Editor: CO6TINY
Tô Bách hiếm khi có được trải nghiệm như vậy, được người khác ôm vào lòng rồi từ từ chìm vào giấc mộng, giống như một bể nước ấm vây lấy mình, nhiệt độ từ từ ngấm vào tận xương tủy, khiến hắn lưu luyến không rời.
Lúc tỉnh lại, Đường Uất Thanh đang cầm điện thoại, có lẽ đang xem tin nhắn, thấy động tĩnh bên người, cậu rũ mắt nhìn sang, vẻ mặt dịu dàng tựa người trong mơ, "Ngủ ngon không?"
Giọng Tô Bách hơi đờ đẫn, "Uhm."
Tô Bách liếc qua mu bàn tay của mình, kim đã được rút ra, hắn thật sự ngủ say như chết, hoàn toàn không có cảm giác gì.
Đường Uất Thanh nhìn thời gian, "Đói không?"
"Vẫn được." Tô Bách nói xong, chậm rãi ngồi thẳng dậy, nhưng vẫn nghiêng đầu dựa vào vai Đường Uất Thanh, trên mặt đã có chút huyết sắc, nhìn có chút ngây ngốc vô hại.
Đường Uất Thanh cười đặt điện thoại xuống, "Dì Hoắc vừa vào đây, sau đó nhận được điện thoại, đã ra ngoài trước rồi."
Tô Bách nhàn nhạt gật đầu, hiển nhiên dù Hoắc An có ở hay không, cũng chẳng hề gì.
Chỉ vì thấm mưa nên phát sốt, Tô Bách lại nghiêm trọng hơn một chút, vết thương ở chân bị nhiễm trùng, mấy hôm nay không thể để dính nước, nằm viện mấy ngày, cả hai gần như đã khỏi hẳn, đăng kí làm thủ tục xuất viện.
Nghe nói trong trận mưa to hôm đó, du khách trên núi Minh Đài gặp vài thiệt hại, nhưng chỉ có họ là nhóm duy nhất leo lên đỉnh núi, cho nên mới nói vẫn là người trẻ tuổi tràn trề sức sống, có điều cũng là nhóm người xui xẻo nhất.
Đường Uất Thanh một tay đỡ Tô Bách, Tô Bách đi khập khiễng, ở nơi Đường Uất Thanh không nhìn thấy, trên mặt hắn lộ ra ý cười, nhưng Đường Uất Thanh vừa nhìn qua, Tô Bách sẽ bày ngay bộ dáng yếu đuối đi không nổi nửa bước.
Tô Bách thật sự vô cùng hài lòng về mấy ngày nay, dù sao tối nào cũng có thể ngủ chung giường với Đường Uất Thanh, trừ lúc ban ngày có nhiều người ra vào ra, phần lớn thời gian đều là thế giới của hai người bọn họ.
Tài xế Đường gia tới đón, Đường Uất Thanh cùng Tô Bách vừa lên xe, điện thoại của Tô Bách liền vang lên.
Tô Bách đã quen với bộ dáng không xương của mình, lười biếng dựa vào người Đường Uất Thanh, nhận điện thoại.
"Alo."
Giọng Hoắc An từ phía đối diện truyền tới, "Tiểu Bách, xin lỗi con, công ty mẹ tạm thời có việc, phải tới tỉnh khác một chuyến, hôm nay mẹ không thể đến đón con xuất viện được, mẹ bảo Tiểu Lý..."
"Không cần đâu." Tô Bách ngắt lời bà, "Con về với Uất Uất."
Hoắc An dừng lại, "Thế là tốt rồi, Tiếu Bách, mẹ xin lỗi."
"Không sao đâu." Tô Bách đã quen với bầu không khí này, "Con không trách mẹ."
Hoắc An cầm điện thoại, vẻ mặt có chút buồn bã, thà con trai hận bà đi, cảm xúc của nó còn biểu hiện ra ngoài mặt, thay vì cứ hòa nhã khách khí với bà, nhìn thì hòa thuận, nhưng bên trong như thể bị ngăn cách bởi một tầng sương mù dày đặc.
"Mẹ thuê một dì giúp việc, giờ có lẽ đến nhà rồi, muốn ăn gì cứ nói dì ấy biết, sáng sớm mẹ có bảo dì ấy hầm canh cho con rồi, nhớ uống." Hoắc An nói.
"Con biết rồi." Tô Bách vâng một tiếng, "Vậy mẹ chú ý an toàn, nếu không còn việc gì nữa, con cúp máy trước đây."
"Được."
Tô Bách vừa cúp điện thoại, liền bắt gặp ánh mắt quan tâm của Đường Uất Thanh, Tô Bách dừng lại, "Sao vậy?"
Từ lúc biết chuyện lúc nhỏ của Tô Bách, cảm nhận của Đường Uất Thanh về Hoắc An đã phát sinh biến hóa, cũng không tính là ghét, nhiều hơn là cảm xúc phức tạp.
"Dì Hoắc mấy ngày nay không về sao?"
"Ừ, bà ấy bận việc."
Đường Uất Thanh chững lại, "Vậy không bằng anh cứ tới nhà em đi."
Mẹ Liễu ở đằng trước cũng quay đầu lại, "Phải đấy, Tiểu Bách ở một mình rất bất tiện, còn đang bị thương nữa mà, đến nhà dì ở hai ngày đã, dù sao mấy hôm nữa cũng sắp khai giảng rồi."
Tô Bách cười, "Vâng, con biết rồi."
Vì sự cố trên núi Minh Đài, Đường Uất Thanh với Tô Bách được người xung quanh chăm bẵm vô cùng, chỉ xuống lầu thôi, dì cứ luôn nhìn chằm chằm bọn họ, chỉ lo nhỡ đâu trượt chân ngã lăn quay xuống thì chết tổ.
Dư Sinh biết tin tối nay Tô Bách sẽ ở nhà Đường Uất Thanh, cũng không nói gì, chỉ là lúc về, giương mắt nhìn chằm chằm Tô Bách, bảo hai người ngủ riêng ra.
Đường Uất Thanh cảm thấy thái độ của Dư Sinh đối với Tô Bách đã thay đổi, nhưng cậu không cách nào lần mò ra được lí do.
Đến cuối tuần rảnh rỗi rồi, không nhịn được hỏi một câu.
"Cậu hình như đối xử với Tô Bách tốt hơn rất nhiều." Đường Uất Thanh nói.
Dư Sinh ừ một tiếng, "Con người cậu ta cũng không đến nỗi nào."
Đường Uất Thanh sửng sốt, sau đó nở nụ cười, "Có thể nhận được đánh giá này của cậu, Tô Bách đã làm cái gì rồi?"
"Mặc dù tớ vẫn không thích cậu ta cho lắm, nhưng -" Dư Sinh dừng lại, nhìn Đường Uất Thanh, sau đó đưa tay sờ đầu cậu, "Ít nhất cậu ta rất tốt với cậu, vậy là đủ rồi."
Đường Uất Thanh sửng người, hai người còn chưa trò chuyện xong, Tô Bách vừa vẹn từ trên lầu đi xuống, chủ đề liền cắt ngang ở đây.
Dư Sinh còn giấu Đường Uất Thanh một chuyện—
Mưa lớn ngày đó, bọn họ vội vã đến bệnh viện, rõ ràng trên người Tô Bách bê bết đầy bùn, nhếch nhác vô cùng, thậm chí trên mặt còn có vết xước, nhưng như thể không nghe thấy ai nói gì.
Cố chấp đứng khư khư trước giường bệnh Đường Uất Thanh như vậy, bộ dáng hồn phí phách lạc, ngay cả đầu ngón tay cũng run bần bật.
Nếu không phải vì phát sốt đứng không vững, có lẽ không ai có thể kéo được hắn đi.
Chuyện này cứ thế đặt dấu chấm hết, cuối cùng, sau mấy ngày nghỉ ngơi, cũng đến hôm khai giảng.
Lần cuối cùng đặt chân đến trường cứ ngỡ đâu chuyện từ kiếp trước ấy, cái đầu đỏ tía kinh người của Từ Phượng đã được nhuộm trở lại, còn bị cưỡng chế cắt mười phân theo quy định, có điều nhìn vào trông rất có tinh thần.
Đường Uất Thanh mặc đồng phục, sóng vai cùng Tô Bách đến trường, trong khi Từ Phượng ríu rít lảm nhảm bên tai không dứt.
Đường Uất Thanh hơi ngẩn ngơ.
"... Tớ vốn muốn đến trường với Nhu Nhu, nhưng cậu ấy lại hẹn đi cùng với đám chị em tốt rồi." Từ Phượng vô cùng khoa trương nắm lấy nhúm tóc trên đầu mình, sau đó mới phát hiện tóc mình giờ thành đầu đinh rồi, đành hậm hực bỏ tay xuống.
Từ Phượng không còn chi luyến tiếc đi qua cổng trường, "Vượt qua cánh cổng này, chúng ta chính là mấy con cún cấp ba, tự do hạnh phúc gì đó đã vĩnh viễn vụt khỏi tầm tay ta."
Đường Uất Thanh dừng lại, "Cũng không hẳn là mãi mãi."
"Cậu không hiểu đâu, Uất ca." Từ Phượng thở dài, "Một ngày ở trường như thể một năm lận, chờ đến lúc học xong năm cuối, nhìn bề ngoài trông tớ vẫn trẻ trung phơi phới thế thôi, chứ bên trong đã sớm mục nát thối rữa ra đó rồi."
Đường Uất Thanh bật cười.
"Nhưng Tô Bách vẫn phải tham gia huấn luyện mà." Đường Uất Thanh nghĩ đến chuyện này.
"Ừ." Tô Bách gật đầu, "Chắc sẽ không lâu đâu."
"Đã cuối cấp rồi, tham gia Olympic Toán học gì đó không phải là hơi muộn sao anh?" Từ Phượng gãi gãi đầu.
Tô Bách nhún vai, "Không hề gì, trọng điểm là tham gia."
Từ Phượng: "..."
Học tra quả nhiên đừng dính liếu tới thế giới vạn ác của học bá mà.
Cả ba bước vào lớp, lớp học ồn ào bỗng im bặt lại, sau đó mọi người đổ xô ra nồng nhiệt chào đón họ.
Đường Uất Thanh nhìn bạn học của mình, cảm thấy mình thực sự được chào đón, nhưng nhìn thoáng qua, cậu vẫn không thể nhận ra bất kỳ ai.
"Tô ca! Nhớ cậu quá đi à, mới nghỉ hè đó thôi mà tôi cứ ngỡ ba thu rồi ấy, muốn cùng cậu chơi bóng rổ quá chừng à!" Một nam sinh chạy tới.
"Phải ha! Thằng cháu trai này chơi bóng rổ dữ quá, tao suýt thì nôn đầy đất ấy."
"Học kỳ này còn muốn chơi bóng rổ, không sợ nước miếng của Lão Ngô nhấn chìm chú mày à."
"Sao chứ, đức trí thể mĩ còn cần phát triển toàn diện, chơi bóng rổ có gì sai nào? Đây là rèn luyện thân thể đấy!"
Từ Phượng đang trò chuyện vui vẻ với họ, Tô Bách ngồi trở lại chỗ ngồi, vẻ mặt mệt mỏi uể oải, nắm lấy tay Đường Uất Thanh, "Anh buồn ngủ quá."
"Sao vậy, hôm qua ngủ không ngon?" Đường Uất Thanh bất ngờ.
"Ừm." Tô Bách ủ rũ gật đầu, "Anh muốn ôm em ngủ."
Đường Uất Thanh sửng sốt, sau đó lỗ tai đỏ lên, "Vậy anh đừng ngủ nữa."
Tô Bách bật cười, "Uất Uất, em không thể nhẫn tâm thế được."
Tô Bách vừa nói vừa ôm Đường Uất Thanh vào lòng, xoa mạnh đầu cậu.
Đường Uất Thanh dở khóc dở cười vùng ra, "Đồ trẻ con."
Vị trí của Đường Uất Thanh với Tô Bách đều ở góc khuất, còn cho là không có ai để ý đến động tác của họ, nhưng vấn đề là, cho dù họ có ở đâu chăng nữa, đều sẽ là tiêu điểm.
Đám con trai vốn còn đang túm tụm một chỗ choàng vai bá cổ nhau bỗng im phăng phắc, rồi bắt đầu thì thầm to nhỏ trong góc.
"Tao thấy Tô ca với Uất ca hình như còn thân hơn trước í."
"Chuẩn, mà tao thấy không giống bọn mình đâu, kiểu...không biết nói thế nào ấy."
"Cũng có thể lắm chứ bây, hai người bọn quay video chung, còn qua đêm trong trận mưa trên núi hôm bữa nữa, quan hệ tốt cũng dễ hiểu thôi à, giống anh em ruột thịt trong nhà ấy."
"Nói cũng phải." Một nam sinh nói, sau đó quay đầu sang nhìn Từ Phượng, tìm kiếm bạn đồng râm, "Ông nói phải không, Từ Phượng."
"..." Từ Phượng, Từ Phượng không muốn nói chuyện.
Kể từ hôm tỉnh lại, cậu ta phát hiện Tô ca nhà mình hình như thực sự có ý đó đó với Uất ca thì phải, cậu ta không dám hỏi thêm nữa, cũng không biết Uất ca có biết tâm tư nho nhỏ ấy của Tô ca chưa.
Cũng không chắc liệu Uất ca biết rồi, có lật mặt như lật bánh tráng không nữa đây.
Từ Phượng thở dài.
Cậu ta khổ quá mà.
Từ Phượng lại nhìn về phía Đường Uất Thanh với Tô Bách, lúc nhìn thấy ý cười trên mặt họ, Từ Phượng trộm nghĩ.
Mà nhìn Uất ca thế này, chưa biết chừng cũng không phải trai thẳng đơn thuần gì đâu.
Có điều, niềm vui đoàn tụ sớm bị quên lãng bởi đống bài tập hè chất đống còn đang dang dở, hôm đầu khai giảng, vẫn theo lệ cũ, nộp bài tập.
"Uất ca, bài tập Vật lí làm xong chưa? Cái quyển thứ ba ấy, hai câu hỏi lớn cuối cùng tớ vắt óc cả tháng trời cũng chả hiểu nổi nó đang nói cái gì nữa, nhanh cho tớ xem chút đi."
"Tập câu hỏi trắc nghiệm Tiếng anh đâu, có ai làm xong chưa, giang hồ cấp cứu!!"
"Tập ôn luyện ngữ văn, cứu mạng!!"
Sau khi trao đổi tài nguyên xong, bọn họ phát huy tối đa tốc độ tay của mình, mũi bút nhanh thoăn thoắt lướt xoẹt xoẹt trên giấy, chữ như gà bới chó gặm đến tía má cũng chả nhận ra.
Đương lúc mọi người đang trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, trước cửa lớp truyền đến tiếng đập mạnh.
Lão Ngô sắc mặt tối sầm đứng ở cửa, "Bây giờ, lập tức, giao hết bài tập cho tôi!!"
Trong lớp truyền đến từng đợt mèo tru chó sủa.
"Lão Ngô, bữa đầu khai giảng, khoan hồng cho bọn em chút đi thầy!"
Lão Ngô giễu cợt, "Lũ ôn nghiệt như mấy đứa cũng đừng mong lết được tới cửa Phật, nộp hết bài tập lên mau!"
Lão Ngô đảo mắt nhìn một vòng, tầm mắt dừng trên người Đường Uất Thanh cùng Tô Bách, "Đường Uất Thanh Tô Bách, hai em thu bài tập lại! Tôi đứng một bên xem!"
Cả lớp lại im phăng phắt không tiếng động, đụng phải ánh mắt ngái ngủ còn mang theo sát ý của Tô Bách, thêm cả ánh mắt như không thấy ai của Đường Uất Thanh, ai nấy dựng đầy lông tơ, im ru như gà, thành thật giao nộp bài tập ra.
Editor: CO6TINY