mời anh sờ vào lương tâm mình xong hẵn nói?!

Nghe Tô Bách nói xong, Đường Uất Thanh hơi nhíu mày, "Tại sao cậu ta luôn gây khó dễ với cậu?"

"Tôi không biết." Tô Bách nhún vai, "Người nhìn tôi không thuận mắt nhiều lắm, không thể nhớ hết từng người một được."

Đường Uất Thanh hơi nhíu mày, nghiêm túc nói: "Bởi vì bọn họ không có mắt nhìn."

Từ Phượng ở một bên tiếp lời: "Đúng đúng đúng, bạn học Tiểu Đường của chúng ta mắt sáng nhất rồi, nếu không sao vừa liếc mắt một cái đã nhìn trúng Tô ca chứ."

Đường Uất Thanh bật cười.

Cho dù giữa Lưu Bồi với Tô Bách xảy ra hiềm khích gì đi nữa, cậu đều sẽ chọn người mình thân thuộc hơn là Tô Bách, suy cho cùng Tô Bách là người thế nào, cậu chọn người chính mình thấy được.

Về phần Lưu Bồi, Đường Uất Thanh âm thầm cho cậu ta vào danh sách đen.

*

Những ngày sau đó sóng yên biển lặng, Đường Uất Thanh nghênh đón tuần đầu tiên nhập học sau khi chuyển trường.

Học sinh hớn hở chạy ra cổng trường, như ong vỡ tổ ùa về nhà.

Đường Uất Thanh trở về nhà, đặt chìa khóa sang một bên, dì đang bận trong bếp, nghe thấy tiếng động liền phủi tay bước ra, "Tiểu Đường về rồi à, bà chủ với ông chủ hôm nay đi xã giao, có lẽ muộn chút mới về, dì có làm món tôm con thích đấy."

Đường Uất Thanh gật đầu, "Cám ơn dì Vương."

"Đừng khách sáo, con lên lầu nghỉ một lát đi, làm xong dì gọi con."

"Vâng."

Đường Uất Thanh nhấc cặp sách lên lầu, mở phòng ngủ ra, xương rồng trên bàn vẫn sống khỏe, Đường Uất Thanh ngồi trước bàn, lấy điện thoại, thấy tin nhắn mới được gửi đến.

[Phu nhân Đường lạnh lùng kiêu sa: Con trai cưng, ba mẹ ăn tiệc bên ngoài nè ~ (ảnh /) (ảnh /)]

Một bức là mấy món tráng miệng tinh xảo, còn có một con cua hoàng đế bự tổ chảng chình ình trong ảnh.

Bức còn lại là một nam một nữ ngồi cùng nhau, người nữ tay cầm kéo, người nam đang nhấc rượu đỏ, vẻ mặt đầy cưng chiều.

Đường Uất Thanh cong môi.

[Bánh trôi: Ồ.]

Bên kia chắc đang bận nên không trả lời ngay.

Đường Uất Thanh đang định đi tắm, lại nghe thấy tiếng thông báo có tin nhắn tới.

Một thông báo trồi lên trên.

[Từ Phượng Hoàng: Bạn học Tiểu Đường, thiết lập hình tượng nhân vật đã gửi trong nhóm rồi nha.]

Đường Uất Thanh còn đang nghĩ là nhóm gì, liền phát hiện một nhóm mới không biết có từ lúc nào nằm trong danh sách trò chuyện của mình.

Tên nhóm­­--

"Bộ Ba Doanh Nhân Thành Đạt Tương Lai".

Đường Uất Thanh: "..."

Chà, rất hợp với phong cách của Từ Phượng.

Bên trong còn đính kèm một tệp Word, Đường Uất Thanh mở ra.

Kịch bản song nam chính.

Một hoàng tử chỉ có thể uống máu người khác mới có thể sống tiếp.

Một người khác là ám vệ được sử dụng như thuốc dẫn.

[Từ Phượng Hoàng: Hai anh của em ới ời, hai anh nhìn coi có cần chỉnh sửa gì không, em có thể chỉnh lại~ (Bé ruồi xoa chân.jpg)]

Đường Uất Thanh nhìn thấy câu này, chẳng hiểu sao có cảm giác mình chính là bên A.

[S Bách: Được, trước đó, đổi tên nhóm lại đi.]

[Từ Phượng Hoàng: Sao thế, không phải nghe rất kêu hả? Chúng ta chính là SUPER STAR mà!]

[S Bách: Muốn chết?]

Đường Uất Thanh thấy buồn cười.

[Bánh trôi: Thiết lập của hai người này sẽ không đơn giản quá chứ?]

[Từ Phượng Hoàng: Không đâu, phim ngắn không cần quá rườm rà, phần sau có thể tự do phát huy tại chỗ.]

[Bánh trôi: Tại chỗ?]

[Từ Phượng Hoàng: Không sai, phim ngắn mà, diễn xuất không có nhan sắc đến gánh, chỉ cần một từ thôi, phải hút mắt!]

[Bánh trôi:...Cũng chỉ có một đường đấy.]

[Từ Phượng Hoàng: Hehe, hai đại ca tự suy ngẫm cảnh 1 nhé, ngày mốt chúng ta sẽ quay thử.]

[Bánh trôi: Nhanh như vậy?]

[Từ Phượng Hoàng: Đừng lo, rất ngắn, chỉ vài cảnh là xong thôi.]

Đường Uất Thanh chưa đóng phim bao giờ, nhưng cũng biết phim ngắn có lẽ không đơn giản như trong tưởng tượng.

[Bánh trôi: Không cần thiết bị máy móc để quay sao?]

[Từ Phượng Hoàng: Yên chí, tớ quen người trong ngành, đồ có thể mượn, quần áo có thể thuê, phần hậu kì tớ chỉnh được.]

Đường Uất Thanh: "..."

Nhìn thế này, Từ Phượng còn rất đa tài.

[S Bách: Nếu hậu kì phát triển tốt, nể tình bạn bè có thể tài trợ vốn lưu động.]

[Từ Phượng Hoàng: Đù má, ông chủ muôn năm!!]

Đường Uất Thanh cười thành tiếng.

[Từ Phượng Hoàng: Phải rồi, tên của Tiểu Đường sao lại đặt là Bánh trôi? Tên ở nhà?]

[Bánh trôi: Xem là thế, lúc bé tôi hay nói ngọng, nói không rõ từ 'Thanh', người ngoài bèn gọi tôi là 'Đường Uất' luôn, dần dần mọi người đều gọi thành 'Bánh trôi'cả.]

[Từ Phượng Hoàng: (đáng yêu.jpg)]

Từ Phượng ở trong nhóm điên cuồng bla bla nói liên miên, như thể ông chủ xí nghiệp nào đó đang tẩy não nhân viên, giơ tay thề độc tình tiết sau đó sẽ rất đặc sắc, chỉ mình cậu ta thôi đã có thể bấm liên tục mười mấy tin nhắn.

Lúc đầu Đường Uất Thanh cũng sẽ trả lời vài câu, sau đó cũng lười đáp lại.

Cuối cùng Tô Bách gửi tin cảnh cáo hai câu, Từ Phượng mới hậm hực ngậm miệng im re.

Ở dưới lầu, dì Vương đã chuẩn bị xong cơm, "Tiểu Đường, ăn cơm!"

Đường Uất Thanh ném điện thoại sang một bên, đứng dậy xuống lầu.

Dì Vương dọn bát đũa ra, Đường Uất Thanh một mình ngồi vào bàn, tâm trạng không tệ, chậm rãi dùng bữa xong, sau đó mở điện thoại lên, đọc cảnh một Từ Phượng load lên.

Đường Uất Thanh được giao vai hoàng tử phải uống máu để tồn tại, còn Tô Bách thủ vai ám vệ đảm nhiệm bình máu di động.

Hoàng tử thân thể ốm yếu bệnh tật liên miên tái phát lúc nửa đêm, đau đớn không chịu nổi, ám vệ buộc phải tự cắt tay mình, đút máu cho cậu ăn.

Tình tiết này chủ yếu bộc lộ cảm xúc mỏng manh* lúc bệnh tật dày vò của hoàng tử, hay là sự không cam lòng vật lộn của ám vệ hiến máu kia.

Đường Uất Thanh nhìn lướt qua, sau đó mở máy, tab Từ Phượng.

[Bánh trôi: Cảm xúc mỏng manh là sao?]

Từ Phượng nhanh chóng nhắn lại.

[Từ Phượng Hoàng: Cậu cứ cau mày, sau đó ôm ngực, như kiểu thở gấp, hít thở không thông là ok.]

Đường Uất Thanh suy nghĩ một lát, hiểu ra.

[Bánh trôi: Giống như vừa chạy xong 1000m?]

[Từ Phượng Hoàng:... Không khác lắm.]

*Tác giả có lời muốn nói:

Cảm xúc mỏng manh trong mắt người khác: đẹp đẽ, thê lương, người đẹp yếu đuối.

Cảm giác mỏng manh trong mắt bạn học Tiểu Đường: Kiểm tra chạy thể dục xong.

Editor: CO6TINY

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv