03
Ngày hôm đấy, Dì Hạ đến gặp tôi. Tôi không yên tâm cho lắm.
Dì ấy đưa cho tôi một phong bì và nói, " Hi Duệ, cháu đã làm việc chăm chỉ trong thời gian này."
À quên, hôm nay là ngày lĩnh lương hàng tháng.
"Cám ơn dì, cháu thấy vất vả lắm rồi, tiền thật khó kiếm, như c.ứ.t khó ăn vậy."
Dì Hà trên mặt nở nụ cười, hỏi: "Làm sao vậy, Tiểu Xuyên xảy ra chuyện sao?"
Trước đây mỗi tháng, tôi đều giúp anh quét dọn lại sự việc để cho bình yên.
Bây giờ, sự thật đang được hé lộ.
"Anh ấy có thể xảy ra chuyện gì chứ? Anh ấy muốn lên lớp thì lên lớp, không muốn thì không lên."
Hết rồi, hết rồi.
Dì Hà nắm chặt lấy tay tôi, làm tôi rất đau, dì hỏi: "Những gì con nói đều do Hà Hựu Xuyên làm?"
"Còn có thể là ai nếu không phải hắn."
Hỏng mồm này! Đừng nói nhảm nữa!
"Tại sao lúc trước cháu không nói với dì?"
"Dì... Dì cho rằng cháu dám sao? Hơn nữa dì cũng không hỏi, tại sao cháu phải nói những lời này để làm dì khó xử? Nếu dì muốn cháu nói thật rằng dì thực sự đã nuông chiều Hà Hựu Xuyên thành quen, một người mẹ yêu thương tạo ra một kẻ thất bại, Dì Hạ, nếu điều này tiếp tục, Hà Hựu Xuyên có thể bị hủy hoại."
Im lặng.
Im lặng đến khó chịu.
Tôi lặng lẽ đặt phong bì lên bàn, đứng dậy, cúi đầu thật sâu nói: "Dì, thực xin lỗi, cháu đi trước."
Dì ấy không ngăn tôi lại, chỉ thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Này, mất mười nghìn tệ.
Khi tôi về đến nhà, tôi thấy số tiền dì Hạ chuyển khoản cho tôi, kèm theo một đoạn.
" Hi Duệ, con vẫn chưa làm mẹ. Con không hiểu sự vất vả của dì. Có người mẹ nào mà không yêu thương con trai mình? Dì không thể từ bỏ Hà Hựu Xuyên. Dì chỉ có mình Hựu Xuyên thôi. Là một người mẹ không thể cứ đứng nhìn con mình bị thương ở trường. Có một câu nói không tốt, thà để nó làm tổn thương người khác còn hơn