Lần đầu tiên Thẩm Quyện gặp Lạc Thanh Hà là lúc sáu tuổi. Năm ấy cậu vừa mới lên tiểu học.
Ngày đó Lạc Thanh Hà trở về từ Hồng Kông, Thẩm Quyện lần đầu nghe thấy mẹ Thẩm nhắc đến chuyện về người cậu trẻ này của cậu.
Đại khái chính là thuở mười mấy tuổi, trẻ người phản nghịch, thứ mình thích người trong nhà đều không ủng hộ, ông cũng không muốn từ bỏ. Sau khi làm ầm ĩ một trận lớn thì ngày thứ hai liền cuốn gói rời đi, một mình chạy đến Hồng Kông, đi một chuyến liền mất mười năm.
Thời điểm Tiểu Thẩm Quyện nhìn thấy Lạc Thanh Hà thật ra có hơi bất ngờ, cảm thấy phần giới thiệu tóm tắt về con đường phản nghịch của ông cũng không tương xứng lắm với tướng mạo và khí chất của ông ấy.
Ông cậu trẻ này của cậu giống y như tên của ông ấy* vậy, là một người đàn ông dịu dàng như gió xuân ấm áp.
(*) 清河 - Thanh Hà: nghĩa là con sông trong trẻo, thanh khiết.
Thực tế cũng đúng là như vậy.
Thẩm Quyện từ nhỏ đã quyện (mỏi mệt, uể oải), những đứa trẻ khác chơi cái gì cậu cũng không thấy quá hứng thú. Trái lại rất thích chơi cung, mỗi ngày hễ tan học là trốn trong phòng mình lò mò mấy cây cung nhỏ.
Những người bạn nhỏ khác vậy mà vô cùng nghe lời cậu, thích chạy theo sau mông cậu, ngày nào cũng gọi cậu ra ngoài nghịch bùn. Thế mà cậu chẳng thèm phản ứng người ta, ghét bỏ bọn trẻ nít cùng tuổi ấu trĩ.
Ba Thẩm và mẹ Thẩm thật ra rất sầu lo, so sánh đứa bé nhà mình với đứa bé nhà người khác, một chút tươi sáng cũng không có, thậm chí hình như còn hơi quái gở, làm con tim bọn họ tan nát. Họ cảm thấy liệu có phải là lấy tên sai rồi không.
Lúc trước vốn không nên đặt cái tên quyện gì đó, ai đã đặt ra cái tên tai hại vầy nè? Ảnh hưởng quá to lớn với tính cách của con trai mình!
Mẹ Thẩm đã từng nỗ lực sửa tên cho cậu, gọi là Thẩm Hoạt Bát, Thẩm Vui Tươi gì đó.
Tuy rằng khó nghe chút, nhưng mà ngụ ý tốt. Nếu như có thể khiến cậu từ đây có thể hoạt bát cùng những bạn học nhỏ kia nghịch bùn, vậy thì đáng giá quá rồi.
Thế nhưng khi đó Tiểu Thẩm Quyện đã rất có chủ kiến, cậu không muốn, mẹ Thẩm cũng không có cách nào, tên đành gọi như thế.
Loại hiện tượng này sau khi Lạc Thanh Hà trở về đã được giảm bớt, Lạc Thanh Hà trở về ở tại nhà cũ của Lạc gia, một căn nhà trong ngõ nhỏ. Những năm này ông cũng tích góp không ít tiền, mua lại luôn nhà sát vách, làm một studio.
Tiểu Thẩm Quyện rốt cuộc đã biết Lạc Thanh Hà làm gì, ông là vẽ vời trên người người khác, còn là loại rửa không ra nữa đấy.
Tiểu Thẩm Quyện cảm thấy không hiểu nổi ông cậu trẻ này của cậu cho lắm. Ông cậu thích vẽ vời sao lại không vẽ trên giấy.
Cũng có thể vẽ trên tường.
Tại sao lại muốn vẽ trên cơ thể người, còn không rửa được nữa chứ.
Vậy nhỡ sau này không thích nữa thì làm sao bây giờ, vẽ sai rồi làm sao bây giờ, hối hận rồi làm sao bây giờ, cũng đâu có cục tẩy để gôm.
Cậu tuy rằng không hiểu cho lắm, thế nhưng chuyện này mới mẻ.
Những chuyện mới lạ mới mẻ ít nhiều gì cũng sẽ hấp dẫn sự chú ý của người bạn nhỏ một chút. Hơn nữa công việc của ba Thẩm mẹ Thẩm rất bận, Thẩm Quyện lại nhỏ, trước đây lúc Lạc Thanh Hà chưa về, trong nhà có mời vài dì chăm sóc cậu, hiện tại Lạc Thanh Hà đã về, Tiểu Thẩm Quyện liền nán lại chỗ ông suốt cả ngày.
Lạc Thanh Hà chỉ bảo cậu từ trên xuống dưới, chăm sóc ăn mặc của cậu, dạy cậu vẽ vời, nói cho cậu đạo lý, cũng tán gẫu với cậu mấy chuyện thú vị của ông trong những năm ở bên ngoài này.
Ông là người hết sức dịu dàng lại tinh tế tỉ mỉ. Nhân sinh quan của Thẩm Quyện đã dần dần dựng thành hình trong mấy năm ở với cậu. Thời gian ở cùng cậu còn nhiều hơn thời gian ở cùng ba mẹ mình, rất nhiều đạo lý đối nhân xử thế và cả thói quen nhỏ đều bất tri bất giác chịu ảnh hưởng từ ông ấy.
Mãi đến một ngày, Lạc Thanh Hà dẫn theo một đứa trẻ trở về.
Đứa bé kia trông như xấp xỉ tuổi Thẩm Quyện, cả người gầy gò nhỏ bé, cơ thể bẩn thỉu, da dẻ lộ bên ngoài toàn là vết thương xanh tím, nhìn thấy mà giật mình.
Thẩm Quyện nhíu mày cầm hòm thuốc từ phòng trong đi ra, lại đến nhà bếp rót cho cậu ta ly nước ấm.
Lạc Thanh Hà giúp đứa bé kia xử lý vết thương, dáng vẻ chăm chú lại ôn hòa: "Cháu tên Nhiếp Tinh Hà thật sao?"
Đứa bé hít hít mũi, "Vâng" một tiếng trầm thấp.
"Cháu xem, tên hai chúng ta đều không khác mấy kìa." Lạc Thanh Hà liền cười nói, "Chúng ta có duyên biết bao."
...
Duyên cái con khỉ.
Hành lang lầu dạy học đẫm hoàng hôn cuối thu. Cửa sổ đang mở ở sau lưng nằm trong phía bóng, quanh năm không thấy ánh mặt trời, lạnh lẽo ẩm thấp.
Thẩm Quyện ra tay rất nặng, thậm chí nhìn còn không có ý định dừng lại. Lâm Ngữ Kinh tức tốc hồi phục tinh thần, gọi cậu một tiếng.
Cậu tựa như không nghe thấy, mạnh mẽ túm cổ áo Ninh Viễn xuống, lại là một đấm. Ninh Viễn bị cậu kéo khuỵu người xuống, máu từ khẽ ngón tay tách tách chảy xuống, nhỏ trên áo khoác đồng phục cậu ta.
Lâm Ngữ Kinh lại gọi cậu một lần, có hơi gấp gáp: "Thẩm Quyện!"
Động tác của Thẩm Quyện rốt cuộc cũng đã ngừng lại, không quay đầu, vẫn cụp mắt như cũ.
Lâm Ngữ Kinh đi tới, kéo cổ tay cậu, thấp giọng nói: "Trong trường toàn là giám thị, cậu muốn tạm nghỉ học một năm nữa à?"
Thẩm Quyện buông tay ra.
Ba người hiện giờ đang đứng cùng một chỗ. Lâm Ngữ Kinh vẫn là không nhịn được, nhìn lướt qua vị trí của giám thị, chếch nghiêng người tìm một góc chết, một cú đá vào vị trí then chốt của Ninh Viễn.
Suy cho cùng cô cũng đã kiềm hãm sức lực rồi, Ninh Viễn vậy mà vẫn rên khẽ một tiếng, lảo đảo lùi về sau nửa bước, dựa vào tường trượt xuống.
Lâm Ngữ Kinh cúi đầu: "Bạn học Ninh, thống nhất khẩu cung một chút. Hôm nay cậu chặn đường tôi ở cửa nhà vệ sinh nữ, đồng thời tiến hành phát ngôn quấy rối và công kích trên tinh thần với tôi. Thẩm Quyện đi ngang qua tiện tay giúp đỡ, vậy không sai chứ?"
Ninh Viễn mặt trắng nhợt ngước đầu lên, cứng đờ mà khó tin nổi nhìn cô, mồ hôi lạnh sượt qua thái dương, nói không nên lời.
Lâm Ngữ Kinh nói tiếp: "Cậu không nói lời nào tôi coi như cậu ngầm thừa nhận, chúng ta xem như chưa từng xảy ra chuyện gì. Đương nhiên, cậu không đồng ý cũng phải đồng ý, bởi vì chuyện này tôi muốn làm nó là đen thì nó chính là đen, tôi muốn nó trắng thì nó chính là trắng, cậu chắc chắn là không nói lại tôi, đến lúc xui xẻo thì vẫn là chính cậu thôi, điểm này cậu tin chứ?"
Ninh Viễn dựa vào tường ngồi dưới đất nhìn cô: "Cậu đúng là không một chút dao động, thích nó như thế sao?"
Lâm Ngữ Kinh siết thật chặt ngón tay nắm lấy cổ tay Thẩm Quyện.
Ninh Viễn miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng: "Dường như cũng không phải không có chút nào nhỉ."
Lâm Ngữ Kinh không muốn nghe cậu ta nói nữa, kéo Thẩm Quyện đi ra ngoài.
Trên thao trường bên ngoài tòa nhà dạy học không một bóng người, chỉ có vài nam sinh chơi bóng ở sân bóng rổ ngoài trời xa xa bên kia. Lâm Ngữ Kinh lôi kéo cậu đi tới dưới một khung đỡ bóng rổ khác.
Cả quá trình Thẩm Quyện đều không lên tiếng, mặc cho cô kéo đến phía trước. Cô dừng bước lại, cậu cũng dừng lại theo.
Lâm Ngữ Kinh ngẩng đầu, nhìn cậu, ngọn lửa không tên tức thì vọt đến: "Có phải cậu tạm nghỉ học một năm vẫn chưa đủ? Còn muốn mua một tặng một, chờ sang năm trở lại làm đàn em của tôi?"
"À." Thẩm Quyện trầm mặc một hồi lâu, khàn giọng, "À, xin lỗi."
Lâm Ngữ Kinh trừng mắt nhìn cậu.
Cô không biết phải nói gì, lúc đó cũng không nghĩ nhiều như vậy, phản ứng của Thẩm Quyện quá mất khống chế, cô chẳng qua là cảm thấy không thể để cậu ở lại đó.
Lâm Ngữ Kinh hầu như chưa từng gặp Thẩm Quyện như vậy, lần gần nhất vẫn là lúc ở trên đường, cậu gặp phải bạn cùng bàn trước kia của mình.
Bản thân cô thời điểm đó cũng có chút không khống chế được.
Cái gì mà người trước đây nó rất thích, cái gì mà đời này cũng không tỉnh lại. Thật lòng mà nói, không dao động, không ảnh hưởng là giả. Phản ứng của Thẩm Quyện rõ rõ ràng ràng nói cho cô biết, Ninh Viễn tuy rằng mồm bẩn lại còn thích ăn đòn, nhưng lời nói ra e là đã đúng phân nửa rồi.
Cậu ta dường như hiểu rất rõ Thẩm Quyện, từng câu nói ra như dao găm, từng đao từng đao đâm vào tử huyệt trên người cậu.
Lâm Ngữ Kinh bỗng nhiên có chút mờ mịt. Đây là quá khứ của cậu, còn là phần cậu không muốn để người khác tra xét đến.
Cô thật ra ngay cả lập trường bị dao động hay bị ảnh hưởng cũng không có.
Hai người đều không lên tiếng. Trầm mặc mấy phút, Thẩm Quyện thở dài, nghiêng người tựa trên khung bóng rổ: "Cậu có câu hỏi nào —— "
Tiếng chuông tan học vang lên, Thẩm Quyện nói được nửa câu, bị cắt ngang.
Khoảng chừng một hai phút, học sinh lục tục đi ra từ tòa nhà dạy học. Trong nháy mắt, thao trường đã bị chiếm mất một nửa.
Thẩm Quyện không nói gì nữa, hai người im lặng đi vào lớp học. Thời điểm đi tới đầu cầu thang, Lâm Ngữ Kinh liếc về hướng phòng vệ sinh bên kia, Ninh Viễn đã không còn ở đó.
Tiết học cuối cùng sẽ bị Vương khủng long và giáo viên toán thay phiên chiếm giữ. Giáo viên toán nửa tiết đầu, Vương khủng long nửa tiết cuối, giảng bài thi lúc trước.
Vương khủng long tốc độ nói rất nhanh, điểm kiến thức giảng đến cũng tương đối nhiều. Lâm Ngữ Kinh không nói chuyện với Thẩm Quyện nữa, chuyên tâm nghe giảng bài, tuy rằng sau khi chuyện vừa nãy phát sinh, tập trung chú ý thật ra có hơi khó khăn.
Chuông tan học ngân vang, Vương khủng long nán thêm mấy phút, nói cho hoàn chỉnh bài thi, cuối cùng còn kích động dâng trào mà nhắc nhở bọn họ kì thi cuối kỳ đã gần ngay trước mắt.
Vương khủng long và Lưu Phúc Giang tuy rằng tính cách cứ như hai cực âm dương, thế nhưng lại có một điểm chung, chính là bọn họ đều ngập tràn nhiệt huyết với thành tích học tập của học sinh lớp 10, kiên định tin rằng cuộc thi lần sau bọn họ sẽ bỗng nhiên tỉnh ngộ mà bắt đầu nỗ lực học tập, bắt đầu đi lên.
Chờ ông cuối cùng cũng chịu đi, điện thoại Lâm Ngữ Kinh vừa vặn vang lên.
Cô vừa mới nhận, Phó Minh Tu bên kia đã hùng hổ hỏi ngay: "Cô có tan học không đấy?"
Âm thanh rất lớn, Thẩm Quyện nghiêng đầu qua.
"Tan rồi, ngài có gì chỉ giáo." Lâm Ngữ Kinh nói.
"Tôi, hiện tại đang ở cổng trường của cô, vẫn là ở đầu phố phía trước đó." Phó Minh Tu nói, "Tôi hi vọng năm phút sau có thể nhìn thấy cô."
Động tác bỏ sách vật lý vào cặp của Lâm Ngữ Kinh dừng lại: "A? Tôi còn phải về phòng ngủ lấy hành lý nữa."
Phó Minh Tu cúp điện thoại.
Lâm Ngữ Kinh: "..."
Người này rốt cuộc có biết cách cư xử không vậy?
Điện thoại nói cúp liền cúp sao?
Cô liếc nhìn thời gian, lấy bài tập phát xuống gấp gọn nhét vào cặp, đứng dậy đi ra phía ngoài phòng học.
Thẩm Quyện trước sau trầm mặc nhìn cô.
Cậu đã nghe thấy âm thanh trong điện thoại vừa nãy, tuy rằng không nghe rõ nói gì, nhưng mà loáng thoáng nghe ra là tiếng của con trai.
Nếu là lúc bình thường, cậu có lẽ sẽ hỏi.
Không phải có lẽ, cậu nhất định sẽ hỏi.
Lâm Ngữ Kinh đi tới cửa phòng học, bước chân ngừng một chút, xoay đầu lại, không yên tâm nhìn về phía cậu: "Lát nữa cậu sẽ đi thẳng về, đúng không?"
Thẩm Quyện ngồi tại chỗ: "Ừm."
"Cậu sẽ không đi tìm Ninh Viễn nữa, đúng không." Cô lại tiếp tục xác nhận.
"Ừm." Thẩm Quyện nhìn cô, giọng còn có chút khàn, ánh mắt nặng nề, thoạt nhìn ủ rũ vô cùng, "Tôi nghe cậu hết."
Lâm Ngữ Kinh không nói nên lời.
Cô cảm thấy trong lòng mình có một chỗ nào đó bỗng nhiên mềm nhũn.
Cô mím mím môi, không nói gì nữa, quay đầu ra khỏi phòng học.
*
Lâm Ngữ Kinh không thích xe đưa đón trực tiếp dừng ở cổng trường. Phó Minh Tu đưa cô qua hai lần, cũng biết tật xấu này của cô. Về điểm này, anh ta đúng là đã dành cho cô sự tôn trọng và săn sóc cơ bản.
Lúc Lâm Ngữ Kinh nhấc theo vali lên xe đã là mười lăm phút sau. Phó thiếu gia vẻ mặt không kiên nhẫn ngồi ở ghế lái, nghiêng đầu nhìn cô một cái: "Tôi tính thời gian, nếu như cô xuất hiện muộn một phút nữa, tôi sẽ lái xe đi thẳng."
Lâm Ngữ Kinh bình tĩnh nói: "Trường học bên này có tàu điện ngầm tốc hành, cũng là mười phút đi đường."
"..."
Phó Minh Tu chỉ vào cô: "Cô đừng có nói chuyện, tôi sợ tôi sẽ thật sự ném cô xuống xe."
Lâm Ngữ Kinh vô cùng biết điều mà dựa vào chỗ ngồi, yên tĩnh nhìn ra ngoài cửa xe, không nói nữa.
Trên đường đi, Phó Minh Tu nhìn cô qua kính chiếu hậu vài lần.
Hôm nay nha đầu này có chút ủ rũ nhỉ.
Anh ta đánh tay lái, thuận miệng hỏi: "Cô bị người ta đá à?"
Lâm Ngữ Kinh ngẩn người, nghiêng đầu qua: "Hả?"
"Dáng vẻ của cô hiện tại, cứ như bị người ta vứt bỏ." Phó Minh Tu cười nhạo cô, "Sao thế, nam sinh cô thích có người thích rồi?"
"..."
Ầm ầm.
Một khối đá lớn từ trên trời giáng xuống, nặng nề đổ lên người Lâm Ngữ Kinh, suýt nữa đập cô đến thổ huyết.
Lâm Ngữ Kinh một lời khó nói mà trừng mắt anh ta. Trừng gần nửa phút, mắt cũng mỏi nhừ, cô chớp chớp mắt, thở dài.
Phó Minh Tu nhìn phản ứng của cô, thực sự bất ngờ: "Đúng là bị đá?"
"Khống chế biểu cảm vui cười trên sự đau khổ của người khác đi, khóe miệng cũng sắp toét đến đỉnh đầu rồi." Lâm Ngữ Kinh bơ phờ nói.
"Tôi chỉ là không nghĩ tới cô quả thật là bị đá." Phó Minh Tu tiếp tục cười nhạo cô, "Không tận mắt nhìn thấy cũng rất tiếc nuối, lần sau có loại trò hay này cô nhớ nhắc tôi sớm nha."
"Đầu tiên, tôi không bị người ta đá, tôi ngay cả bạn trai cũng không có, cũng không định nói chuyện yêu đương." Lâm Ngữ Kinh nói.
Phó Minh Tu đợi vài giây, không nghe thấy câu sau: "Thứ hai đâu?"
"Không có thứ hai, thứ hai tôi còn chưa nghĩ ra." Lâm Ngữ Kinh tựa đầu trên cửa sổ xe, bỗng nhiên nói, "Anh trai."
Tay cầm vô-lăng của Phó Minh Tu run lên, cảnh giác liếc cô một cái: "Cô lại muốn làm gì."
"... Cái gì gọi là lại muốn làm gì?"
Phó Minh Tu nói: "Tiểu nha đầu cô một bụng ý xấu, mỗi lần gọi tôi như thế đều không có chuyện tốt."
"..." Lâm Ngữ Kinh quyết định không tính toán với anh ta, ngừng một chút, có chút gian nan hỏi: "Đàn ông các anh —— ừm nam sinh các anh, có phải ánh trăng sáng* là kiểu tồn tại mà cả đời cũng không thể quên không?"
(*) Cụm từ khởi nguồn từ tiểu thuyết "Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng" của Trương Ái Linh, ý chỉ một cô gái sáng rỡ như ánh trăng, là thứ không thể có được nhưng lại luôn tồn tại trong tim của mỗi người đàn ông.
"Cũng không nhất định là như vậy, làm gì có tình cảm nào là cả đời không quên được, gặp phải người thích hợp hơn chẳng phải sẽ là nói quên liền quên sao." Phó Minh Tu nói, "Hơn nữa cũng phải xem tình huống, xem cái ánh trăng sáng này vì sao lại biến thành ánh trăng sáng."
"Là kiểu "ánh trăng sáng" này vì anh mà nằm trong bệnh viện, cả đời cũng không tỉnh lại ấy?" Lâm Ngữ Kinh thăm dò hỏi.
Phó Minh Tu im lặng vài giây, thật bụng thật dạ hỏi: "Đời này cũng không tỉnh lại, lại còn nằm trong bệnh viện, vậy rốt cuộc là chết rồi hay là chưa chết."
Lâm Ngữ Kinh lại thở dài: "Sao tôi biết được."
Phó Minh Tu lại nhìn cô một cái: "Nếu như là loại ánh trăng sáng này, tôi đề nghị cô từ bỏ đi, cả đời cũng không thể quên được."
Lâm Ngữ Kinh tựa đầu trên cửa sổ xe, không lên tiếng.
*
Phó Minh Tu lái xe nhanh hơn lão Lý một chút. Lúc về đến nhà Quan Hướng Mai và Mạnh Vĩ Quốc đều ở nhà. Lâm Ngữ Kinh thay bộ quần áo, xuống lầu ăn cơm tối.
Quan Hướng Mai vẫn như trước nhiệt tình nói chuyện cùng cô. Cả quá trình Lâm Ngữ Kinh có thể giản lược thì giản lược, nửa điểm hứng thú cũng không nhấc lên được, bình an vô sự ăn xong cơm tối liền đi lên lầu.
Lượng bài tập cuối tuần của Bát Trung không nhiều không ít. Cô liếc nhìn thời gian, rút hết bài tập từ balo ra, trước tiên bắt đầu làm bài tập tiếng Anh đơn giản nhất đối với cô. Không có phần nghe, viết xong bài viết cuối cùng còn chưa tới một giờ đồng hồ.
Sau đó cô rút vật lý ra, vừa xem đề, vừa dùng nắp bút chọc chọc cằm.
Cái gì mà người trước đây thích, cũng không nhất định phải là con gái.
Trước kia trong trường còn đồn thổi Thẩm Quyện đánh bạn cùng bàn trước gần chết kìa, mà thời điểm gặp phải trên đường Lâm Ngữ Kinh nhìn cậu ta cũng đâu có thiếu tay cụt chân.
Tin đồn không thể tin.
Lời trong miệng người khác thì sao có thể xem là thật.
Hơn nữa còn là cái người, đáng ghét như vậy.
Lâm Ngữ Kinh nhớ lại mấy tiếng trước, thiếu niên đã nói câu "Tôi nghe lời cậu hết".
Âm thanh rất nhẹ, âm cuối còn có chút yếu ớt.
Cô vỗ bút lên bàn một cái, liếc mắt nhìn bài tập vật lý chỉ làm một nửa, lại liếc nhìn thời gian.
Tám giờ.
Cũng không tính là quá muộn.
Cô đẩy cạnh bàn đứng dậy, tiện tay cầm điện thoại và chìa khoá lên, ra khỏi phòng, xuống lầu.
Trong phòng khách không có ai, phòng bếp đèn đang sáng, hẳn là dì Trương đang dọn dẹp. Lâm Ngữ Kinh khẽ tiếng nhẹ chân dán sát vào mép tường mà đi tới cửa, mở cửa ra ngoài.
Chuyện này trước lạ sau quen, một loạt hành động lần này thậm chí còn không cần qua não, cơ thể đã tự động thao tác.
Cô đến 7-11 mua hai tá bia với một túi đồ ăn vặt, đi về hướng studio của Thẩm Quyện bên kia.
Cô đã quên gọi điện thoại cho cậu, cũng không gửi tin nhắn, cứ như thế nhấc theo một túi đồ nặng trĩu như mộng du đi thẳng đến cửa studio, cách cửa sắt nhìn vào một khoảng đen kịt bên trong, nửa tia ánh sáng cũng không thấy, mới hơi ngơ ngẩn hồi thần lại.
Đúng rồi.
Nhỡ đâu người này không ở đây.
Nhưng mà cậu ấy không phải sống ở đây sao?
Lâm Ngữ Kinh do dự một chút, giơ tay, đầu ngón tay chống lên cửa sắt màu đen, nhè nhẹ ấn lên.
Cửa không khóa, đẩy ra.
Sân nhỏ bên trong hoàn toàn yên tĩnh, đèn cửa không mở, rèm cửa sổ kéo kín, phòng bên trong tối đen tối thui.
Cô đi tới cửa, giơ tay đẩy cửa ra.
Cánh cửa này cũng không khóa.
Nếu như Thẩm Quyện thật sự không ở nhà, thì người anh em này thực sự cũng quá to gan rồi, lúc về chắc gian nhà này sẽ bị người ta dọn sạch mất.
Lâm Ngữ Kinh đẩy cửa đi vào, một cái chân vừa mới giẫm vào, suýt chút nữa đã bị khói xộc cho chạy vọt ra ngoài.
Khắp cả căn phòng khói thuốc nối đuôi nhau tuôn ra ngoài, đến nỗi chỉ với ánh trăng mờ mờ và ánh sáng loáng thoáng bên ngoài cũng có thể thấy rõ mây mù luẩn quẩn trong phòng, làm người ta có loại ảo giác như đang ở cõi tiên.
Cô vỗ tay bật đèn, quét qua bốn phía một vòng, cuối cùng cố định trên người người đang ngồi ở chân ghế sô pha.
Thẩm Quyện ngồi dưới đất dựa lưng lên sô pha, ngậm điếu thuốc ngẩng đầu lên. Mắt ở lâu trong bóng tối vẫn chưa kịp thích ứng với ánh sáng đột nhiên xuất hiện, cậu híp híp mắt.
Trong gạt tàn xi-măng đặt trên bàn trà có tạo hình khác biệt nhồi đầy tàn thuốc, bên cạnh còn có mấy chai rượu chồng chất ngổn ngang.
Hình tượng thiếu niên chán chường tiêu chuẩn trong phim truyền hình và tiểu thuyết.
Lâm Ngữ Kinh thậm chí còn muốn đặt cho cậu cái tên —— Ai có thể nói cho tôi, cô đơn phải hát bài hát gì.
Còn phải là loại viết bằng tiếng sao Hỏa* nữa đấy.
(*) Thuật ngữ "Sao Hỏa" xuất hiện đầu tiên ở Đài Loan, dùng để chỉ những từ mà người trái đất không thể hiểu được, bao gồm các biểu tượng như emoij, ký tự truyền thống, tiếng Nhật, tiếng Hàn, các phần của ký tự Trung Quốc đã bị chia tách,... được sử dụng phổ biến trên internet.
Cô đứng ở cửa, mở cửa ra, thả khói một lát. Khoảng mười mấy giây sau, Thẩm Quyện rốt cuộc đã thích ứng với ánh sáng, nhìn thấy là cô rõ ràng ngẩn người.
Lâm Ngữ Kinh đặt túi lên bàn trà, đi tới trước mặt cậu, buông mắt nhìn cậu: "Cậu định chìm trong chán chường như này à?"
Thẩm Quyện phản ứng kịp, dụi tắt thuốc: "Cậu sao lại..."
Tiếng của cậu khản đặc, nói được một nửa, dừng lại.
Lâm Ngữ Kinh lấy chai nước khoáng trong túi đưa cho cậu. Thẩm Quyện nhận lấy vặn ra, ừng ực tu non nửa bình, lại hắng giọng một cái: "Cậu sao lại đến đây."
Lâm Ngữ Kinh ngồi xổm xuống trước mặt cậu, đếm đếm vỏ chai rượu bên cạnh cậu: "Cậu còn tỉnh táo sao?"
"Ừm, tỉnh."
Lâm Ngữ Kinh vỗ tay cho cậu: "Bạn học Thẩm tửu lượng không tồi nha."
Thẩm Quyện cúi thấp đầu, liếm môi dưới, vậy mà lại nở nụ cười.
Cậu cười lùi lại dựa ra sau, ngẩng đầu lên nhìn cô, lại hỏi một lần: "Cậu sao lại đến đây."
Lâm Ngữ Kinh mím mím môi: "Tôi cẩn thận suy nghĩ một chút, vẫn có vấn đề muốn hỏi cậu."
Thẩm Quyện nhìn cô, không lên tiếng.
Lâm Ngữ Kinh bỗng nhiên lại cảm thấy không chắc chắn: "Tôi chính là thực sự cảm thấy không quá —— cho nên đành đến, có điều nếu cậu không muốn nói cho lắm..."
"Muốn." Thẩm Quyện ngắt lời cô, "Tôi muốn, cậu muốn biết cái gì, tôi đều nói cho cậu."
Lâm Ngữ Kinh chớp chớp mắt, trầm mặc vài giây, nhạt nhẽo "À" một tiếng: "Cái đó —— "
Thẩm Quyện bỗng nhiên ngồi thẳng lên, nghiêng người dựa lại đây, đưa tay ôm cô vào lòng.
Lâm Ngữ Kinh bất ngờ không kịp chuẩn bị, cả người ngã tới trước, thoạt nhìn như sà vào lồng ngực cậu.
Tiếng nói của cô nín bặt, người có chút cứng ngắc.
Thẩm Quyện một tay vắt ngang bên hông cô, một tay khác ghìm sau đầu cô, vùi đầu vào gáy cô. Hô hấp hơi nặng hơn so với bình thường, ấm áp, ủi nóng vùng da nơi cổ cô.
Lâm Ngữ Kinh để mặc cho cậu ôm, vài giây sau tỉnh táo lại, cánh tay khe khẽ cử động.
Cậu có lẽ cho rằng cô muốn thoát khỏi cậu, cánh tay ôm chặt hơn một chút, khoảng cách giữa hai người trong phút chốc bị dồn ép đến không còn. Cô còn có thể cảm nhận được nhiệt độ có phần quá cao của cậu lúc này cách lớp quần áo.
Lâm Ngữ Kinh đặt cằm trên vai cậu, nhỏ giọng gọi cậu: "Thẩm Quyện..."
"Để tôi ôm một lúc, có được không." Thẩm Quyện khàn giọng nói, "Chỉ một lúc."