Jack vừa mở mắt ra, liền thấy được bảy đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, lập tức giật mình một cái.
Những ký ức trước khi hôn mê ùa về trong đầu anh ta, Jack vô thức liền mở miệng hỏi: "Ai đã phái các người đến đây? Các người muốn làm gì?"
Gương mặt Đế Tân đầy bối rối, vỗ vỗ Hoa Hồng đang ngồi xổm bên cạnh: "Người này đang nói cái gì vậy?"
"Chị Đế Tân, anh ấy hỏi có phải mọi người muốn giết anh ấy không." Hoa Hồng phiên dịch.
Ngộ Không nhướng mày: "Vậy thì mau nói lại cho anh ta nghe, hỏi xem anh ta có biết rồng ở đâu không."
Hoa Hồng gật đầu, chen vào giữa hai người Kinh Kha và Phạm Đoàn Đoàn, đối mặt với ánh mắt đầy cảnh giác của Jack rồi nói: "Chú ơi, chị của tôi bảo tôi đến hỏi chú, chú có biết rồng ở đâu không? Nếu chú không nói bọn họ sẽ giết chú!"
Jack nhìn thấy một đứa trẻ đến trả lời chính mình, anh ta lại nhớ tới lời nói của mấy người này lúc trước, một chữ anh ta cũng nghe không hiểu, lập tức biết được đối phương cũng không thể hiểu ngôn ngữ của mình, anh ta nghĩ có lẽ có sự hiểu lầm nào đó, liền thử thăm dò trả lời:
"Quả thực là tôi biết rồng ở đâu, các người là chiến binh đang tìm rồng? Muốn tự mình giết rồng? Tôi cũng nhận nhiệm vụ này, nếu có thể, tôi sẵn sàng giao nhiệm vụ lại cho các người, chỉ cần các người thả tôi ra là được."
Hoa hồng nhận được câu trả lời, quay sang nói với đám người Đế Tân: "Anh ấy biết tin tức về rồng, cũng biết rồng ở đâu."
"Vậy thì tốt quá, mau mau mau, hỏi anh ta xem có thể dẫn chúng ta đi tìm rồng không, đợi Không Không giết được rồng, chúng ta liền có thể trở về rồi." Kinh Kha kích động nói, chỉ cần nghĩ đến các loại đồ ăn cùng các trò chơi giải trí ở nhà, cô liền kích động.
Vì vậy, hoa hồng lại nhìn về phía Jack phiên dịch lời nói của Kinh Kha: "Các chị của tôi nói, chỉ cần chú dẫn họ tìm được rồng, họ liền thả chú đi."
Thấy có hy vọng, Jack liên tục gật đầu đồng ý.
Sau đó, nhóm người Đế Tân đi theo sau lưng Jack, ra khỏi thành, tiến về phía dãy núi Ma Thú.
Vừa đến giao lộ của cánh rừng, Ngộ Không đã nóng lòng liền trực tiếp đem Cân Đẩu Vân của mình ra, chở đám người Đế Tân bay thẳng đến nơi cần đến, mãi cho đến bên ngoài Long cốc mới dừng lại, toàn bộ hành trình Jack đều chết lặng rồi.
Cuối cùng thì cô gái khỉ này, còn có những cô gái cùng bông hoa này là người nào vậy, vậy mà có thể trực tiếp lái mây bay trên trời, nếu không phải anh ta gan dạ thì đã ngất đi vì sợ rồi.
Bọn người Đế Tân cũng không quan tâm, mặc kệ Jack muốn nghĩ đây là ma pháp hay ảo thuật kỳ quái gì thì nghĩ, hiện giờ trong đầu họ đều là muốn giết rồng, sau đó lấy Long Châu rồi về nhà.
Đến bên ngoài Long cốc, Ngộ Không thả Jack xuống Cân Đẩu Vân, sau đó cùng đám người Đế Tân hùng dũng bước vào Long cốc.
Cứ như vậy, Jack ngồi trên mặt đất nhìn họ đi vào, một câu nhắc nhở cũng không nói.
Ai bảo họ dám quăng mình xuống đất, vào đó để rồng ăn thịt đi!
Sở dĩ gọi là Long cốc, cũng vì bên trong có rất nhiều rồng sinh sống, chúng đã sống ở đây hàng nghìn năm, chưa từng có ma thú nào dám bước vào đây. Chúng chính là Bá Vương của ma thú trong rừng rậm, không có ma thú nào dám xâm phạm lãnh thổ của bọn chúng.
Nhưng hôm nay thì khác, năm con rồng sống ở đây cùng lúc tỉnh dậy sau giấc ngủ say, bởi vì chúng lại có thể ngửi thấy hương vị của con người ở đây.
Đã một trăm năm không có ai xuất hiện trong long cốc, chúng cũng sắp quên hình dáng của con người rồi.
Năm con rồng đều chiếm giữ một hang động khổng lồ cho riêng mình, đôi mắt lớn như đèn pha quan sát hình dáng những con người nhỏ bé trong sơn cốc, suy nghĩ xem lát nữa nên chơi đùa với những con người này thế nào.
Đế Tân và những người khác đi sau Ngộ Không, không hiểu sao cô lại cảm thấy lạnh sống lưng.
Bọn cô, hình như bị phát hiện rồi.