Sau khi ăn lẩu xong, Đế Tân nhàn nhã đến nhàm chán muốn đi xuống hoa viên của chung cư đi dạo, vừa đến cổng lớn đang chuẩn bị ra ngoài lại thấy hai người đàn ông đang đi tới.
Đế Tân dừng bước chân lại ngay lập tức.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy đàn ông ở chung cư, quả thực cũng thật thần kỳ.
Hai người đàn ông một người mặc áo thun quần jean, một người mặc tây trang màu đen, hai người đều có điểm giống nhau, chính là trong tay ôm một bó hoa màu đỏ.
Hình như là hoa hồng.
Hai người nhìn thấy đối phương đều còn ngây ra một lúc, nhìn nhau rồi đồng thời rời đi, khi tiến vào đôi mắt hai người trừng người còn lại
"Mẹ nó anh từ đâu vào đấy?" Hai người trăm miệng một lời hỏi.
"Cửa chung cư Hỗn Loạn!" Hai người lại lần nữa trăm miệng một lời.
Đến lúc này Đế Tân cũng đã hiểu, hai người này không đến từ một nơi, lại có trò hay để nhìn, người bình thường cũng không thể tiếp thu giả thiết kỳ quái của chung cư Hỗn Loạn.
Hai người ngây ngẩn cả người, lại lùi ra ngoài thêm một lần nữa, lần này qua khoảng năm giây hai người mới đi vào.
"Tôi ở ngoài cửa không thấy anh!"
"Anh không đi ra ngoài à?"
Hai người trăm miệng một lời hỏi hai câu như vậy, hoàn toàn trợn tròn mắt, qua một lúc lâu sau mới chú ý đến Đế Tân đang đứng nhìn, lập tức xông tới.
Người đàn ông mặc áo thun hỏi: "Người đẹp, xin hỏi đây có phải là chung cư Hỗn Loạn? Xin hỏi Kinh Kha ở đây có đúng không?"
Đế Tân gật đầu: "Anh là?"
"Ừm ừm, xem tôi này, đã quên tự giới thiệu, tôi là Cao Tiệm Ly, tôi nên gọi người đẹp thế nào?" Cao Tiệm Ly cười nói.
Anh ta hơi có bụng bia, cười rộ lên thì bụng run lên, lực tương tác max cấp.
Đế Tân cười trả lời: "Tôi là Đế Tân, anh tìm Kinh Kha nữ hiệp có chuyện gì?"
Nghe được hai chữ Đế Tân, Kinh Kha, Cao Tiệm Ly lập tức bừng tỉnh vui tươi hớn hở cười nói: "Hóa ra là Trụ Vương, thất kính thất kính, Kinh Kha nhà tôi thường xuyên nhắc tới cô đấy."
"Thật không?" Đế Tân vô cùng vui mừng, không nghĩ tới Kinh Kha sẽ ở trước mặt những người khác mà nhắc đến cô.
Người đàn ông mặc tây trang đứng bên cạnh thấy vậy, cũng tiến lên nói: "Xin chào, tôi là Ngu Cơ, Hạng Vũ nhà tôi cũng thường xuyên nhắc tới cô đấy."
"A? Hóa ra anh tới tìm Hạng Vũ à." Đế Tân nhìn Ngu Cơ tỏ vẻ giật mình, không nghĩ tới người đàn bà đanh đá như Hạng Vũ cũng có người thân cận, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Nhìn bộ dáng Ngu Cơ đẹp trai vô cùng, dáng người gầy ốm, chắc là một người sợ vợ.
Người đang nói thì cửa thang máy mở ra, Đế Tân quay đầu nhìn lại, đúng là hai người Kinh Kha và Hạng Vũ.
Nhìn thấy Cao Tiệm Ly và Ngu Cơ trong đại sảnh, hai người còn đang ngẩn người, sau khi phản ứng lại, Kinh Kha nhiệt tình nhào về phía Cao Tiệm Ly.
"Anh yêu, sao anh lại tới đây, không phải nói ở tiệm thịt heo chờ em hay sao? Mua gì vậy, thế mà lại là hoa hồng, cái đồ quỷ này, sao lại chuẩn bị cho người ta bất ngờ mà không nói gì thế, đáng ghét, đáng ghét quá!"
Nhìn Kinh Kha ngày thường tùy tiện biến thành bộ dáng của cô gái nhỏ, hai mắt của Đế Tân bị bạo kích.
Cay mắt quá!
So với sự phóng khoáng của Kinh Kha, Hạng Vũ lại hàm súc hơn nhiều, đi lên phía trước lạnh lùng nhìn thoáng qua hoa hồng của Ngu Cơ, nâng đầu ngón tay ngoắc ngoắc, Ngu Cơ vui sướng vô cùng vội vàng đi theo.
"Hạng Vũ, Lễ tình nhân vui vẻ!" Ngu Cơ nhấc bó hoa hồng lên thâm tình nói.
Hạng Vũ gật gật đầu, nhận hoa hồng, khẽ cười nói: "Vé xem phim đã chuẩn bị rồi chứ?"
"Đương nhiên, em yêu nhìn xem." Ngu Cơ lấy ra hai tấm vé xem phim đã chuẩn bị sẵn, vui tươi hớn hở đưa tới trước mặt Hạng Vũ, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô ấy.
Hạng Vũ gật gật đầu, kéo cà vạt của Ngu Cơ, quyến rũ cười: "Đi thôi!"
Vẻ mặt Ngu Cơ mê say, hai người ân ái đi ra cửa lớn của chung cư.
Bên này một đôi của Kinh Kha cũng ân ái đã xong rồi, tạm biệt Đế Tân rồi cầm tay nhau rời đi.
Cửa thang máy mở ra một lần nữa, hai người Giả Bảo Ngọc và Tề Bảo Ngọc cãi nhau ầm ĩ đi ra từ thang máy, thấy Đế Tân ngây ngốc đứng ở cửa, Tề Bảo Ngọc cười hỏi: "Chị Đế Tân, sao chị không đi chơi lễ tình nhân thế?"
Đế Tân không đáp, yên lặng nhìn cửa.
Đát Kỷ ca ca, Tân Nhi đã đợi anh lâu như vậy rồi sao anh còn chưa trở lại.