Tắm xong, tôi chân trần đi ra bước lên thảm trải sàn hình con vịt bên ngoài, thấy Từ Dập vẫn ngồi trên ghế sô pha nhà bọn tôi, đang tập trung xem thời sự nửa đêm trên TV.
Bách Liên không ở trong phòng khách, chờ sau khi tôi dẫm chân khô rồi, mới thấy hắn từ phòng mình đi ra.
"Vậy bây giờ nói chuyện tiếp được rồi?" Bách Liên thay kính, lại lộ ra vẻ mặt lạnh nhạt lúc trước.
Ánh mắt hắn rơi trên người tôi nhẹ như hoa tuyết, nhưng lại như tia lửa văng lên, để lại vết bỏng rát trên mặt tôi.
Từ Dập cầm điều khiển tắt TV đi.
Trong phòng nhất thời không có một âm thanh nào, tôi ngay cả thở mạnh cũng không dám, nghĩ trong đầu có nên đi tắm thêm một lần nữa không.
Từ Dập quay đầu cười cười với Bách Liên, nói: "Vậy lại đây tâm sự thôi."
175.
Anh tôi thực sự không muốn mời Từ Dập lên, nhưng có lẽ từ giao lưu bằng ánh mắt, bọn họ đã đi đến kết luận là không thể nói xong chuyện ở dưới kia, cho nên cuối cùng chúng tôi vẫn cùng nhau lên tầng.
Hai người bọn họ ở trường có vẻ quan hệ không tồi, nhưng sau khi lên tầng, hai người đó liền như bị nhấn nút tắt tiếng, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Thẳng đến khi tôi tắm xong rồi, Bách Liên mới lên tiếng nói một câu kia.
Tôi cào cào tóc quắn vẫn còn ướt, nhai một miếng marshmallow to Bách Liên vừa nhét vào miệng tôi, không biết có nên xen mồm cắt ngang bọn họ nói chuyện hay không.
Bách Liên nói: "Hai người biết nhau từ bao giờ?"
Từ Dập liếc nhìn tôi, mắt chớp chớp thật nhanh một cái, nói: "Sớm hơn ông nghĩ, nói cách khác... ít nhất là sớm hơn ông."
"Biết một chiều chứ gì?" Bách Liên cười ra tiếng, nói, "Vậy câu hỏi tiếp theo, ông với Lý Vọng là quan hệ thế nào?"
Tôi thấy sắc mặt anh tôi rất không tốt, Từ Dập không trông cậy nổi, tôi liền thử thanh minh cho bản thân: "Em không yêu sớm."
Từ Dập nói: "Đúng là không yêu sớm, cậu ấy đang theo đuổi tôi."
176.
Nếu như tất cả lời chửi bậy đều bị chế độ xã hội chủ nghĩa tự động censor, thì trong lòng tôi bây giờ sẽ chỉ toàn là tiếng beep beep.
Từ Dập muốn tôi bị anh tôi giết à! Tôi thấy nắm đấm của Bách Liên đã nắm chặt rồi!
Tôi dựa thành giường ngồi khoanh chân, trợn mắt há mồm nghe xong câu kia của Từ Dập, lại nghe thấy Bách Liên hỏi tôi: "Em đang theo đuổi nó?"
Tôi nói: "Đúng... đúng vậy."
Từ Dập nói: "Tôi biết hai người là anh em, nhưng cho dù ông là anh trai cậu ấy, cũng không nên can thiệp quá mức vào tình cảm của cậu ấy."
Tiếng hắn trầm trầm bình tĩnh, giống như ánh mắt hắn, đều như đại dương mênh mông nhìn không thấy đáy.
Hắn quay mặt lại nhìn tôi, nói với tôi: "Cậu thích tớ lắm, đúng không?"
Tôi không biết miêu tả cảm giác này thế nào, nhưng mỗi khi Từ Dập nhìn tôi như vậy, tôi đều không thể từ chối hắn.
Từ Dập dịu dàng nhìn tôi, lại nói tiếp một câu: "Tớ muốn cậu làm gì, cậu đều sẽ không từ chối. Vì cậu thích tớ."
177.
Ngay khi câu trả lời của tôi sắp thoát ra khỏi cổ họng, Bách Liên ở bên kia liền chìa tay ra che miệng tôi lại.
Hắn híp mắt nhìn tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lý Vọng, em nghe cho kỹ! Em không từ chối nó, là vì đầu óc em không tốt, chứ không phải lý do gì khác!"
Tôi: "..."
Nhưng tôi căn bản không muốn bị người khác nghi ngờ chỉ số IQ của tôi! Anh tôi không thể giúp tôi tìm lý do khác à? Hắn chính là muốn nhân cơ hội nói tôi đầu óc không tốt chứ gì!