Tôi Mù Mặt Nhưng Tôi Nhan Khống

Chương 5



Editor: CO6TINY

Sau khi tan học, Từ Phượng lăn lộn khóc lóc ầm ĩ trong văn phòng, khó lắm mới lấy được em ghẹ thân yêu của mình về.

Cầm di động vừa xin lại được, Từ Phượng lệ nóng doanh tròng, kéo Đường Uất Thanh trở lại chỗ ban nãy.

"Ấy ấy, vừa nãy còn chưa xem diễn đàn nữa." Từ Phượng nói xong, ấn vào giao diện vừa rồi bị gián đoạn, hờn dỗi đến trước mặt Đường Uất Thanh.

Đường Uất Thanh bật cười, "Sao cậu còn nhớ đến chuyện này hả, không sợ lão Ngô lại đi qua sao?"

"Không đâu, tan học cả rồi, thầy ấy không để ý nữa." Từ Phượng nói, "Mau nhìn nè."

Đường Uất Thanh dở khóc dở cười, cầm lấy điện thoại.

Tên của bài đăng là [Tám nhảm* chút chuyện của học sinh chuyển trường cùng ** nóng nảy!].

*扒一扒(viết tắt 818), ý chỉ bát quái, tám chuyện lá cải trên trời dưới đất.

Bên dưới còn cực kì chu đáo update thêm.

[Bài post lập kỷ lục, hoan nghênh chị em bạn dì nào thích liếm mặt cứ tự nhiên nhảy vào nha!].

Đường Uất Thanh thắc mắc: "Tại sao lại có hai dấu sao?"

Từ Phượng ho nhẹ, liếc mắt nhìn Tô Bách bên cạnh, "Bởi vì hai chữ kia không được phép nói ra, sợ rước họa vào thân ấy."

"Chữ gì?" Đường Uất Thanh khó hiểu.

Từ Phượng làm khẩu hình 'Người đẹp'.

Đường Uất Thanh sửng sốt, bắt đầu lật xem các lầu bên dưới, lầu đầu tiên chính là ảnh chụp của cậu với Tô Bách trong quán lẩu, Đường Uất Thành kéo xuống bình luận bên dưới.

[Ahhhhhhhh Lần đầu tiên tui nhìn thấy vị nào đó lộ mặt cười ấy, mù mẹ mắt chó tui rồi ahahahaha!!].



[prprpr* Tui cũng liếm chung nữa! Hai cái người này trông xứng đôi vừa lứa thật chứ chẳng đùa! Hú hú hú yêu chít tui rùiiiiiii].

*Tiếng liếm nước miếng.

[Muốn có phương thức liên lạc của học sinh chuyển trường, tiểu ca ca lịch sự điềm đạm đẩy cái lại ngã vào lòng này chính xác là gu zuột của tui rùiiiii!].

[Mấy chị em có để ý bầu không khí hài hòa giữa hai người không, bọn họ chã nhẽ không biết nhau trước đó thật hả? Tui thấy ngược lại ấy chứ ].

[Không muốn bàn xa, tui chỉ muốn tới liếm mặt thui nha].

[Bổ mắt quá thánh thần ơi hú hú hú, hâm mộ người chị em bắt được cảnh quay này ghê, tui cũng muốn nhìn cận cảnh]

[Cái kia... cách vách có ông lớn chuyên múa bút thành văn nè, ngòi bút siêu đỉnh, hắc hắc, các cô hiểu mà phải hông, chúng ta chỉ cần tự sướng trong lòng thôi*, không thích mời click back]

*圈地自萌: ý chỉ tạo ra một vòng tròn nhỏ với nhau bàn luận về sở thích cá nhân, không gây war, cấm KY, đụng chạm đến sở thích của người khác.

Bên dưới còn đính kèm đường link liên kết, Đường Uất Thanh tò mò, liền nhấp vào.

Từ Phượng vẫn tiếp tục cằn nhằn, "Tớ lướt gần trăm lầu rồi ấy, thật sự cũng phục cho bọn nó, tớ sống đến từng tuổi này rồi tốt xấu gì cũng lộ nửa cái mặt chình ình trên ảnh đó, sao chẳng đứa nào tinh ý hết."

Từ Phượng bĩu môi, "Đúng là thế giới nhan cẩu mà."

Đường Uất Thanh buồn cười, đường link vừa vẹn được tải lên, cậu nhìn qua.

Một bài viết rất ngắn.

Đường Uất Thanh lúc đầu cũng không thấy có gì kì lạ, kết quả chưa xem tới dòng thứ hai, đã thấy có chút không đúng lắm.

[... Hơi nước trong nồi lẩu bốc lên nghi ngút, khiến người ta cảm thấy sau lưng hơi nóng lên, nam sinh khẽ hé môi, mắt kính bị sương mù che lấp, một bàn tay từ bên cạnh vươn ra, duỗi tay tháo cặp kính kia xuống, nhìn thấy một đôi mắt ngấn lệ đỏ ửng, hắn đứng dậy, duỗi tay cầm cốc nước bên cạnh, áp sát lại gần nam sinh, đầu ngón tay vân vê vành môi đỏ hồng của cậu, nụ cười mang theo ý chiếm hữu.

"Sao vậy?" Hắn đặt cốc nước bên miệng nam sinh, nheo mắt, "Nào, uống nước đi".

...]

Đường Uất Thanh khẽ cau mày, Tô Bách vừa nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Đường Uất Thanh, cũng lại gần liếc mắt nhìn qua, lúc nhìn thấy một vài từ mấu chốt, lông mày hơi nhướng lên, mang theo ý cười.

"Viết cũng được đấy." Tô Bách khen một câu.

Đường Uất Thanh nhíu mày, "Nhưng tôi vẫn thấy chỗ nào đó là lạ."

"Không lạ." Tô Bách nói, mang theo vài phần gian xảo như hồ ly giải thích, "Ý nói hai người họ ở chung rất hài hòa thôi."

Từ Phượng bên cạnh không biết Đường Uất Thanh đã nhấp vào liên kết, vẻ mặt khó hiểu, "Tớ lật cả trăm lầu rồi, chả có cái nào viết tốt hết, hai cậu xem gì đó."

Từ Phượng nói xong, hơi cúi người xuống, nhìn thoáng qua nội dung trên màn hình, sắc mặt đột nhiên ngưng trọng, ai ô một tiếng vươn tay cướp điện thoại đi.

Đường Uất Thanh:?

Tô Bách nhướng mày.

Từ Phượng gắt gao nắm chặt điện thoại, "Có gì đâu, không có gì hay để nhìn đâu, cũng trễ rồi, về nhà thôi."

Tô Bách không rõ khịt mũi, "Tôi thấy phong cách này rất quen mắt đấy."

Từ Phượng: "... Haha, đúng không, ảo giác mà thôi."

Đường Uất Thanh khó hiểu.

Tô Bách nhìn Đường Uất Thanh, ngữ khí kiên định, "Là Từ Phượng viết."

Từ Phượng:!

Đường Uất Thanh:!

Đường Uất Thanh kinh ngạc nhìn Từ Phượng, "Cậu viết?"

Từ Phượng: "..."

"Quên, quên đi." Từ Phượng cười khan, "Chỉ là sở thích thôi, đừng để trong lòng."

Đường Uất Thanh nhớ lại bài viết vừa xem, cảm thấy mặc dù có một số chỗ kỳ quặc, nhưng thực sự được viết rất tốt, "Viết tốt đấy chứ."

Từ Phượng chớp mắt, "... Thật hả?"

Đường Uất Thanh mỉm cười, "Uhm, thật mà."

Từ Phượng thở phào nhẹ nhõm, "Hú hồn chim én, làm tớ sợ muốn chết, còn tưởng hai người chuẩn bị nhào vào tẩn tớ ra bã ấy chứ."

"Sao cơ?" Đường Uất Thanh nghiêng đầu.

Nhìn Đường Uất Thanh một mặt mơ hồ, lại nhìn sang ông thần lù lù ở đây, hiển nhiên Tô Bách cái gì cũng hiểu.

Từ Phượng vẻ mặt một lời khó nói hết: Tiểu Đường toang rồi.

Vốn chính là thỏ nhảy vào hang sói, còn ngây thơ cho là về nhà đây mà.

Từ Phượng gãi gãi đầu, "Không có gì đâu, chỉ sợ viết không tốt, đi thôi đi thôi."

Đường Uất Thanh không nghĩ nhiều, thu dọn đồ đạc xong xuôi, ba người cùng nhau đi về phía cổng trường.

Tô Bách chậm rãi giải thích: "Từ Phượng cũng xem như tay viết lách nghiệp dư, nó thích viết một số kịch bản ngắn, còn được người ta bỏ tiền ra mua về."

"Thật sao?" Đường Uất Thanh hai mắt mở to, "Giỏi quá."

Từ Phượng hai mắt sáng lên, vẻ mặt đắc ý, "Không phải tớ khoe khoang gì đâu, kịch bản tớ viết ra, không ít đoạn phim ngắn được quay lại ấy."

"Phim ngắn?" Đường Uất Thanh hỏi.

Từ Phượng gật đầu, "Chỉ bèn App video hot rần rần trong thời gian gần đây ấy, tớ có thời gian đã viết một kịch bản ngắn cho bọn họ."

Đường Uất Thanh rất ít khi xem những thứ này, cũng không hiểu rõ, nhưng cũng không ngăn được cậu hiểu ra Từ Phượng rất giỏi trên phương diện này.

Tô Bách hiếm thấy không dội nước lạnh, "Mấy thứ nó viết trông cũng không tệ."

Đường Uất Thanh lờ mờ, chỉ gật nhẹ đầu.

Tô Bách bật cười, một làn gió nhẹ thổi qua, chùm bồ công anh rơi trên tóc Đường Uất Thanh, Tô Bách dừng lại, giơ tay lấy nó xuống.

Đường Uất Thanh ngẩng đầu, "Sao vậy?"

Tô Bách nhìn vào mắt Đường Uất Thanh ẩn sau thấu kính, đột nhiên nghĩ đến cảnh trong bài viết kia.

Nếu mắt kính được tháo ra, đôi mắt nam sinh có lẽ trông sẽ càng đẹp hơn.

"Không có gì." Tô Bách thu lại ánh mắt, khẽ cười dịu dàng.

Tô Bách cầm một chùm bồ công anh, thổi một hơi, nhưng tầm mắt vẫn đặt trên trên mặt Đường Uất Thanh.

Bồ công anh trên đầu ngón tay tung lên, lượn quanh vài vòng rồi nhẹ nhàng bay xa.

Lông mi Đường Uất Thanh run lên, trong lòng chợt lóe lên cảm giác quái lạ, lỗ tai đột nhiên đỏ lên.

Đẹp thật.

Từ Phượng nhìn hai người bọn họ, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng.

"Tớ sớm đã nghĩ tới rồi, mấy người quay kịch bản của tớ vốn không có toát lên được ý tớ mong muốn, nếu có thể tìm được người thích hợp thì khỏi phải nói!"

"Tớ thấy chỉ cần ba người chúng ta là được rồi!" Từ Phượng hai mắt rực sáng, "Tô ca, visual này của anh cùng với Tiểu Đường, ngay cả kịch bản rác cũng gánh được ấy chứ, chúng ta có thể trực tiếp lập ra một nhóm, có hai ngươi ở đây, tuyệt đối hot rần rần!"

Tô Bách khịt mũi, đút hai tay vào túi, "Không ghiền."

Đường Uất Thanh cũng lắc đầu, "Tôi không biết đóng phim."

"Không phải đóng phim." Từ Phượng cào cào tóc, tràn đầy nhiệt huyết, "Chỉ là một đoạn phim ngắn mà thôi, cũng không phải diễn viên chuyên nghiệp, kịch bản bảo đảm tuyệt đối chất lượng!"

Từ Phượng vỗ tay, "Nếu có lãi, em sẽ lấy 20%, 80% còn lại hai người mỗi người 40%, ok?"

"Tôi không thiếu tiền." Tô Bách sắc mặt lạnh lùng.

"Anh! Tô ca!" Ác quỷ trong lòng Từ Phượng khóc thành dòng sông, nhào qua bắt lấy cánh tay Tô Bách, "Em bảo đảm, kịch bản của em nhất định sẽ khiến hai người hài lòng mà, tương tự những gì chúng ta vừa mới thấy trên diễn đàn ấy."

Từ Phượng hai mắt sáng ngời, nhấn mạnh hai từ 'diễn đàn'.

Tô Bách híp mắt, "Giống trên diễn đàn?"

"Chuẩn!"

Tô Bách hơi dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Đường Uất Thanh, như thể không biết làm sao, "Tôi thấy thỉnh thoảng ủng hộ sự nghiệp của bạn học cũng không phải chuyện gì xấu."

Đường Uất Thanh:?

Tô Bách rũ mắt xuống, thở dài, "Từ Phượng sau này muốn thi trường nghệ thuật, nếu làm ra tác phẩm nào đó xuất sắc, sẽ có lợi thế hơn nhiều."

Đường Uất Thanh chợt hiểu ra.

Thì ra Tô Bách đã suy nghĩ nhiều thế này, nói đến nước này, Tô Bách thật sự rất quan tâm đến những người bên cạnh mình.

Từ Phượng ríu ra ríu rít, xúc động rối tinh rối mù, "Anh, anh chính là anh trai zuột của em!"

Đường Uất Thanh bật cười, "Tôi không giỏi lắm, nhưng nếu có thể giúp đỡ được, vậy tôi sẽ tham gia cùng."

"Tiểu Đường, không, cậu cũng là anh tớ, hai cậu đều là anh tớ!" Từ Phượng cực kì phấn khởi, suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của Từ Phượng, Tô Bách túm lấy cậu ta, hạ giọng, có chút uy hiếp nói, "Tôi muốn xem kịch bản của cậu."

Từ Phượng nháy mắt bình tĩnh lại, nhìn Tô Bách, sốt sắng gật đầu, giơ ngón cái lên, "Kịch bản của em, anh cứ yên tâm."

Hai người bốn mắt nhìn nhau, hiếm khi đồng lòng như lúc này.

Đường Uất Thanh ở một bên nhìn hai người họ, lại cảm khái, quả nhiên, hai người có quan hệ rất tốt.

Khúc nhạc đệm này cứ thế qua đi, Tô Bách đến canteen bên cạnh mua kem, ba người cùng nhau ăn, không khí rất hòa hợp.

Đường Uất Thanh nhìn Tô Bách đang cắn kem lạnh, nhìn đến xuất thần.

Người thích ăn kem thế này, trong ấn tượng của cậu cũng có một người.

Nghĩ đến bé gái chạy theo sau mông mình gọi anh ơi kia, Đường Uất Thanh bật cười.

Tô Bách nghiêng đầu, mang theo ý cười, "Sao vậy?"

"Nghĩ đến chút chuyện trước đây." Đường Uất Thanh nói, "Hồi bé tôi có quen một người, cũng rất thích ăn kem."

Tô Bách hơi nhướng mày, "Thật sao?"

"Lúc đó tôi còn rất nhỏ, là một bé gái, mỗi lần gặp nhau, đều sẽ cùng nhau ăn kem." Đường Uất Thanh nói, "Đáng tiếc tôi không nhớ rõ mặt cậu ấy nữa."

Tô Bách cười ẩn ý, "Nhưng cậu còn nhớ rõ cậu ấy."

"Ừ." Đường Uất Thanh gật đầu, nghĩ đến lúc đó liền cười lên, "Bởi vì cậu ấy biết tôi mắc chứng mù mặt, nên mỗi lần gặp nhau, cậu ấy đều sẽ đeo khuyên tai màu đen."

Đường Uất Thanh nói, không khỏi quét qua lỗ tai Tô Bách.

Lúc trước không để ý, Tô Bách cũng có lỗ tai, chỉ là bên trên trống rỗng.

Tô Bách chú ý tới ánh mắt Đường Uất Thanh, sờ sờ lỗ tai, "Lúc bé người trong nhà mê tín, bấm cho tôi, nói như thế dễ nuôi."

Đường Uất Thanh gật đầu, tưởng tượng ra dáng vẻ lúc Tô Bách đeo khuyên tai.

"Cậu đeo khuyên tai nhất định rất đẹp." Đường Uất Thanh nói.

Tô Bách cong khóe môi, đưa tay sờ nhẹ lỗ tai của mình, "Vậy lần sau đeo cho cậu xem."

*Tác giả có lời muốn nói:

Cứ tin vào kịch bản của Từ Phượng!

*Lời Editor:

Tâm cơ boy Tô Tiểu Bách lên sàn!!!!!

Editor: CO6TINY

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv