Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 211: Điều kiện hấp dẫn



Giáo sư Dương nói: “Hôm nay tôi đến đây để đàm phán với cậu”.

“Đàm phán? Ha ha...”, tôi có chút bất ngờ, nói: “Tại sao lại đàm phán với tôi?”

Giáo sư Dương nhìn chằm chằm vào tôi, nói: “Trương Sơn Thành, cậu đừng giả ngu nữa. Chúng tôi đã điều tra kỹ về cậu rồi”.

“Trước khi cậu làm thầy khai quang, cậu là một thằng nhãi ai cũng bắt nạt được. Nhưng từ sau khi cậu làm thầy khai quang, cậu thay đổi đến mức không thể tin nổi”.

“Cục trưởng Viên với Trương Vân Sơn lên kế hoạch đối phó với cậu, bị cậu nhìn thấu. Cuối cùng tất cả đều bị tống vào tù, nhà tan cửa nát”.

“Cậu cũng không hề coi đám Dương Đông, Dương Huy ra gì, ra tay một phát là đánh chúng tàn phế”.

“Con nhóc đó nói với tôi, cậu rất mạnh, mạnh hơn người bình thường rất nhiều. Nếu không thì lần thứ hai đến ám sát cậu, cô ta cũng sẽ không dùng đến súng”.

“Thậm chí tôi còn nghi ngờ rằng những nhân vật tai to mặt lớn xuất hiện trong bữa tiệc tối qua, rồi cả nhân sâm nghìn năm, tất cả đều có liên quan đến cậu. Chính cậu đã giở trò!”

“Nhà chúng tôi với nhà họ Lưu quen biết mấy đời. Nhà họ Lưu có gốc gác thế nào, quen biết những ai, chúng tôi rõ như lòng bàn tay. Những ông lớn xuất hiện ngày hôm qua không thể có quan hệ gì với nhà họ Lưu được!”

“Ngoài cậu ra, không ai đáng ngờ cả”.

“Trương Sơn Thành, cậu là một người vô cùng lợi hại. Nhà họ Dương chúng tôi đối địch với cậu đúng là một nước đi sai lầm. Thế nên bây giờ chúng tôi không muốn đã sai lại càng thêm sai nữa”.

Lúc giáo sư Dương nói những lời này, ông ta luôn nhìn thẳng vào mắt tôi, như muốn nhìn thấy được sự thay đổi nào đó.

Nhưng mà tôi vẫn bình tĩnh, mặt không đổi sắc.

Người nhà họ Dương cũng ghê thật, thế mà lại đoán ra được tất cả mọi chuyện có liên quan đến tôi.

Tôi cười đáp: “Giáo sư Dương, xem ra ông đánh giá tôi rất cao. Ông dám nói ra việc ông cho người ám sát tôi, ông không sợ tôi ghi âm lại à?”

Giáo sư Dương cười đáp: “Nếu tôi sợ, liệu tôi có nói ra không? Kể cả cậu có ghi âm lại thì đã sao? Cậu nghĩ ghi âm giống như video à? Cậu nghĩ tôi sợ cậu thật à?”

Tôi cười nói: “Nếu ông đã không sợ, thì tại sao lại tìm tôi để đàm phán?”

“Nhà họ Dương các người giỏi lắm cơ mà, tiếp tục ám sát tôi đi, tiếp tục đối phó với tôi đi, tôi chấp hết!”

“Để xem đến cuối cùng ai mới là kẻ nhà tan cửa nát, mạng cũng không còn!”

Giáo sư Dương vẫn bình thản nói: “Trương Sơn Thành, bố mẹ cậu mất sớm, cậu không người thân, không bạn bè, cậu đâu còn gì để mất, thế nên cậu không sợ gì, cậu sẵn sàng liều mạng với chúng tôi. Thế nhưng, nhà họ Dương chúng tôi không làm thế được”.

“Nhà họ Dương sản nghiệp lớn mạnh, cậu chơi một vố như vậy thì tổn thất của chúng tôi đã vô cùng lớn rồi”.

“Tôi thừa nhận, là tôi xem thường cậu. Ngay từ đầu tôi nghĩ cậu chỉ như một thằng hề, có chút khôn vặt. Nhưng giờ nhìn lại, cậu quả thực vô cùng lợi hại”.

“Thế nên, nhà họ Dương chúng tôi không nhất thiết phải đắc tội với cậu, không đáng phải hi sinh quá nhiều thứ để đối phó với cậu”.

“Tôi sẽ ra điều kiện, nhà họ Dương đồng ý bắt tay giảng hoà với cậu”.

Muốn bắt tay giảng hoà với tôi?

Không phải đối thủ của tôi, đấu không lại tôi, giờ lại đến bảo muốn giảng hoà với tôi?

Làm gì có chuyện đơn giản thế chứ!

Tôi nghĩ một hồi, sau đó nói: “Tôi muốn nghe xem các ông đưa ra điều kiện gì?”

Giáo sư Dương nói: “Chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Chúng tôi sẽ không động vào nhà họ Lưu, để họ sống yên ổn ở thị trấn này”.

“Tất nhiên, thực ra cách tốt nhất là cậu có thể bắt tay với nhà họ Dương chúng tôi... Nhưng mà, tôi nghĩ là... Cậu quen được nhiều ông lớn như thế hẳn sẽ không chịu hợp tác với chúng tôi”.

“Cậu thấy thế nào?”

“Chẳng thế nào cả”, tôi vẫn nói rất bình thản: “Điều kiện ông đưa ra rất được. Từ đầu đến giờ, nhà họ Dương muốn đối phó với tôi, nhưng kết quả là vẫn chẳng làm gì được tôi, tôi không hề bị tổn thất gì”.

“Nhưng nhà họ Dương các người làm mưa làm gió ở thị trấn, một tay che trời làm ra bao nhiêu việc thất đức, chẳng lẽ cứ cho qua thế hay sao?”

Giáo sư Dương cười đáp: “Đúng là nhà họ Dương chúng tôi làm không ít việc ác, nhưng đều có nguyên nhân của nó cả, đó là để đối phó với đối thủ và kẻ địch tiềm tàng của gia tộc”.

“Trương Sơn Thành, có những việc cậu không thể điều tra rõ được. Kể cả cậu có điều tra được ngọn ngành, cũng sẽ có người đứng ra nhận tội, cậu vẫn không thể lung lay được căn cơ của nhà họ Dương”.

“Hơn nữa, cậu làm những việc này, dồn nhà họ Dương vào bước đường cùng thì cậu được gì? Cậu có kiếm được chút lợi lộc nào không?”

“Trương Sơn Thành, cậu sẽ làm chuyện không đem lại bất cứ lợi ích hay giá trị nào sao?”

Những lời này cũng có lý. Trước đây nhà họ Dương ám sát tôi hết lần này đến lần khác, thế nên tôi mới phản kích. Nhưng bây giờ người nhà họ Dương muốn bắt tay giảng hoà với tôi, nếu tôi không đồng ý mà cứ đấu tiếp với họ, tôi quả thực chẳng thu được lợi lộc gì.

Giáo sư Dương thấy tôi im lặng thì lại nói tiếp: “Lần này mấy thằng nhóc nhà họ Dương gây ra hoạ, nhất định sẽ bị phạt tù”.

“Hơn nữa, anh hai tôi cũng không thể tham gia tranh cử cái ghế bí thư nữa rồi, thậm chí có lẽ còn không giữ nổi cái ghế chủ nhiệm đang ngồi. Ông cụ cũng tức đến liệt giường, lần này nhà họ Dương chúng tôi tổn thất nặng nề”.

“Sơn Thành, cậu còn trẻ, tha được cho ai thì tha. Qua những chuyện lần này, có lẽ phải chục năm sau nhà họ Dương mới gượng dậy được”.

Tôi hận nhà họ Dương đến tận xương tuỷ, tôi muốn huỷ hoại gia đình đó từng chút một. Nhưng bây giờ họ đã dừng tay lại, không còn đối địch với tôi nữa, tôi nên chọn thế nào đây?

Không thể ngờ được rằng nhà họ Dương lại cúi đầu trước tôi.

Trong lòng tôi đã hơi dao động. Chỉ cần nhà họ Dương không làm khó nhà họ Lưu, chỉ cần chủ tịch thị trấn lên chức bí thư, nắm được quyền lực trong tay, thì nhà họ Dương cũng không dám gây sự vô cớ.

Tiên nữ Thanh Thuỷ thấy tôi do dự liền nói: “Thế giới này chính là như vậy. Họ đấu không lại ngươi nên họ mới nhận thua, mới muốn bắt tay làm hoà”.

“Trước đây nhà họ Dương một tay che trời, cậy có tiền có quyền nên làm xằng làm bậy trên thị trấn. Đó là do họ chưa đụng phải người lợi hại thật sự”.

“Bây giờ gặp phải ngươi, họ đã phải nếm mùi cay đắng. Nếu cứ tiếp tục đấu đá với ngươi, nhà họ Dương sẽ mất cả người lẫn của”.

“Bây giờ tự ngươi hãy chọn đi. Nếu bắt tay làm hoà, sau này họ sẽ không đối phó với ngươi, không quấy rầy ngươi, thậm chí còn nịnh nọt bợ đỡ ngươi”.

“Còn nếu tiếp tục đấu đá thì phải nhanh chóng tiêu diệt họ, đừng để họ có cơ hội dưỡng sức và trở mình”.

Tiên nữ Thanh Thuỷ không quyết định thay tôi mà để tôi tự lựa chọn, dù là bắt tay làm hoà hay tiếp tục làm kẻ địch với nhà họ Dương cũng được.

Nếu để lại cái ung nhọt như nhà họ Dương, chắc chắn họ vẫn sẽ tiếp tục âm thầm hại người. Bạn của chủ tịch thị trấn mất tích, không rõ tung tích thế nào, tất cả đều do nhà họ Dương gây ra.

Trước đây Trần Kế Tần cũng từng nói, có người đắc tội với nhà họ Dương, cuối cùng bị người nhà họ lái xe đâm chết, nguỵ trang thành một vụ tai nạn giao thông rồi đền tiền, coi như xong chuyện.

Còn cả chuyện của Lý Đại Tráng nữa. Vợ của Lý Đại Tráng bị cưỡng hiếp tập thể, nhưng kẻ đầu sỏ chỉ bị xử hai năm tù.

Người nhà họ Dương âm thầm phái người ám sát tôi...

Cả việc nhà họ Dương đã khống chế đám côn đồ trong thị trấn, dùng vào lúc xây dự án. Trong quá trình giải toả, nếu có ai không hợp tác thì sẽ cho người đến đánh người ta.

Tất cả những điều tôi biết đó, e chỉ là một sợi lông trên người con bò, chắc chắn còn nhiều việc còn đáng sợ hơn.

Trong lòng tôi đã có quyết định. Tôi phải huỷ hoại nhà họ Dương, trả lại sự bình yên cho thị trấn.

Tôi không chỉ báo thù cho mình, mà còn muốn đòi lại công bằng cho người dân.

Chỉ cần nhà họ Lưu nắm quyền lực lớn nhất ở thị trấn, người chính trực như Lưu Hồng Vĩ chắc chắn sẽ bảo vệ được thị trấn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv