Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 248: Nghi ngờ lẫn nhau



Tôi có hơi bất ngờ, hỏi: “Ông Dương, ông tìm tôi có chuyện gì sao?”

Dương Quang trả lời bằng giọng lạnh lùng: “Chú ba nhà tôi, giáo sư Dương có chuyện rồi!”

Tôi thở dài, đáp: “Tôi đã nghe đội trưởng Lưu nói chuyện này rồi, ông hãy kìm nén đau thương”.

“Trước kia tôi và giáo sư Dương từng gặp nhau hai lần, tôi đã đạt được thỏa thuận với nhà họ Dương các ông, cũng từng trao đổi về y thuật, xem như bạn bè. Chẳng ai ngờ đến chuyện này lại xảy ra”.

Tôi đang giả vờ mèo khóc chuột.

“Trong lòng cậu hiểu rõ!”, Dương Quang nói: “Tôi muốn gặp cậu, bây giờ cậu hãy đến trang trại của nhà họ Dương ngay”.

Tôi không đồng ý với ông ta, nói: “Ông Dương, gần đây tôi vừa mới lên làm trưởng thôn, trong thôn đang xây dựng cải tạo rất là bận rộn, e rằng tôi không có thời gian”.

Ông muốn gặp tôi thì đến đây mà gặp, giọng điệu ra lệnh đó là sao. Tôi cũng không phải đầy tớ của nhà ông, vì sao tôi phải nghe ông?

Dương Quang tức giận nói: “Trương Sơn Thành, cậu chỉ là một trưởng thôn nho nhỏ mà dám ra vẻ ta đây với tôi!”

“Tôi nói thẳng với cậu vậy, có phải cái chết của chú ba nhà tôi là do cậu gây ra không?!”

Tôi cũng dùng giọng lạnh lùng đáp lại: “Mấy ngày trước tôi bị ám sát, nếu không phải tôi mạng lớn thì đã chết mấy lần rồi”.

“Có phải là do nhà họ Dương các ông làm không!”

“Nói bậy!”, Dương Quang tức tối quát: “Nhà họ Dương chúng tôi đã đưa cho cậu hai mươi triệu tệ! Chúng tôi đã đạt được thỏa thuận với cậu, sao lại đối phó cậu làm gì!”

“Nếu muốn đối phó cậu thì vì sao còn đưa tiền cho cậu?”

“Ai biết được cậu đã đắc tội với người nào khác, bọn họ muốn giết cậu thì sao?”

Tôi nói: “Ông cũng nói rồi đấy, các ông đưa cho tôi hai mươi triệu tệ, tôi cầm tiền rồi sao còn phải đi đối phó các ông?”

“Giả sử tôi có muốn đối phó nhà họ Dương thì người tôi đối phó phải là người đứng đầu nhà họ Dương, cũng chính là ông, cớ gì lại đi đối phó giáo sư Dương?”

“Trương Sơn Thành, cậu đừng giả vờ với tôi”, Dương Quang tức giận nói: “Gần đây kẻ địch lớn nhất của nhà họ Dương chúng tôi chính là cậu, trừ cậu ra thì còn ai động vào chú ba nữa?”

“Nói trắng ra, cậu nói với chú ba nhà tôi rằng cậu đã giết nữ sát thủ kia, nhưng ai biết được trước khi giết cô ả đó, cậu đã có được thông tin gì từ cô ả!”

“Tôi thẳng thắn với cậu luôn, sát thủ là do chú ba nhà tôi phái đi giết cậu! Bây giờ chú ấy chết rồi, chắc chắn là cậu trả thù chú ấy!”

Người nhà họ Dương nghĩ là tôi làm, xem ra tôi phải nói chuyện rõ ràng với bọn họ mới được.

Bây giờ người của phe thứ ba đang muốn giết tôi, lúc này mà chọc giận nhà họ Dương thì không phải cách hay.

Tôi nói: “Tôi không giết người! Thế này vậy, bây giờ tôi sẽ sang đó, chúng ta phải nói chuyện rõ ràng”.

Trần Kế Tần lái xe đưa tôi đến trang trại của nhà họ Dương.

Một người bảo vệ dẫn tôi và Trần Kế Tần đi thẳng về trước. Đến trước một ngôi nhà hai tầng thông nhau, người bảo vệ bảo Trần Kế Tần dừng bước, chỉ cho mình tôi đi vào.

Tôi đẩy cửa bước vào, trong phòng khách rộng lớn chỉ có một mình Dương Quang. Ông ta đang ngồi trên sofa hút thuốc, trong chiếc gạt tàn thuốc trước mặt đã có sẵn bốn, năm điếu.

Dương Quang thấy tôi tới thì nhìn tôi chằm chằm, trên gương mặt mệt mỏi hơi có tinh thần được một chút, trong mắt đầy tơ máu.

Bầu không khí rất nặng nề, rất lạnh lẽo.

Tôi ngồi xuống đối diện Dương Quang, vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Ông Dương, tôi nghĩ giữa chúng ta có chút hiểu lầm. Sở dĩ tôi đến đây gặp ông là muốn giải tỏa những hiểu lầm ấy”.

Dương Quang dập tắt điếu thuốc trên tay, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào tôi, không hề nổi giận mà nói: “Trương Sơn Thành, tôi đã suy nghĩ về những lời cậu nói qua điện thoại rất lâu”.

“Nếu không phải cậu làm, tôi thật sự không nghĩ ra được là ai khác”.

“Gần đây nhà họ Dương chúng tôi xảy ra rất nhiều chuyện, bên cảnh sát đang điều tra chúng tôi. Ở thời khắc quan trọng này, chúng tôi không dám gây ra bất cứ rắc rối gì, ai nấy đều rất khiêm tốn”.

“Dù cho người nhà họ Dương có làm chuyện gì cũng chỉ nằm trong phạm vi thị trấn, tay chúng tôi sẽ không với tới huyện, càng không với tới tận thành phố”.

“Mà ở thị trấn này, người duy nhất có thể đối đầu với nhà họ Dương chúng tôi chỉ có cậu thôi, Trương Sơn Thành”.

Tôi hiểu những lời ông ta nói, ở thị trấn này, nhà họ Dương một tay che trời, thậm chí là coi trời bằng vung.

Trong thị trấn, chỉ có tôi là người duy nhất dám đối đầu và có thể áp chế bọn họ.

“Bây giờ mọi manh mối đều chỉ vào cậu, là cậu đã giết em trai tôi”.

“Người giết chú ba là sát thủ chuyên nghiệp, không để lại bất kì dấu vết nào. Đầu tiên kẻ đó đến nhà của chú ba ở thị trấn, nhưng không gặp được chú ấy mới trộm một chiếc xe lên thành phố”.

“Ở thị trấn, chỉ có mỗi mình cậu căm hận chú ba nhà tôi, căm hận nhà họ Dương chúng tôi một cách sâu sắc”.

“Trương Sơn Thành, suy đoán từ những chứng cứ bề ngoài thì cậu đã thuê sát thủ đến giết chú ba”.

“Cậu nói cậu không giết người, vậy cậu phải cho tôi một lý do hợp lý”.

Lý do? Tôi thật sự không có lý do, bởi vì tôi biết người là do ai giết, đương nhiên tôi không thể nói ra.

Tôi lên tiếng: “Ông Dương, ông biết chuyện mấy ngày trước tôi bị ám sát đúng không?”

“Tôi biết”, Dương Quang nói: “Vừa rồi tôi đã nói qua điện thoại, chuyện đó không liên quan gì đến nhà họ Dương chúng tôi”.

“Vậy sao?”, tôi đáp lại: “Từ trước tới nay, kẻ thù của tôi, đối thủ của tôi chỉ có nhà họ Dương các ông. Ngoại trừ nhà họ Dương thì tôi thật sự không nghĩ ra được là ai khác!”

“Trước đây, nữ sát thủ kia định giết tôi hai lần đều không thành công, cho nên các người đã sắp xếp hành động lần thứ ba!”

Trên mặt Dương Quang lại bắt đầu xuất hiện vẻ phẫn nộ, nói: “Chúng tôi đã đưa tiền cho cậu! Hai mươi triệu tệ đấy, cậu cho rằng đó là hai tệ hay sao!”

Tôi cười lạnh: “Nhắc đến hai mươi triệu tệ, tôi phải hỏi rõ ông chuyện này rồi”.

“Số tiền đó là tiền bẩn, cảnh sát và ban ngành liên quan đã khóa mọi tài khoản của người nhà họ Dương các ông rồi, các ông đang không có cách nào giải quyết số tiền đó, thế là vừa khéo đưa cho tôi!”

“Mấy mưu mô âm hiểm của nhà họ Dương các người, ông tưởng tôi không biết sao?”

Dương Quang ngây người, sắc mặt khẽ biến đổi.

Tôi nói tiếp: “Từ khi bắt đầu, người nhà họ Dương đã chẳng có lòng tốt gì, bên ngoài thì làm hòa với tôi, nhưng lại âm thầm giấu giếm tôi!”

“Ông nói đi, có phải bên ngoài các ông làm hòa với tôi để tôi buông lỏng cảnh giác, sau đó ám sát tôi không?!”

“Người giết cậu không phải nhà họ Dương cử đi!”, Dương Quang sa sầm mặt, nói: “Trương Sơn Thành, ai mà biết được cậu đã đắc tội với người nào khác!”

Tôi đáp trả: “Nhà họ Dương các ông sản nghiệp to lớn, ai biết được các ông đã đắc tội với ai, dẫn tới người ta đi trả thù, giết chết giáo sư Dương thì sao?”

Hai người chúng tôi cãi nhau cả một lúc lâu, không ai nhường ai, người nào cũng nói là do đối phương làm.

“Quan trọng hơn, tôi đã điều tra được hai người ám sát tôi lần này chính là người do nhà họ Dương các ông tìm đến!”, bây giờ đã đến lúc dùng con át chủ bài của tôi rồi.

“Nói bậy!”, Dương Quang trừng mắt, nói: “Chúng tôi sẽ nhận những việc mình làm. Những việc chúng tôi không làm, chúng tôi tuyệt đối không nhận!”

“Cậu có chứng cứ gì đem ra đây!”

Tôi cười nhạt, nói: “Ông Dương, ông đã từng nghe qua tổ chức Hợp Tác Xã chưa?”

“Hợp Tác Xã?”, Dương Quang tỏ vẻ nghi ngờ, hỏi: “Hợp Tác Xã gì chứ? Cậu nói linh tinh gì đấy?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv