Editor: CO6TINY
Sau một hồi trò chuyện với Dư Sinh, Từ Phượng cũng thấy thân dần, còn tự hào thấy mình có mắt nhìn người, trên đời này tìm đâu ra cái người thông minh sáng dạ như mình đây nữa chứ.
Dư Sinh, quá sức phù hợp với vai ông anh cuồng em trai còn gì nữa zời!
Không chỉ tự hào về em mình, còn tìm mọi cách bới lông tìm vết bạn bè bên cạnh nó, luôn cảm thấy em mình là người tốt nhất trên đời, thời thời khắc khắc đều treo bên miệng.
Đây quả thật chính là nguyên hình mình cần tìm đây chứ đâu nữa!
Từ Phượng cảm thấy vai diễn này sinh ra để cho Dư Sinh chắc luôn.
Chỉ là Dư Sinh có vẻ không thích Tô ca cho lắm, may mà chưa tới mức nước sống không phạm nước giếng, chỉ hơi không thích một tẹo thôi, vẫn nằm trong tầm kiểm soát được.
Dù sao thân thiết lâu hơn chút nữa, sẽ biết Tô ca nhà mình tốt bao nhiêu rồi.
Chốt mọi việc xong, mẹ Từ Phượng vừa vẹn gọi tới, sau đó cậu ta cười khổ quay về học bổ túc, chỉ có thể tạm rút lui trước.
Dư Sinh gửi tin nhắn cho Đường Uất Thanh, hỏi bọn họ giờ đang ở đâu rồi.
Không lâu sau, Đường Uất Thanh lẫn Tô Bách mỗi người cầm một que kem trở lại.
"Cái này cho cậu." Đường Uất Thanh nói, thuận tiện đưa kẹo trái cây vị vải thiều cho Dư Sinh.
Dư Sinh nhận lấy, liếc sang Tô Bách, vẻ mặt thờ ơ ở đằng kia, sau đó nhìn về phía Đường Uất Thanh, "Cảm ơn cậu."
Đường Uất Thanh cười, "Trò chuyện với Từ Phượng thế nào rồi?"
"Ừm, non nửa rồi." Dư Sinh nói, lựa lời nhẹ nhàng hơn, "Bạn của cậu hay nói thật."
Đường Uất Thanh bật cười, "Cậu ấy quả thật là người nói nhiều."
Thấy vẫn còn sớm, Đường Uất Thanh suy nghĩ một chút: "Giờ về nhà, hay ghé chỗ khác đi dạo một vòng?"
Dư Sinh nghĩ nghĩ, "Vậy đi dạo một vòng đi."
Đường Uất Thanh gật đầu, Tô Bách cũng theo sau, Dư Sinh nhìn sang Tô Bách, hiếm thấy không đá xéo.
Mặc dù hầu như chỉ có Đường Uất Thanh tự mình nói, Tô Bách nói thêm vào, Dư Sinh thỉnh thoảng chêm hai câu, nhưng Đường Uất Thanh rất vui khi thấy Dư Sinh cùng Tô Bách có thể chung sống hòa bình suốt quãng đường.
"Bằng không đến công viên bên kia nhé, giờ này chắc không còn bao nhiêu người đâu." Đường Uất Thanh nói.
Dư Sinh gật đầu, lại hỏi một câu: "Có phải là cái công viên các cậu quay video kia không?"
"Ừ." Đường Uất Thanh cũng cười, "Phong cảnh ở đó còn rất đẹp."
Công viên cách đây không xa, ba người chậm rãi men qua đó, vì trời còn sớm, đang giờ làm việc, chỉ có thể nhìn thấy lác đác vài ba học sinh trạc tuổi họ.
Trời trong nắng ấm, thời tiết tốt vô cùng.
Đường Uất Thanh mang theo ý cười đi được một đoạn, bỗng khóe mắt chợt lóe lên, nhìn xích đu cách đó không xa, hai mắt sáng rỡ, "Có muốn ngồi xích đu không?"
Tô Bách cũng nhìn qua, cười nói: "Em muốn chơi?"
"Uhm." Đường Uất Thanh có chút ngượng ngùng, "Lâu rồi không chơi lại."
"Vậy để anh đẩy cho em." Tô Bách kéo Đường Uất Thanh đi về hướng xích đu, Dư Sinh chậm rãi đi theo, nhưng không tới gần, chỉ đứng sang một bên nhìn bọn họ.
Đường Uất Thanh ngồi xuống, hơi nghiêng đầu trò chuyện với Tô Bách, Tô Bách cúi đầu, trong mắt đều là bao dung lẫn dịu dàng, ánh nắng chiếu lên người họ, khiến đáy lòng người ta ấm áp đi hẳn.
Đường Uất Thanh hơi căng thẳng, lẩm bẩm hai câu gì đó, Tô Bách liền bật cười, vươn tay nhẹ nhàng đẩy xích đu ra.
Trong nháy mắt xích đu được đưa lên cao, ánh mắt Đường Uất Thanh như rót ánh sáng vào, sáng ngời ngời khiến người ta không dời mắt được.
Dư Sinh đứng sang một bên, nhìn nụ cười trên mặt Đường Uất Thanh, bỗng hơi sững người lại.
Anh đã biết Đường Uất Thanh lâu rồi, nhưng lần đầu tiên anh nhìn thấy Đường Uất Thanh vui vẻ thế này, không hề phòng bị, trạng thái này khác hẳn khi ở với anh, cởi mở thả lỏng hơn nhiều.
Tô Bách: "Có cao quá không?"
Đường Uất Thanh cười, tóc bay phấp phới, "Không đâu!"
Dư Sinh nhìn thấy ánh mắt Tô Bách nhìn về phía Đường Uất Thanh.
Không hề tối tăm mù mịt, trong mắt tràn đầy ánh sáng, mang theo vài phần độc chiếm lại cẩn thận từ tốn.
Giống như ác long đang nâng niu bảo vật dễ vỡ trên tay, ẩn chứa sự tàn nhẫn cả sắc bén.
Ngón tay Dư Sinh hơi cong lên, sau đó hơi cụp mắt xuống, cười như đang tự giễu.
Có lẽ anh làm điều thừa rồi.
Nhìn thấy xích đu càng lúc càng cao, Đường Uất Thanh đã có thể xuyên qua khe hở giữa các hàng cây, mơ hồ nhìn thấy hồ nước xa xa kia, Đường Uất Thanh vội vàng nói ngừng lại, "Được rồi được rồi."
Nghe vậy, Tô Bách chậm rãi dừng xích đu, sau đó đi tới trước mặt Đường Uất Thanh, trong một thoáng cậu đi xuống, nhẹ nhàng giữ lấy eo cậu, để đối phương đứng vững.
Là động tác vô cùng khắc chế cùng quy cũ.
Đường Uất Thanh vui vẻ nói, "Lần trước chúng ta tới đây cũng không thấy bên này, lần sau có thể tới chơi rồi."
Tô Bách gật đầu, "Được."
Đường Uất Thanh lại ngẩng đầu lên, vẫy tay với Dư Sinh, "Dư Sinh, có muốn ngồi xích đu không, tớ đẩy giúp cậu!"
Dư Sinh dừng lại, trên mặt lộ ra nụ cười, "Không cần đâu."
Đường Uất Thanh cũng không để ý nữa, "Vậy chúng ta qua bên kia dạo nhé, tớ dẫn cậu đi ngắm hồ."
Dư Sinh đi tới bên cạnh Đường Uất Thanh, Đường Uất Thanh đang nói chuyện, có vài câu rõ ràng đang nói với anh, nhưng có lẽ ngay cả Đường Uất Thanh cũng không nhận ra, mỗi khi nói xong câu nào, cậu đều theo phản xạ nhìn về Tô Bách, như thể đang chờ được đáp lại, sau khi Tô Bách ừm một tiếng, cậu sẽ càng vui vẻ tán dóc tiếp.
Loại ỷ lại này... Dư Sinh gượng cười, chính mình chưa từng có qua.
Dạo vài vòng công viên, Dư Sinh liếc mắt nhìn thời gian, "Không còn sớm nữa, nên về thôi."
Đường Uất Thanh cũng hơi mệt, gật đầu, "Được."
Trên đường trở về, Dư Sinh không nói gì, anh lặng lẽ thả chậm bước chân, nhìn Đường Uất Thanh sóng vai đi bên Tô Bách, nhìn đến xuất thần.
Tới cửa nhà, Tô Bách ngựa quen đường cũ đi theo Đường Uất Thanh vào nhà, ánh mắt Dư Sinh nhảy dựng, "Cậu—"
Tô Bách lạnh lùng nhìn sang, cho là Dư Sinh muốn bới móc, nhưng Dư Sinh chỉ nói thế, không nói gì nữa, dừng một chút liền tự mình vào trước.
Tô Bách:?
Tô Bách cau mày liếc nhìn bóng lưng Dư Sinh, bên kia không tới làm phiền, hắn cũng không phải là tên khốn, một hai muốn cũng đối phương đối chất.
Đường Uất Thanh đi rót nước trái cây, ngồi phịch lên sopha cùng Tô Bách, Dư Sinh ngồi ở trên ghế sô pha đơn, nhìn trạng thái hoàn toàn thả lỏng của Đường Uất Thanh, cong nhẹ khóe môi.
"Đường Đường, cuốn sách lần trước cậu nhắc đến, tớ tìm thấy bản gốc rồi, hôm qua quên nói với cậu." Dư Sinh nói, "Tớ để trên bàn, đi xem thử đi."
Đường Uất Thanh sửng sốt, sau đó hai mắt sáng lên, "Cậu tìm thấy rồi?"
"Ừ." Dư Sinh gật đầu, "Trong hiệu sách cũ, tớ mua lại rồi."
Đường Uất Thanh lập tức phấn chấn, "Vậy tớ đi xem một chút."
Đường Uất Thanh lập tức chạy lên lầu, Đường Uất Thanh không có ở đây, Tô Bách cũng không có tâm tư nói chuyện, liền đứng lên, "Tôi cũng lên đó xem thử."
"Chờ đã." Dư Sinh nhìn Tô Bách, "Tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Tô Bách dừng lại, cúi đầu nhìn Dư Sinh, sau đó ngồi trở lại, gương mặt mất đi vẻ dịu dàng khi ở trước mặt Đường Uất Thanh, lạnh lùng hơn vài phần, "Nói cái gì?"
Dư Sinh nhìn Tô Bách, "Tại sao cậu thích cậu ấy?"
Tô Bách cười nhạo, "Thích thì thích, không có lý do."
Dư Sinh khẽ cau mày, đáp án này, giống như những lời Đường Uất Thanh nói lúc đó, khiến anh không cách nào hiểu được.
Tô Bách nhìn Dư Sinh, có vẻ không kiên nhẫn, chậc nhẹ một tiếng, "Nếu cậu lo tôi không thực sự thích Uất Uất, vậy cậu yên tâm được rồi, tôi không phải loại người thích chơi đùa với tình cảm của người khác."
Dư Sinh ừ một tiếng, "Vậy tôi đổi cách hỏi khác, trên đời này có lắm người như thế, sao lại là Đường Uất Thanh?"
"... Tại sao là em ấy?" Tô Bách nheo mắt, sau đó thả lỏng, dựa lưng vào sô pha, trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng, "Bởi vì chỉ có em ấy."
Tô Bách cười giơ tay lên, "Chỉ có em ấy qua đây."
Dư Sinh dừng lại nhìn Tô Bách, "... Chỉ có cậu ấy?"
"Phải." Tô Bách gật đầu, như nghĩ tới cái gì đó, trong mắt hiện lên ý cười, "Người duy nhất duỗi tay với tôi, là em ấy."
Ký ức lúc nhỏ, ngoại trừ Đường Uất Thanh ra, mọi thứ gần như đều bị xóa nhòa, dù là người cha say xỉn ăn không ngồi rồi kia, hay người mẹ ngày ngày cực lực chống chọi mọi thứ, hay kể cả người luôn gặp phải tai ương ập xuống như mình, hắn gần như quên hết rồi.
Sau tất cả, người cha kia đã chết trong vụ tai nạn xe, người mẹ đã đi sai đường giờ đã trở thành nữ doanh nhân mạnh mẽ, có tên tuổi của riêng mình.
Còn hắn, cuối cùng cũng ôm được nam sinh bước tới bên mình kia.
Là người duy nhất, lau nước mắt cho hắn, kéo hắn về phía mặt trời.
Bây giờ đã là của hắn.
Tô Bách rũ mắt xuống, cười nói: "Thật ra những lời cậu nói đều không sai, loại người leo lên từ đáy bùn như tôi, chỉ cần có người đối tốt với mình, tôi sẽ sống chết bám lấy, giữ chặt không buông."
Cho nên sự bé Đường Uất Thanh chỉ xuất hiện vỏn vẹn hai tháng, nhưng hắn đã có thể ghi nhớ suốt đời.
Dư Sinh thật lâu không lên tiếng, cụp mắt xuống, nhưng lại đưa tay lên che đi vết bớt ở khóe mắt.
Một lúc lâu sau, Dư Sinh mới cười một tiếng, "... Tôi hiểu được."
Tô Bách ngước mắt lên nhìn anh.
"Người được cậu ấy cứu vớt, đâu chỉ có cậu." Dư Sinh có vẻ thấy buồn cười, ý cười trên mặt không che được.
"Cậu ấy trước giờ chưa bao giờ biết được những chuyện mình làm, chỉ là bất giác phát sáng."
Dư Sinh khép hờ mắt lại, khóe miệng mang theo ý cười, nhưng dưới ánh đèn, trông anh lại có vẻ hơi cô đơn.
Tô Bách: "Cậu thích em ấy?"
Dư Sinh dừng lại, "Phải, thích."
Tô Bách không nói gì.
Dư Sinh cười nhẹ, ngẩng đầu lên, đặt tay đang che vết bớt xuống, "Nhưng không phải kiểu thích kia, cậu ấy với tôi, chính là người thân duy nhất."
Dư Sinh nhìn Tô Bách, "Cậu ấy là người bạn duy nhất của tôi, tôi luôn coi cậu ấy như em trai mình."
Tô Bách cũng bắt gặp ánh mắt của Dư Sinh, trong mắt đối phương mất đi vẻ thù địch thường ngày, đổi lại chân thành hơn vài phần.
Tô Bách ừ một tiếng, vẻ mặt dịu đi rất nhiều.
"Tôi không biết lời hứa của cậu sẽ kéo dài được bao lâu." Dư Sinh nói, ánh mắt chợt nghiêm nghị, "Nhưng tôi có thể nhìn ra, lúc Đường Đường ở với cậu, cậu ấy rất chân thành, nếu có một ngày cậu khiến cậu ấy tổn thương, cứ ở đó chờ chết đi."
"Được." Tô Bách kiên định nói.
Dư Sinh: "Phải làm cậu ấy vui vẻ."
Tô Bách: "Không cần cậu nhắc."
Dư Sinh dừng lại, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Phòng khách yên tĩnh trở lại.
Thật lâu sau, Dư Sinh lại đằng hắng một tiếng, "Tôi nhớ cậu còn chưa thành niên?"
Tô Bách không biết sao nói một hồi lại chạy sang tới bên này rồi, nhưng một phen nói chuyện này, đã khiến hắn xua bớt đi địch ý với Dư Sinh, "Hai tháng nữa tôi thành niên, Uất Uất còn ba tháng."
"Ừ." Dư Sinh gật đầu, "Thế thì đúng rồi, trẻ vị thành niên vẫn nên tập trung vào việc học."
Nói xong, giọng nói của Dư Sinh thay đổi cái xoẹt, đột nhiên vô cùng nghiêm túc, "Trẻ vị thành niên không thể yêu sớm, quan hệ hiện tại của hai người không thể tính được."
Tô Bách: "..."
"Còn nữa, trước khi thành niên, không được phép có bất kỳ hành động thân mật nào, không thể tiến thêm một bước nào nữa, nếu để tôi tóm được, cậu chết chắc." Dư Sinh nghiêm mặt nói, khí chất trên người tung bay phấp phới.
"Như chuyện ngủ cùng giường hôm qua kia, cấm tuyệt!"
Tô Bách đen mặt, "Cậu..."
"Trừ nắm tay ra, ôm hôn gì đó cấm hết, ngủ riêng ra, ở nhờ cũng phải qua phòng khác, cấm nói mấy lời thô tục bậy bạ, ôm cũng được, nhưng không được có mấy cử chỉ mờ ám khác, lúc nào cũng phải tôn trọng Đường Đường." Dư Sinh nói lèo một hơi.
Khóe mắt Tô Bách giật giật, muốn ném cốc trà trái cây trước mặt vào mặt thằng cha này.
*Tác giả có lời muốn nói:
Dư Sinh: Người di động Tấn Giang
Từ cổ trở xuống cấm đụng vào!
Từ cổ trở lên cấm sờ mó!
Editor: CO6TINY