Sáng sớm hôm sau, lúc cả nhà đang ngồi ăn điểm sáng, ánh mắt Chúc Chúc rất né tránh, cố rúc vào trong người bà, không muốn nói chuyện hay đối mặt với Lục Bắc Xuyên, hiển nhiên vẫn còn sợ hãi về chuyện tối hôm qua.
Mẹ Lục giận dữ trừng Lục Bắc Xuyên.
Lục Bắc Xuyên nhìn một cái, ăn xong liền bỏ đũa xuống.
“Mẹ, đừng cho Chúc Chúc ăn quá nhiều đồ ngọt, không tốt cho răng đâu.”
Lục Bắc Xuyên vừa nói, Chúc Chúc liền ngậm miệng lại, nói gì cũng không chịu ăn thìa cháo mẹ Lục đút tới.
Mẹ Lục lại hung hăng trừng Lục Bắc Xuyên cái nữa.
Lục Bắc Xuyên lại làm như không thấy, tiếp tục nói với Chúc Chúc: “Lục Tri Phi, phải tự mình ăn cơm, không phải cha đã dạy con rồi sao?”
Chúc Chúc nghiêng mắt nhìn Lục Bắc Xuyên, dè dặt cầm thìa múc chén cháo trước mặt, không chịu để mẹ Lục đút cho nữa.
‘Cạch’ một tiếng, nước mắt rơi vào trong chén cháo trước mặt.
Mẹ Lục đặt đũa xuống, nhìn Lục Bắc Xuyên, tràn đầy vẻ trách cứ.
Diệp Trăn lén đạp hắn một cái ở dưới gầm bàn, nhỏ giọng nói: “Đừng quá đáng quá.”
“Xin lỗi cha,” Chúc Chúc nhỏ giọng nói với Lục Bắc Xuyên: “Về sau Chúc Chúc sẽ tự ăn cơm ạ.”
Diệp Trăn và mẹ Lục đều sửng sốt.
Từ lúc mới dứt sữa đến bây giờ, Chúc Chúc đều được Diệp Trăn và mẹ Lục đút cho ăn, không đút cho sẽ không ăn, hoàn toàn sống theo lối sống của một thiếu gia: áo đưa đến thì mặc, cơm đút đến tận mồm mới há miệng. Tất cả người trong biệt thự đều chạy theo hầu hạ Chúc Chúc. Diệp Trăn và mẹ Lục đều cảm thấy thằng bé còn nhỏ, nuông chiều như vậy cũng không có vấn đề gì.
Nhưng gần đây càng nuông chiều thì bé càng hư, hơi không hài lòng là lại giận dỗi không chịu ăn cơm, dùng đồ chơi dụ cũng không được, làm mẹ Lục có chút đau đầu.
Nhưng lúc này, một bát cháo bình thường đút cho bé hơn nửa ngày mới xong mà bây giờ chưa đến năm phút đã thấy đáy, lại còn là tự mình ngoan ngoãn ăn hết, mẹ Lục hơi kinh ngạc.
Lục Bắc Xuyên gật đầu, không nói thêm nữa, nhìn đồng hồ rồi đến công ty.
Dùng xong bữa sáng, mẹ Lục ngồi trầm mặc trên sô pha. Diệp Trăn đi qua, cười nói: “Mẹ sao vậy?”
Mẹ Lục thở dài, nhìn Diệp Trăn, “Trăn Trăn, con nói xem, mẹ nuông chiều Chúc Chúc như vậy có phải là đã sai rồi không?”
“Mẹ… sao mẹ đột nhiên lại nghĩ như vậy?”
Diệp Trăn biết, phần lớn người già đều rất yêu thương cháu mình, cho nên lúc mẹ Lục yêu chiều Chúc Chúc, cô cũng không có ý kiến gì.
“Mẹ chợt nhận ra, Bắc Xuyên làm như vậy cũng không sai, con xem buổi sáng Chúc Chúc nghe lời như thế, tự mình ngoan ngoãn ăn cơm. Con không biết đâu, buổi sáng mẹ không cần gọi nó mà nó đã tự mình đứng dậy mặc quần áo rồi, cũng không nháo hay nằm ườn ra, lúc trước muốn thằng nhóc này rời giường cũng phải mất đến nửa tiếng lận…”
“Mẹ, chẳng phải Chúc Chúc hiểu chuyện là chuyện tốt sao?”
“Cho nên mẹ mới suy nghĩ lại, trước kia có phải là mẹ đã quá cưng chiều nó rồi hay không, có phải là mẹ nên thay đổi lại phương thức giáo dục không. Nhỡ… nhỡ thằng bé bị mẹ dạy hư…”
“Không cần đâu mẹ,” Diệp Trăn khuyên nhủ: “Mẹ thích chiều Chúc Chúc như nào thì cứ chiều, chuyện giáo dục nó đã có con và Bắc Xuyên lo, nó sẽ không hư được đâu. Mẹ cũng đừng nghĩ nhiều nữa. Mẹ xem, đêm qua mẹ che chở nó như vậy mà buổi sáng hôm nay nó vẫn rất ngoan đúng không ạ. Mẹ cứ yên tâm chiều nó đi, không sao đâu ạ.”
“Con và Bắc Xuyên chỉ có một đứa con là Chúc Chúc, về sau toàn bộ Lục gia đều sẽ giao cho nó, nếu như thằng bé bị mẹ chiều thành một thiếu gia ăn chơi thì mẹ biết phải làm sao…”
“Mẹ,” Diệp Trăn cười, “Chúc Chúc mới hai tuổi thì biết cái gì? Mẹ cứ yên tâm đi, kể cả nó có muốn làm một thiếu gia ăn chơi đi chăng nữa thì Bắc Xuyên cũng sẽ không cho phép đâu.”
Mẹ Lục trầm mặc nửa ngày, thở dài, “Cho nên mẹ nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy…” Bà nhìn Diệp Trăn một cái, cười nói: “con và Bắc Xuyên, có dự định sinh đứa thứ hai không?”
Diệp Trăn sững sờ, mặt đỏ bừng.
Đang nói chuyện của Chúc Chúc đột nhiên lại chuyển sang người cô, Diệp Trăn cũng không biết chuyện này là mẹ Lục đột nhiên nghĩ ra hay là đã lên kế hoạch từ trước.
“Trăn Trăn, mẹ cũng chỉ tùy tiện hỏi một tí thôi, có muốn hay không hoàn toàn là do con quyết định.”
Chúc Chúc bỗng nhiên chui ra từ đâu, “Mẹ muốn sinh thêm em gái cho Chúc Chúc ạ?”
Diệp Trăn bế Chúc Chúc lên đùi, “Chúc Chúc muốn có em gái à?”
Chúc Chúc nghiêng đầu suy nghĩ một lát, “Em trai cũng được ạ.”
Diệp Trăn bất đắc dĩ bật cười, “Vậy con nói cho mẹ biết, đêm qua bị cha đánh, con có ghét cha không?”
Chúc Chúc quệt mồm, không nói gì.
“Sao không nói gì? Có phải là cảm thấy mình đã làm sai không?”
Chúc Chúc gật đầu, “Chúc Chúc không ghét cha, vì Chúc Chúc sai, Chúc Chúc không nên gấp máy bay giấy.”
“Không phải,” Diệp Trăn sửa lại, “Không phải Chúc Chúc không nên gấp máy bay giấy, mà là bởi vì những tờ giấy đó là đồ quan trọng của cha, không được tự ý động vào hiểu không? Nếu như con muốn chơi máy bay giấy thì mẹ sẽ chơi với con. Nhưng không phải đồ vật của mình thì trước khi động vào nhất định phải xin phép chủ nhân món đồ đó, con nhớ chưa?”
Chúc Chúc gật gật đầu, “Con nhớ rồi ạ.”
Diệp Trăn hôn bé một cái, “Ngoan quá!”
Chúc Chúc cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, đêm qua Chúc Chúc sai, có phải cha sẽ không thích con nữa không.”
Mẹ Lục nhịn không được nói: “Trẻ con không được nói linh tinh, sao cha con lại có thể không thích con được? Cha con thích con nhất.”
Diệp Trăn cũng cười xoa đầu nhóc, “Đúng vậy, cha vẫn luôn rất thích Chúc Chúc, sao lại không thích con nữa?”
“Nhưng mà… nhưng mà đêm qua, nhìn cha rất tức giận…”
“Vậy buổi tối đợi cha trở về con lại xin lỗi cha, để cha không tức giận nữa, nhé?”
Chúc Chúc chờ mong nhìn Diệp Trăn, “Vậy… cha sẽ lại thích con sao?”
“Chúc Chúc vừa thông minh vừa đáng yêu như vậy, cha đương nhiên vẫn luôn thích con.”
Nghe được câu trả lời này, Chúc Chúc hài lòng nở nụ cười.
Ban đêm Lục Bắc Xuyên trở về, trực tiếp bị Diệp Trăn kéo vào phòng kể chuyện hôm nay của Chúc Chúc cho hắn.
Diệp Trăn liên tục căn dặn, “Tí nữa anh vào phòng Chúc Chúc đi, đừng có dọa nó đấy.”
Lục Bắc Xuyên cởi áo khoác, thay quần áo ở nhà, “Yên tâm đi, anh biết chừng mực mà.”
Nói xong, Lục Bắc Xuyên vào phòng của Chúc Chúc. Chúc Chúc thấy Lục Bắc Xuyên vào, vội vàng bò dậy từ trên giường, cúi đầu đứng trên mặt đất, Lục Bắc Xuyên không nói câu nào, bé cũng không dám hé miệng.
Lục Bắc Xuyên ôm bé lên ngồi ở trên giường, Chúc Chúc ngẩng đầu lặng lẽ nhìn hắn một cái, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu, lấy dũng khí, dắt lấy góc áo của Lục Bắc Xuyên, nhỏ giọng thì thào, “Con xin lỗi cha, hôm qua con sai rồi, con không nên chơi máy bay giấy, cha có thể tha thứ cho con không?”
Lục Bắc Xuyên nghe Diệp Trăn kể lại, biết trong lòng Chúc Chúc đang suy nghĩ chuyện gì, hắn xoa đầu bé, nói: “Thật ra cha cũng rất thích chơi máy bay giấy.”
Chúc Chúc ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn nhìn hắn, dường như không thể tin nổi.
Lục Bắc Xuyên cầm một tập giấy đặt ở giữa hai người, sau đó rút từ trong đó ra một trang giấy, gấp cho Chúc Chúc xem một cái máy bay.
“Oa! Đẹp quá!”
Lục Bắc Xuyên đưa một trang giấy cho Chúc Chúc, “Chúc Chúc gấp với cha, có được không?”
Chúc Chúc do dự nhìn tờ giấy kia, không dám nhận lấy.
Nó còn nhỏ, hôm qua vì gấp máy bay giấy mà bị đánh, không dám thử, chỉ sợ lại bị giống ngày hôm qua.
Lục Bắc Xuyên vẫn kiên nhẫn, “Cha gấp một cái máy bay giấy cho Chúc Chúc, con cũng gấp một cái cho cha, có được không?”
Chúc Chúc nhìn Lục Bắc Xuyên, sợ sệt nói: “Nhưng… nhưng cha đã nói là không cho con gấp máy bay giấy nữa mà ạ?”
Lục Bắc Xuyên đưa tờ giấy trắng cả hai mặt cho Chúc Chúc nhìn, “Con nhìn xem, hai mặt tờ giấy này đều không có chữ viết, đúng không?”
Chúc Chúc gật đầu.
“Tức là có thể gấp.” Lập tức, hắn đặt một tờ văn kiện đặt ở trước mặt Chúc Chúc, “Giờ con lại nhìn tờ giấy này xem, hai mặt đều có chữ viết đúng không?”
Chúc Chúc lại gật đầu cái nữa.
“Như vậy tức là không thể gấp máy bay giấy, con hiểu không?”
Chúc Chúc quét tới quét lui trên hai tờ giấy, cuối cùng cũng bừng tỉnh đại ngộ, bé cầm lấy một tờ giấy không có chữ, “Cái này không có có chữ viết, có thể gấp máy bay ạ!”
“Đúng rồi, không có chữ viết,” Lục Bắc Xuyên cầm hai cánh tay bé, nhẫn nại dạy cho bé gấp một cái máy bay giấy đẹp, “Nhìn xem, đây là máy bay Chúc Chúc gấp.”
Nhìn lên cái máy bay giấy trước mắt, Chúc Chúc kêu to, “Chúc Chúc lợi hại quá!”
“Ừm, Chúc Chúc rất lợi hại, cái máy bay giấy này rất đẹp, Chúc Chúc tặng cho cha nhé?”
Chúc Chúc rất thoải mái tặng lại máy bay giấy cho Lục Bắc Xuyên, cười hì hì, “Cho cha!”
Lục Bắc Xuyên nhận lấy.
Chúc Chúc cẩn thận nhìn Lục Bắc Xuyên, nhỏ giọng nói: “Vậy… vậy cha đừng tức giận nữa nhé, có thể tiếp tục thích Chúc Chúc không?”
Lục Bắc Xuyên ôm Chúc Chúc vào trong ngực, hôn một cái lên trán bé.
Chúc Chúc đờ người. Mẹ, bà và ông đều đã từng hôn mình, duy chỉ có cha là chưa từng hôn bé.
Lục Bắc Xuyên và bé chưa bao giờ thân mật đến vậy, “Cha?”
“Từ trước đến nay cha vẫn luôn rất thích Chúc Chúc,” Lục Bắc Xuyên nói: “Con là con trai của cha, sau này cha vẫn sẽ luôn luôn thích Chúc Chúc.”
Chúc Chúc méo miệng, ôm chặt cổ Lục Bắc Xuyên, hai mắt đẫm lệ mông lung gật đầu, sau đó giống như lên án nhìn hắn, “Hôm qua cha đánh đau quá, mông Chúc Chúc đều đỏ hết cả rồi.”
Lục Bắc Xuyên không thích chiều con cái quá, nhưng nhìn Chúc Chúc lại cảm thấy mẹ Lục nói cũng không sai. Thằng bé mới 2 tuổi, nuông chiều cũng không phải việc gì xấu.
“Cha xin lỗi vì hôm qua đã đánh con, sau này sẽ không đánh Chúc Chúc nữa, được không?”
“Vâng ạ!”
Lục Bắc Xuyên bế Chúc Chúc vào phòng của mình. Cả đêm Chúc Chúc đều bám vào Lục Bắc Xuyên ngủ, khiến Diệp Trăn ghen tị đến nỗi nhịn không được vỗ lên mông Chúc Chúc một cái, mắng nó là đồ không có lương tâm.
Chiếc máy bay giấy Chúc Chúc tặng cho Lục Bắc Xuyên được đặt ở trên giá sách của hắn, vẫn sẽ luôn ở đó.
***
Đảo mắt một cái đã qua mùa đông giá rét, khoác lên mình một bộ cánh mùa xuân. Chúc Chúc đã qua sinh nhật 3 tuổi. Bé đeo balo, được Diệp Trăn và mẹ Lục dắt đến nhà trẻ.
Chúc Chúc hoàn toàn không có khái niệm về nhà trẻ, chỉ biết trong đó có rất nhiều các bạn nhỏ bằng tuổi bé, nó có thể chơi cùng các bạn đó.
Thế là, bé rất phấn khích đi cùng Diệp Trăn và mẹ Lục đến nhà trẻ, được cô giáo nắm tay dắt vào cửa, nhưng mà lúc quay đầu lại thì thấy mẹ và bà không theo bé vào.
“Mẹ, bà ơi, mau vào đi ạ!” Chúc Chúc ra sức vẫy gọi hai người, nhưng mà mẹ và bà lại không nhúc nhích, cứ đứng ở ngoài cửa.
Nó ngửa đầu nhìn cô giáo, không hiểu, “Tại sao mẹ và bà lại không vào cùng vậy ạ?”
Cô giáo ngồi xổm xuống nhìn vào mắt bé, giải thích: “Chúc Chúc, mẹ và bà không đợi con trong vườn trẻ được, buổi chiều họ sẽ đến đón con về nhà sau. Nhưng trước khi tan học thì con phải ở trong nhà trẻ chơi với các bạn, trong đó có nhiều bạn lắm!”
Chúc Chúc nhìn nhà trẻ náo nhiệt, lại nhìn Diệp Trăn và mẹ Lục đứng ở ngoài, cúi đầu đá viên sỏi dưới chân.
Nhìn Chúc Chúc như vậy, trái tim cô giáo lại mềm nhũn cả ra.
Trẻ em mới vào nhà trẻ đều có một màn sinh ly tử biệt này với phụ huynh, mấy ngày đầu cực kì khó dỗ.
Cô giáo có kinh nghiệm lâu năm, biết những đứa trẻ lớn lên trong gia cảnh khá giả như Chúc Chúc đều rất yếu ớt, đương nhiên, cũng cực kì khó dỗ.
Đang chuẩn bị khuyên hai câu nữa, tiếng cười đùa từ phòng học trên tầng truyền tới, hai mắt Chúc Chúc tỏa sáng, bé nhảy lên một cái, nắm lấy tay cô giáo vội vàng chạy về phía phòng học, cực kì hưng phấn, “Cô ơi, chúng ta mau đi thôi!”
Diệp Trăn và mẹ Lục đứng ngoài cửa nước mắt đầm đìa không chịu đi, đây là ngày đầu Chúc Chúc đi mẫu giáo, lần đầu tiên rời xa người nhà, tí nữa chắc chắn sẽ gào khóc rất to. Mẹ Lục còn đã nghĩ hết mấy lời an ủi rồi.
Nhưng nào ngờ được, nước mắt còn chưa lau đã thấy thằng quỷ không có lương tâm kia nắm lấy tay cô giáo chạy lên phòng học trên tầng, hoàn toàn không thèm nhớ đến hai người đứng ở ngoài cửa.
Mẹ Lục vừa lau nước mắt vừa cười mắng: “Cái thằng nhóc không có lương tâm!”
Diệp Trăn cũng bất đắc dĩ bật cười, tên quỷ nhỏ này…
Nhưng mà, Chúc Chúc có thể thoải mái hoà nhập với hoàn cảnh mới như thế, Diệp Trăn và mẹ Lục cũng thấy yên tâm.
Ba tháng thoáng qua, đảo mắt một cái đã tới tháng tư.
Bộ phim đầu tiên của Diệp Trăn đã được lên lịch công chiếu, công ty Triêu Tầm dồn hết sự chú ý vào chuyện này, dù sao thì đây cũng là phát súng đầu tiên đánh dấu cột mốc Lục thị tiến vào giới giải trí. Nhưng có thể gây tiếng vang và thành công hay không thì vẫn còn phải xem doanh thu phòng bán vé và ratings.
Bộ phim《Kinh thiên nhất chiến》do Thẩm Vi nhân đóng vai chính khiến nhiều người choáng ngợp.
Đoạn trailer được tung ra là một cảnh đánh nhau đặc sắc, có thể thấy được nhiều loại vũ khí và phương tiện tiên tiến trong phim, cùng với mấy thuyết âm mưu được úp mở chọc đến trái tim khán giả.
Lúc vừa tung trailer, có rất nhiều người xem vỗ tay tán dương, vô số người trông mong ngày phát sóng bộ phim.
Buổi họp báo «Kinh thiên nhất chiến» được tổ chức từ một tuần trước, giới phê bình được mời đến xem dồn dập khen ngợi, tâng bốc «Kinh thiên nhất chiến» lên tận trời. Tán thưởng «Kinh thiên nhất chiến» trong tương lai sẽ là bộ phim của năm, bất kể là về tổng thể, kỹ thuật hậu kỳ chế tác hay là hiệu ứng 3D đều là số 1.
Thậm chí những nhà phê bình đó còn nói kỹ xảo điện ảnh của bộ phim cũng phải ngang tầm Hollywood.
Nhiều người trong giới nói kiểu vậy, người xem càng thêm chờ mong bộ phim hơn.
Nhưng mà trong buổi họp báo của «Bên bờ sông Tần Hoài», người trong giới phê bình sau khi xem xong đều ngậm miệng không nói, cũng không khích lệ hoặc gièm pha, giống như chưa hề được xem gì vậy.
Hiện tượng kỳ dị như thế, tất nhiên đã gây lên một làn sóng trên mạng, bọn họ vụng trộm châm chọc «Bên bờ sông Tần Hoài» nát đến mức bên truyền thông cũng chán không muốn nói, kêu gọi mọi người đừng mua vé kẻo lãng phí tiền.
Có không ít người phụ họa theo.
Ngày 29 tháng 4, «Bên bờ sông Tần Hoài» và «Kinh thiên nhất chiến» lần lượt công chiếu.
Tất nhiên, dựa vào mức độ chờ mong của mọi người trước đó trong giai đoạn tuyên truyền đối với «Kinh thiên nhất chiến», mới ngày đầu tiên mà phòng bán vé đã chật rồi. Nhiều cư dân mạng còn phát sóng trực tiếp lên Weibo.
So với «Kinh thiên nhất chiến» thì doanh số bán vé «Bên bờ sông Tần Hoài» lại có vẻ thảm hại hơn nhiều, hầu như không có ai xem, đa số người mua vé cũng chỉ là vì muốn xem bộ phim này rốt cuộc dở tệ đến mức nào mà thôi.
Ngày đầu, «Kinh thiên nhất chiến» bán được hơn trăm triệu vé xem phim.
«Bên bờ sông Tần Hoài» chỉ có năm triệu.
Một bộ phim đã chiếu được hơn một tuần cũng đủ để ăn đứt «Bên bờ sông Tần Hoài».
Lúc đạo diễn Ninh Dương biết doanh số bán vé, anh liền gọi cho Diệp Trăn, nghẹn ngào tỏ vẻ rất có lỗi với số tiền đầu tư và niềm tin của Lục thị dành cho mình.
Diệp Trăn lướt Weibo, cười tủm tỉm nói: “Đạo diễn Ninh, đừng nóng vội mà, nhìn Weibo đi đã rồi nói.”
Ninh Dương hơi sững sờ, mở Weibo ra.
So với kết quả doanh số bán vé, thái độ của cư dân mạng với bộ phim lại hoàn toàn ngược lại.
Nhiều fan bộ phim «Kinh thiên nhất chiến» đều chê phim dở, nói là mấy đoạn hay của bộ phim đều có hết trên trailer rồi. Một đám vai phụ và đạo diễn đều bị huỷ hoại danh tiếng hoàn toàn sau bộ phim này.
Còn có không ít cư dân mạng xem ở rạp xong rất phẫn nộ mắng chửi những nhà phê bình lúc trước thổi phồng bộ phim lên, nói bọn họ nhận tiền hối lộ để khen bộ phim, khiến người xem lãng phí thời gian và tiền bạc.
Đã từng hi vọng bao nhiêu thì bây giờ thất vọng bấy nhiêu.
Nhưng mà ngay lúc đó, trên mạng cũng xuất hiện một chút bình luận liên quan tới «Bên bờ sông Tần Hoài».
Không ít người đi xem thử xem bộ phim dở thế nào đều lên tiếng, nói mình ở rạp chiếu phim đã dùng hết hai gói khăn giấy, cũng xin lỗi vì thái độ ác ý trước đó của mình đối với «Bên bờ sông Tần Hoài».
Nhiều nhà phê bình lúc này mới tuyên bố bình luận về bộ phim, nói rõ nguyên nhân vì sao lúc trước lại không lập tức đưa ra lời nhận xét.
“Lúc mới xem được 30 phút tôi đã viết xong bài nhận xét rồi, nhưng vì nhà sản xuất phim – Diệp tiểu thư – kiên trì muốn chúng tôi giữ yên lặng trước khi bộ phim được công chiếu cho nên mới không phát biểu cái gì. Đã bốn ngày kể từ sau khi xem xong bộ phim, trong lòng tôi vẫn rất khó để giữ được bình tĩnh, tôi thật sự không thể tin được, một bộ phim như vậy mà lại được thực hiện bởi một đạo diễn trẻ tuổi và một nhà sản xuất phim mới vào nghề. Tôi rất muốn cảm ơn bọn họ vì đã giới thiệu một tác phẩm tuyệt vời thế này đến với mọi người, cảm ơn các bạn rất nhiều.”
Bình luận xấu về «Kinh thiên nhất chiến» hiện lên không ngừng, song song với đó là những bình luận khen ngợi «Bên bờ sông Tần Hoài», dần dần tràn ngập khắp các trang báo.
Nhiều người vẫn cho rằng những lời khen đó chỉ là do Diệp Trăn mua thuỷ quân thôi nên chẳng thèm ngó tới, cũng có người mang theo thái độ hoài nghi đi vào rạp chiếu phim xem thử. Sau đó, phòng bán vé liền kín chỗ.