Edit: Bàn
154.
Dưới sự giúp đỡ của ghi chép trọng điểm của Bách Liên anh tôi và Từ hạng nhất, tôi rốt cuộc đã có thể theo kịp tiến độ học tập của trường cấp 3.
Tôi bỏ công ra mua một cái lịch đặt trên bàn học, hàng ngày học thuộc từ vựng tiếng Anh theo kế hoạch đề ra.
Lúc tan học ở phòng học quá ồn, để có thể đuổi kịp thời gian làm xong bài luyện tập anh tôi đặc biệt giao thêm, tôi không thể không cầm đề ra ngoài, đặt trên lan can hành lang viết.
Hôm nay mây rất dày, nhưng trời cũng không tối lắm.
Chắc là sẽ không mưa.
Tôi vừa mới thử kẻ đường phụ, góc áo đã bị người ta kéo một cái.
Lạ nhỉ.
Hoá ra vẫn có nữ sinh tới hỏi bài tôi.
Tôi học theo dáng vẻ ngày thường của Bách Liên, dùng đốt ngón trỏ đẩy kính một cái, cầm đề của nhỏ nhìn nhìn, sau khi xác định độ khó câu hỏi vẫn nằm trong phạm vi IQ của tôi, giương mắt nhìn về phía nhỏ, nói: "Chờ đến khi tan học tiết 3 tôi sẽ đưa lời giải cho cậu."
Kết quả là, vì nhỏ là người khởi đầu, nên thỉnh thoảng sẽ có người cầm đủ loại bài tập kỳ quái đến hỏi tôi.
Lúc Lâm Tú Chương dẫn những học sinh khác trong hội học sinh đến kiểm tra tình hình vệ sinh, tôi kín đáo nhét mấy câu hỏi tôi không giải được cho cậu ta.
"Hạng nhì khối chắc cũng phải lợi hại lắm nhỉ?" Tôi nói.
Lâm Tú Chương dựa bên bàn tôi, cúi đầu nhìn câu hỏi trên giấy nháp, nói: "Tuy tôi không thông minh như Từ Dập, nhưng cũng coi như được... Sao cậu đã bắt đầu làm mấy câu gần cuối này rồi?"
Tôi nói: "Tôi chịu, người khác bảo tôi làm."
Lâm Tú Chương trầm tư một hồi, quay sang nói với tôi: "Là cái kiểu này hả? Phương pháp học tập khoe khoang khoác lác."
Tôi nói: "Clgt?"
Lâm Tú Chương: "Để người ta hỏi cậu mấy câu hỏi cậu không hiểu, lấy đó làm động lực kích thích bản thân học hành."
155.
Tôi nằm bò như cá bị phơi nắng trên giường Từ Dập, chờ hắn kiểm tra đáp án bài tập môn Toán giúp tôi.
Chăn Từ hạng nhất cũng có mùi xà phòng giống trên người hắn.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bút bi của hắn mài trên giấy nháp kêu sột soạt.
"Thực ra cậu đâu cần giải bài tập giúp những người đó," Hắn bỗng lên tiếng nói với tôi, "Bọn họ chỉ mượn cách này để nói chuyện với cậu thôi."
Tôi ngáp một cái, buồn buồn ừ tiếng, nói: "Tôi biết."
Từ Dập nói: "Cậu có thể từ chối, đây không phải nghĩa vụ của cậu."
Đương nhiên tôi biết những bạn học kia đang tò mò tôi là người thế nào, dù sao người có thể liên tục làm ra trò khác người ở trong trường chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng trước kia chưa từng có một ai đến bên tôi thảo luận câu hỏi, từ cấp 2 trở đi tôi đã quen ngồi một mình rồi, rất nhiều lúc tôi đều không hiểu người khác đang cười cái gì, cũng không biết bọn họ đang nói chuyện gì. Tôi ngày ngày đều dựa bên lan can hành lang nhìn sắc trời từ sáng đến tối, mặt trời mọc rồi lại hạ, ngày qua ngày, không biết mình đang chờ điều gì.
Không có ai đến gặp tôi, không có ai đến nói chuyện với tôi, tôi cũng chẳng cần bạn bè.
Thỉnh thoảng về đến nhà có thể ăn cơm ba tôi làm, nhưng phần lớn thời gian là không có. Ổng ở bên ngoài làm việc rất bận rộn, xã giao nhiều, từ sau khi mẹ tôi qua đời, ổng không hay ở nhà nữa.
Tôi nói với Từ Dập, thực ra là rất tốt, bây giờ tôi phát hiện có người nói chuyện với tôi cũng không tồi, không phiền như hồi trước tôi nghĩ.
Lúc tôi chép đề bài lên bảng, sau đó cả lớp cùng thảo luận làm bài, tôi thấy rất náo nhiệt, cũng rất vui vẻ.
Tiếng bút bi sột soạt của Từ Dập dừng lại.
Hắn nói với tôi: "One couldn't always be alone."
Hắn lại gần tôi nằm xuống, nghiêng người đối mắt với tôi. Hắn hôn tôi, nhưng chỉ đơn thuần là dán lên môi tôi một chút, sau đó hắn dịch lại câu nói kia: "Lý Vọng, cậu không thể lúc nào cũng sống lẻ loi một mình được."
__________
Vì tháng 5 vẫn có không khí lạnh nên combo một chương nhé các bác