Bạch Tố Trinh cũng không biết Đát Kỷ suy nghĩ cái gì trong lòng, thấy mọi người ngắm phong cảnh đủ rồi, mời hai vợ chồng Đế Tân đến nhà mình ăn cơm.
Cô nói muốn đãi khách thì phải đãi khách, nhân quả trả hết mới tốt, nếu không sẽ rất bất lợi cho việc tu hành sau này của cô.
Dù sao thì cô cũng là một con rắn có chí khí, cô thật sự muốn thành tiên!
Họ đi dọc bên bờ sông Tiền Đường, từng tòa nhà mang đậm nét đặc sắc của vùng sông nước Giang Nam hiện ra trước mắt, trên mặt của mỗi người qua đường đều mang theo nụ cười, rõ ràng rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, hơi thở phố phường dày đặc, trong không khí tràn ngập hương vị của sự hạnh phúc an khang.
Người quen biết vợ chồng Bạch Tố Trinh và Pháp Hải, Tiểu Thanh rất nhiều, dọc theo đường đi đến nhà của Hứa Tiên, chỉ tính những người chào hỏi họ cũng đã hơn một trăm, có thể thấy được mức độ nổi tiếng của gia đình này ở Tiền Đường cao bao nhiêu.
Băng qua một cây cầu nhỏ, bắc ngang con sông nhỏ chảy xuyên qua thành phố này, đoàn người cuối cùng cũng đến cửa nhà Hứa Tiên.
Trong viện có một người phụ nữ đang phơi quần áo, chính là chị gái của Hứa Tiên, Hứa Giảo Dung.
Nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, chị của Hứa Tiên ngẩng đầu nhìn về phía này, thấy em dâu và em trai trở về, vội vàng buông quần áo xuống chạy ra đón.
"Em dâu, mọi người đã về rồi!"
"Tẩu tẩu, chúng ta về rồi." Bạch Tố Trinh cười đáp, lại nghiêng người lộ ra hai vợ chồng Đế Tân, chỉ vào hai người giới thiệu nói: "Đây là hai vị bằng hữu muội mới quen, hôm nay đúng lúc gặp được nhau, mời họ về nhà ăn bữa cơm."
Nghe thấy Bạch Tố Trinh nhắc tới hai vợ chồng mình, vợ chồng Đế Tân bước lên cười nói: "Da mặt dày đến chơi, chị cũng đừng ghét bỏ."
"Sao có thể, hoan nghênh các vị còn không kịp, mau vào nhà đi, bên ngoài nóng lắm, vào nhà uống ly trà trước."
Chị của Hứa Tiên nhiệt tình dẫn hai vợ chồng Đế Tân bước vào phòng khách, Tiểu Thanh thấy quần áo bên ngoài còn chưa phơi xong, lôi kéo Pháp Hải tiếp tục phơi quần áo.
Bước vào phòng khách, chị của Hứa Tiên cười nói: "Hai vị ngồi xuống trước, Hán Văn, đệ tiếp khách đi, trong nhà còn có một hộp trà Tây Hồ Long Tĩnh cao cấp, đệ lấy ra pha trà cho khách."
Nói xong lại nói với Bạch Tố Trinh: "Em dâu, hai chúng ta đi mua đồ ăn đi, không nghĩ tới sẽ có khách đến, rượu thịt cũng chưa kịp chuẩn bị."
Thấy cô khách khí như vậy, Đế Tân ngượng ngùng nói: "Chị không cần phiền phức như vậy, tùy tiện làm hai món ăn là được, đã làm phiền đủ rồi, chị như vậy chúng ta cũng ngại ở lại."
"Aizz, muội nói cái gì vậy! Em dâu khó khăn lắm mới mời đến hai vị bằng hữu, đương nhiên phải chiêu đãi thật tốt, hai vị cứ việc ngồi, những việc khác cứ giao cho ta."
Chị của Hứa Tiên nói xong, không cho Đế Tân có cơ hội phản bác, kéo Bạch Tố Trinh bước ra ngoài, xa xa còn nghe thấy giọng nói của cô: "Muội nói xem Lý Công Phủ chết ở chỗ nào rồi, trưa trầy trưa trật cũng không ở nhà, cũng không biết trở về phụ giúp lão nương.."
Khi hai vợ chồng Đế Tân xấu hổ ngồi trong phòng, Hứa Tiên đem theo trà ngon trở về, Pháp Hải cùng Tiểu Thanh cũng lần lượt tiến vào, mọi người bắt đầu trò chuyện, giảm bớt không khí xấu hổ.
Chị của Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh nhanh chóng xách theo giỏ đồ ăn trở về, chào hỏi hai vợ chồng Đế Tân rồi xoay người bước vào phòng bếp xử lý đồ ăn, Tiểu Thanh cũng chê chán, đi theo hai người.
Chờ sau khi đồ ăn làm xong, từng món một được bày lên bàn, ngoài cửa có người bước vào.
"Nương tử, ta về rồi!"
Lý Công Phủ vừa nói vừa tiến vào, thấy có nhiều người trong phòng khách như vậy, cười hỏi: "Ây da, hôm nay thật đúng là náo nhiệt nha, Hán Văn, hai vị này là?"
"Đây là công tử Đát Kỷ cùng nương tử Đế Tân, bằng hữu của nương tử đệ, hôm nay đúng lúc gặp được nên mời về nhà ăn bữa cơm." Hứa Tiên đứng dậy kéo ghế cho anh rể, chờ anh ta ngồi xuống, lúc này mới trở lại vị trí của mình.
Lý Công Phủ vui tươi hớn hở ngồi xuống, ôm quyền nói: "Vậy thật đúng là có duyên, tại hạ là Lý Công Phủ, nếu không chê, có thể bắt chước Hán Văn gọi một tiếng tỷ phu."
Hai vợ chồng Đế Tân lập tức thức thời gọi một tiếng tỷ phu, khiến Lý Công Phủ vui vẻ khen hai người thẳng thắn.
Chị của Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh bưng món ăn cuối cùng bước vào, vừa đặt đồ ăn xuống vừa cười nói: "Đồ ăn đều đã làm xong, người cũng đã đông đủ, chúng ta nhanh chóng nâng đũa thôi, nếu không đồ ăn nguội rồi lại không thể ăn."
Mọi người đều gật đầu, đợi hai vị đầu bếp ngồi xuống, lúc này mới đồng loạt nâng đũa.