"Aaa, aaa, aaa! Khi đỉnh núi không còn góc cạnh, khi dòng nước không còn chảy.."
Buổi trưa cả toà chung cư đều vang vọng bài hát mở đầu của Hoàn Châu Cách Cách. Đúng lúc điều hòa nhà Đế Tân bị hỏng, cô cảm thấy nóng nên mở toang cửa phòng, khiêng một chiếc ghế xích đu đặt trước cửa, đặt TV bên này, sau đó vừa ôm Đát Kỷ xem TV vừa cắn hạt dưa.
Tề Bảo Ngọc đang chuẩn bị lên lầu sáu tìm Kiến Văn thì dừng lại, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nhạc nên tò mò đi đến.
"Chị Trụ Vương, chị đang xem gì trên TV đấy? Bài hát này nghe hay thật đó."
Tề Bảo Ngọc thò đầu nhìn vào, thấy trên TV đều là những minh tinh mà mình không biết, gãi đầu.
Đế Tân ôm Đát Kỷ đầu cũng không ngoảnh lại nói: "Đang xem Hoàn Châu Cách Cách, con chim và đoá hoa* trong kia lại sắp bị hoàng hậu hành hạ rồi, có muốn cùng xem không, rất hấp dẫn đó."
*Là Tiểu Yến Tử và Hạ Tử Vy đó
Tề Bảo Ngọc có chút không tin, lách qua chiếc ghế sô pha đặt ngang trước cửa của Đế Tân, ngồi xuống nền đất: "Vậy em thử xem cùng chị một chút, không hay thì em lại đi, dù sau bây giờ cũng nhàm chán."
Đế Tân chú tâm vào TV, không quan tâm người khác nên nam chủ nhà là Đát Kỷ chỉ đành nói: "Em gái, trong tủ lạnh có kem, em tự đi lấy ăn đi không cần khách sáo."
Vừa nghe thấy có kem thì ánh mắt của Tề Bảo Ngọc liền sáng lên, cũng không khách sáo với Đế Tân nữa. Cô nói cảm ơn rồi chạy đi lấy kem ăn.
"Tề Bảo Ngọc, tiện lấy cho chị một lon coca." Mắt của Đế Tân vẫn không rời khỏi màn hình TV nói với Tề Bảo Ngọc.
"Vâng, được ạ."
Lúc này Kinh Kha và Hạng Vũ vì muốn tiêu cơm nên không đi thang máy, khoác vai nhau đi bộ xuống lầu, hai người đi ngang qua lầu bốn thì thấy Đế Tân đang xem TV nên chào hỏi cô, nhưng Đế Tân vẫn đang chìm đắm trong Hoàn Châu Cách Cách không thoát ra được nên cô không để ý đến hai người họ.
"Này, thật là." Hạng Vũ khó chịu bước lên phía trước, gõ cộc cộc vào khung cửa: "Trụ Vương, cô đang xem gì mà nhập tâm như vậy? Tôi gọi cô không nghe thấy hả?"
Đế Tân nghe thấy rồi nhưng cô không muốn trả lời, Tề Bảo Ngọc cầm kem và coca đi tới thấy vậy thì cười nói: "Chị Hạng Vũ, chị có muốn cùng xem phim không, chị Trụ Vương nói là rất hay, câu chuyện về một con chim và một đoá hoa bị một người phụ nữ gọi là hoàng hậu hành hạ."
"Phim truyền hình? Phim truyền hình gì mà có tình tiết như vậy chứ? Chị Hạng Vũ của em lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm sao lại chưa nghe qua phim truyền hình như vậy?" Hạng Vũ khó hiểu nói, tò mò dựa vào cửa nhìn, rồi không thể dứt ra được.
"Ôi trời, hoàng hậu này lợi hại quá, tôi thích!"
"Ôi ôi ôi, bà mama già này cũng không tệ nha, biểu cảm hung ác này có thể doạ con nít mơ thấy ác mộng đó."
Thấy Hạng Vũ hết mực khen vai phản diện, Tề Bảo Ngọc liếm kem yếu ớt nói: "Nhưng mà Tiểu Yến Tử đáng thương quá, quỳ như vậy cũng không dễ dàng."
Kinh Kha bên cạnh nhìn trong lòng ngứa ngáy khó chịu, cũng tiến lên: "Để tôi xem là phim truyền hình gì có thể khiến mấy người chết mê chết mệt như vậy."
Nhìn một lúc thì Kinh Kha không muốn động đậy nữa rồi, đứng ngoài cửa xem không được liền lách qua sô pha ngồi luôn xuống đất xem, thấy Tề Bảo Ngọc ngồi ăn kem bên cạnh liền vỗ vai cô nói:
"Em gái, đi lấy cho chị chút gì ăn đi, xem phim mà không ăn cả người chị không thoải mái."
Tề Bảo Ngọc nhỏ tuổi nên chỉ đành bịn rịn rời khỏi bộ phim đi lấy đồ ăn cho Kinh Kha.
Bốn người một hồ ly xem phim say sưa, lâu lâu lại thảo luận một hai câu.
Doanh Chính ở trên lầu cúi xuống thấy mọi người đều tụ tập ở nhà của Đế Tân liền cầm lấy điện thoại đi xuống, một đường vẫn livestream.
Gần đây cô mới kiếm được một nền app livestream, hứng thú bây giờ vẫn chưa hết nên đi đến đâu cũng phải phát live, mọi người đã quen rồi.
Đám người Kiện Văn ở lầu sáu đợi cả nửa ngày cũng không thấy Tề Bảo Ngọc lên thì xuống lầu tìm, thấy một đám người đứng ở trước cửa nhà Đế Tân nên không nhịn được cũng tò mò đến xem.
Vừa nhìn liền không rời mắt được, trước kia họ không có phim truyền hình đề tài này, phim này mô phỏng rất tốt.
Thế là hôm nay cả chung cư, ngoại trừ mấy người Phạm Đoàn Đoàn ra thì tất cả mọi người đều ở trong nhà Đế Tân xem phim đến quên ăn quên ngủ, mãi đến nửa đêm bụng kêu ục ục mới nhớ ra còn phải ăn cơm.