Tôi kéo kéo cái smartwatch đứng trong khoang xe bus, cảm nhận sâu sắc cảm giác ngơ ngẩn do ngủ không đủ mang tới. Sáng sớm tôi nhận được tin nhắn của ba tôi, ổng nói kỳ trăng mật của ổng và mẹ kế tôi sắp kết thúc rồi, chắc một tuần nữa sẽ bay về.
Nếu đặt tin nhắn này vào 2 tháng trước đối với tôi chính là giải thoát, nhưng bây giờ thì khác rồi.
Tôi cúi đầu ngáp một cái, cảm thấy bên đùi vẫn đau âm ỉ.
Buổi sáng tôi không ngồi xe đạp Bách Liên, ra khỏi nhà trước, cũng không ăn đồ ăn sáng hắn mua.
Ngày hôm qua lúc hắn hỏi tôi câu kia, tôi lag luôn.
Giống như lúc thi gặp phải câu hỏi vượt quá phạm vi hiểu biết, chỉ có thể đầu đầy mồ hôi nhìn kim phút đi từng chút một về phía trước, làm thế nào cũng ra được câu trả lời chính xác.
Đương nhiên tôi biết việc hắn làm với tôi đều rất quá giới hạn, giả như hắn không đề cập đến, thì tôi có thể nhanh chóng quên đi những chuyện không nên xảy ra kia.
Đây là tôi không để tâm đến hắn sao?
Mặc dù tôi không nói ra, nhưng hiện tại tôi thực sự rất để tâm đến hắn, cho nên tôi mới có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hắn làm anh tôi rất tốt, quan tâm tôi chăm sóc tôi, gần như đáp ứng mọi nguyện vọng của tôi.
Tôi muốn hắn tiếp tục ở lại nhà tôi, ở bên tôi mọi lúc, cái gì khác cũng không quan trọng.
188.
Tôi không đi học. Tôi lại ngồi xe bus về, một mình ngồi ở cột bóng rổ dưới tầng đếm kiến.
Ở trong phim truyền hình, loại người như tôi chính là đồ vô liêm sỉ trong chuyện tình cảm đấy!
Tối qua có phải tôi nên gật đầu không? Sau đó hắn sẽ không không để ý đến tôi nữa đúng không?
Tôi đội mũ hoodie, ngửa đầu nhìn mặt trời trắng loá đi lên từ bên kia toà nhà. Ánh sáng càng ngày càng sáng, cột bóng rổ chìm trong ánh nắng không có độ ấm, tôi nhắm mắt lại, chôn mặt trên cặp sách.
Nhà trẻ ở bên kia đường đang bật Jingle Bells.
Tôi thấy trên mặt lành lạnh, duỗi tay sờ một cái, phát hiện mình lại khóc.
Lau mấy lần cũng không khô, trong cơn tức giận tôi liền đứng dậy vứt cặp xuống đất, nhưng cũng không hả giận lắm.
Với cả tôi còn làm vỡ nắp bình nước của tôi rồi...
Đm lát nữa lại phải mua cái khác.
Tôi thử trồng cây chuối để nén nước mắt về, nhưng sự thực chứng minh làm thế này không có tác dụng, trồng chuối còn dễ dẫn tới nghẹt thở.
189.
Trong hai mắt mông lung đẫm lệ, tôi thấy Bách Liên lộn ngược.
Hắn ngồi xổm xuống, hỏi tôi: "Sao em không đi học?"
Tôi chật vật chỉnh người lại, xì mũi, dùng hết nửa gói khăn giấy của hắn xong, mới có thể lên tiếng hỏi lại hắn: "Giờ anh phải đang ở trường chứ?"
"Nếu lời hôm qua anh nói thực sự khiến em khó xử như thế này," Hơi thở của hắn ngưng tụ thành sương trắng trên mắt kính, che lại cảm xúc trong mắt hắn, "Vậy cứ coi như anh chưa từng nói gì đi."
Tôi nghẹn nửa ngày, phun ra một câu: "Em không ghét anh."
Hắn không lên tiếng, chỉ nhìn tôi, con mắt nhỏ dài híp lại.
Tôi nói: "Đây không phải vì em không đánh lại anh nên đi lấy lòng anh đâu, em nói thật lòng, tuy em với anh mới biết nhau hơn 3 tháng, nhưng bây giờ em rất để ý đến anh."
Bách Liên nói: "Thế à?"
Tôi ôm lấy lưng hắn, tóc mai hắn quét qua gò má tôi.
Bách Liên nghiêng đầu, đột nhiên hỏi tôi: "Bình nước của em sao rơi thành thế này rồi?"
Tôi cúi đầu im lặng một hồi, nói: "... Em không cẩn thận làm rơi hỏng mất."
190.
"Lần sau muốn ném cặp," Hắn dừng một chút, cười cười, nói, "Nhớ lấy bình nước ra trước."