"Tôi cũng không muốn gặp rắc rối".
Tôi gật đầu đồng ý, ngoại trừ bàn bạc với nhà họ Dương, những chuyện này tôi sẽ không nói cho ai biết nữa.
Tôi chuẩn bị rời đi, Trần Kế Tần nhắc nhở tôi: "Đại ca, cô gái đó......"
Tôi gần như quên mất cô gái đó, tôi quay lại hỏi Viên Chính Dương: "Cô bé học sinh đó là sao?" Viên Chính Dương cáu kỉnh nói: "Đây là việc riêng của tôi, cậu đừng có xen vào, được không?" Trần Kế Tần nói: "Chuyện riêng? Ông là tổng giám đốc của một công ty mà lại đưa một cô bé học sinh về nhà? Ông định làm gì? Kẻ ngu cũng biết ông muốn làm gì!" Vẻ mặt Viên Chính Dương trở nên tức giận: "Đừng có mà nói linh tinh, chẳng nhẽ tôi bỏ tiền ra đưa cô ta tới đây để cô ta học thêm à?" "Loại chuyện này là hai bên tình nguyện, tôi đưa tiền cho cô ta thì cô ta ngủ với tôi.
Có vấn đề gì không?" "Liên quan gì đến hai người chứ?" Nghe thấy lời này của Viên Chính Dương, cơn tức giận của tôi như ứ lên tận cổ: "Nhưng cô ấy vẫn là học sinh! Nếu như ông cũng là học sinh rồi hai người yêu đương, ông đây cũng chả thèm quản nhé!" "Còn ông đã đứng tuổi rồi mà cũng dám ‘chơi’ học sinh sao? Hình như còn nhỏ tuổi hơn con gái ông đấy nhỉ? Loại chuyện này mà ông cũng làm được?" Khuôn mặt già nua của Viên Chính Dương đỏ bừng: "Được rồi, cút hết ra ngoài đi, cậu đưa cô ta đi, được chưa? Tôi xin cậu đấy, Trương Sơn Thành, sau này cậu đừng làm phiền tôi nữa, được không!"