Vào thời khắc nguy cấp này, tôi thậm chí không có cả thời gian để sợ hãi, tôi nhanh chóng niệm Lục Tự Chân Ngôn của Phật gia, hai tay tức tốc kết thành một chưởng tâm lôi, kịch liệt đánh về phía âm linh, rồi lại lập tức rút chiếc bình tre hồng bên hông ra, vội vàng niệm chú thu lấy nó.
Mồ hôi rịn ra trên trán tôi, tôi vừa quay đầu lại thì đã thấy lão già Miêu biến mất rồi, sau đó bỗng nghe thấy ngoài cửa có người hô to gì đó.
Tôi hết hồn, cúi nhìn lòng bàn tay của mình, vừa rồi rút lôi phù dùng cũng vô dụng, vậy mà tôi lại ngu ngốc đến độ đi dùng chưởng tâm lôi, quá ngớ ngẩn mà!
Rõ ràng kẻ muốn thu âm linh là lão già Miêu, nhưng đến phút cuối lại là tôi gánh vạ, tiếng ồn ào bên ngoài càng lúc càng lớn, lúc này có muốn chạy ra ngoài cũng không thể nữa rồi.
Nếu người ta tiến vào, thấy một đứa bé con như tôi đêm hôm khuya khoắt ở trong nhà xác thì phải giải thích sao đây? Kem trong nhà đều sắp chảy cả rồi, tới mượn dùng tủ đông trong nhà xác chống đỡ một chút hả?
Tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng gần, tôi không kịp suy nghĩ gì nữa, đành mở đại một ngăn tủ đông chui vào, cũng may tôi mặc quần áo dày nên trốn một lúc chắc không bị cảm đâu.
Chẳng bao lâu sau, trong nhà xác truyền đến tiếng người nói chuyện, có người lớn tiếng bảo mình thực sự nghe thấy âm thanh gì đó, hơn nữa còn không chỉ một lần.
Sau đó, hình như dạo vòng quanh, tranh cãi vài câu rồi lại đi.
Tôi lạnh đến mức cứng người, trong lòng nặng nề hừ một tiếng, vừa nãy hai kẻ trộm nội tạng kia trắng trợn đi ra khỏi cửa như thế, không tin các người không biết.
Bây giờ xác nhận người ta đi rồi, các người đến hô hoán bắt trộm thì có ích lợi gì!
May mắn thay, họ không mở từng ngăn tủ đông một, tôi vừa lạnh run cầm cập vừa thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vừa thở ra, tôi vô tình giương mắt lên nhìn, chỉ thấy mặt trên của ngăn tủ đông tôi đang nằm có một đôi mắt đỏ tươi như máu, mang theo nụ cười quái dị đang nhìn chằm chằm tôi.
Tôi trố mắt đối diện với đôi mắt kia vài giây, xác định khi nãy mình tiến vào ngăn thì không hề có cái thi thể nào cả, với cả trong bệnh viện rõ ràng còn rất nhiều ngăn tủ đông trống, không cần phải đặt một cái bên dưới rồi, bên trên còn phải buộc thêm một cái khác chứ.
Hơn nữa, thi thể này thoạt nhìn là một mỹ nữ trẻ tuổi, dung mạo thanh thoát, ngoại trừ sắc mặt trắng bệch xanh tái của người chết ra, thì những nơi khác còn rất ổn, chỉ là hai con ngươi giãn ra, đen như nước sơn, nhưng mắt lại hoàn toàn không có lòng trắng mà đã biến thành một màu đỏ tươi.
Thi thể đó bị buộc vào dưới đáy ngăn tủ đông bằng một dải băng rộng màu đen, toàn thân trần trụi, cũng khỏi phải nói, dáng người thật tốt, chỉ là đôi mắt kia chết cứng mở chằm chằm khiến người ta sợ đến khủng hoảng.
Tôi mới nhìn hai lần đã không chịu nổi rồi, vừa nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài biến mất, tôi đẩy vội ngăn tủ ra, sải bước lớn chạy ra ngoài.
Nhác thấy bảo vệ ở cửa, tim tôi như ngừng đập, vừa rồi sợ quá nên quên mất gã. Nhưng tôi đã đến gần cửa rồi, giờ có niệm Ẩn Thân Chú cũng không còn kịp nữa, tôi cuống quýt kết ấn, lặng lẽ niệm Mê Hồn Chú, trong lòng như có vô số con thảo nê mã phi qua, lão già Miêu kia đúng là không đáng tin cậy, mệt tôi còn không ghi mối thù trước đây, để lão ở lại nhà tôi ăn nhờ ở đậu!
Niệm chú quá ba lần, tay tôi khẽ điểm về hướng gã đàn ông thô tráng canh ngoài cửa, chỉ thấy một tia sáng vàng nho nhỏ bắn thẳng về phía gã, tôi đi nhanh hai bước tới trước mặt gã đàn ông, nói: “Ngồi xuống, tiếp tục việc vừa làm.”
Gã đàn ông vạm vỡ hai mắt mơ màng, ngơ ngơ ngác ngác lặp lại hai câu đó rồi lại ngồi xuống, tôi thấy hữu hiệu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhớ đến đôi mắt đỏ tươi trong ngăn tủ đông kia, tôi vội nhấc đôi chân nhỏ ngắn ngủn của mình chạy như bay lên lầu.
Mãi cho đến khi chạy tới nơi ánh đèn đường bên ngoài tòa nhà chiếu rọi, tôi mới cảm thấy toàn thân mình ấm lên đôi chút, nhưng đôi mắt đỏ tươi với nụ cười kỳ lạ đó vẫn cứ hiện ra trước mắt tôi.
Tôi còn chưa kịp thở, bỗng thấy trong rừng nhỏ của khu nội trú bệnh viện, một người phụ nữ trung niên đang đốt xấp vàng mã, vừa đốt vừa lẩm bẩm điều gì đó, mà trên lầu hình như có người đang gõ thanh la, người đốt giấy hô lên một câu, trên lầu liền ứng một tiếng.
Phi! Phi!
Tôi vỗ mạnh vào chân một cái, tự chửi mình khi ra ngoài không xem lịch, hôm nay làm gì cũng không thuận.
Trong nhà xác gặp ngay phải người trộm nội tạng thì cũng thôi, còn đụng phải lắm âm linh mang oán khí dày đặc, rồi bị cỗ thi thể nữ kia dọa sợ chết khiếp, giờ lại chạm trúng lúc nhà người ta đang gọi hồn.
Gọi hồn là cách gọi phổ biến nhất, cũng dùng nhiều nhất cho trẻ con ở Hoài Hóa, chẳng hạn như đứa trẻ bị ngã ở đâu đó, sợ mất vía, thì đến tối, một người vừa đốt giấy vừa gọi tên người mất hồn mất vía, hô kiểu “XXX đã về chưa” gì đó, rồi người nhà ở cách thân thể không xa lắm gõ thanh la ứng một tiếng, đáp “về đây rồi”, cứ thế thì hồn vía mất đi sẽ tìm được đường về.
Nhưng gặp phải lúc đang gọi hồn thì thật là quá xui xẻo, bởi vì đây là lúc quỷ đạo thông suốt, hồn vía của người ta trở về, ngươi vô tình đụng phải, nói không chừng, người mất hồn sẽ biến thành ngươi.
Sau khi khạc nhổ hai lần, tôi siết chặt chiếc bình tre hồng bên hông, sải bước lớn đi ra khỏi bệnh viện, trong lòng thầm hạ quyết tâm, về nhà nhất định phải liệt kê hơn hai mươi tội ác của lão già Miêu chết tiệt kia với sư phụ mới được, đồ đệ bảo bối của ông suýt nữa thì đã bị lão ta hại chết rồi.
Lúc đi ngang qua người phụ nữ đang đốt giấy gọi hồn, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng bà hô hoán: “Viên Tử Nga đã về chưa vậy?”
“Đinh! Về đây rồi!” Người gõ thanh la trên lầu đáp lại với một tiếng gõ nặng nề.
Bước chân tôi hơi khựng, cảm thấy cái tên Viên Tử Nga thật là quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai, cứ nghĩ đến cái xác nữ kỳ dị bị trói vào mặt sau ngăn đông của nhà xác, tôi lại hoảng hồn.
Gần như chạy hụt hơi cả quãng đường về nhà, ở trên đường tôi đã nghĩ ra hết những tội ác có thể rồi, vừa đẩy cửa thì định tố cáo luôn với sư phụ.
Nhưng lão già Miêu, ấy vậy mà lại đang ngồi ung dung chơi cờ với sư phụ tôi! Lại còn chơi cờ mù nữa!
Tôi tức đến mức ném cái bình tre hồng bên hông về phía lão già Miêu, hừ lạnh một tiếng với sư phụ rồi định đi vào phòng.
Nhưng sư phụ bỗng gọi tôi lại, bảo tôi ngày mai tiếp tục ra ngoài với lão già Miêu, mà còn yêu cầu tôi trả lại hết đống bùa chú cho ông ấy.
Còn muốn gây chuyện gì thế này? Cảm thấy hôm nay tôi chưa bị âm linh lôi đi nên họ còn chưa bỏ cuộc sao?
Nhưng thấy vẻ mặt nghiêm khắc của sư phụ, tôi không còn cách nào khác đành phải thành thật lấy hết số bùa trong ba lô ra trả lại cho ông.
Biết ông ấy đã hạ quyết tâm rồi, lúc trước tôi thường lười luyện công, nhưng sau này tôi sẽ cố gắng mà, có cần thiết phải làm đến mức tuyệt tình vậy không!
Nằm trên giường trằn trọc suy nghĩ mãi, trước mắt cứ xuất hiện đôi mắt đỏ tươi và thân hình trắng bệch tái xanh nhưng lồi lõm gợi cảm của cái xác nữ, trong lòng nặng nề thở dài một hơi, đừng nói tôi là con gái, cho dù tôi có là con trai, thì cũng mới chưa đến bảy tuổi thôi mà, sao lại cứ nhớ nhung mãi đến xác chết nữ thế hả.
Còn có người gọi hồn kia, gọi Viên Tử Nga gì gì đó, sao càng nghĩ càng thấy quen thế nhỉ, người họ Viên mà tôi biết chi có gã đạo sĩ tạp mao Viên Sĩ Bình và cô giáo Viên thôi…
Tôi đột ngột nhảy dựng lên từ trên giường, tên đầy đủ của cô giáo Viên chính là Viên Tử Nga còn gì nữa, thế nghĩa là cô ấy bị mất hồn ư?
Lần trước cô ấy bị quỷ linh hút mất nguyên khí của thai nhi trong bụng, phải đưa vào bệnh viện, sau đó tôi cũng chẳng thể đến trường học nữa, không biết chuyện gì xảy ra với cô giáo đang mang bầu nặng nề còn lo tôi bị người ta lừa mất tiền này, ngày mai đi thăm cô ấy thôi, dù sao mai tôi cũng phải đến bệnh viện mà.
Nghĩ đến đây, tôi nặng nề thiếp đi, nhưng trong mộng lại cứ mơ thấy đôi mắt kia, cứ như nó có điều gì muốn nói với tôi vậy.
Thế là hại tôi dậy sớm quá, đôi mắt cũng đỏ hoe, trông chả khác gì nữ thi đó cả.
Tôi hơi giận dỗi với sư phụ nên không muốn hỏi ông ấy, ban ngày chỉ ở nhà xem phim hoạt hình trên TV, đến khi trời vừa tối, tôi không hé một lời cầm đồ nghề đi thẳng đến bệnh viện Số 3.
Lão già Miêu cũng không cần đánh tiếng chào hỏi gì cả, rất thành thật đi theo phía sau.
Nhà xác thì không dám đến nữa rồi, tôi mua một giỏ trái cây ở cổng bệnh viện, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái đi hỏi thăm chị y tá trực ban ở tầng dưới của khu nội trú, nói tôi là học sinh của cô giáo Viên, nay thay mặt cả lớp đến thăm cô ấy.
Chị y tá không ngừng khen tôi ngoan ngoãn hiểu chuyện, chỉ là cứ thỉnh thoảng lại liếc lão già Miêu sau lưng tôi, còn tự mình đưa tôi đến phòng bệnh của cô giáo Viên nữa.
Có thể là nhờ trường học, cô giáo Viên được ở một mình một phòng, người ngồi bên giường chính là người phụ nữ trung niên đã gọi hồn đêm qua, thấy tôi đi vào, người đó hiển nhiên đã nhận ra tôi.
Tôi chỉ liếc nhìn cô giáo Viên đang nằm trên giường một cái, rõ là đã được tiêm thuốc an thần, đang ngủ say như chết, nhưng ba hồn không đúng chỗ, mà ba ngọn bản mệnh đăng thì le lói sắp tắt, như thể đang bị thứ gì đó quấn lấy vậy.
Tôi lập tức đặt giỏ trái cây xuống, kéo lão già Miêu lên trước, nói với người phụ nữ trung niên rằng đây là họ hàng xa của tôi, có học chút bản lĩnh nên nhờ ông ta đến xem cô giáo Viên xem như thế nào.
Hôm qua mẹ Viên thậm chí phải dùng đến thuật chiêu hồn rồi, tuy rằng không tin lắm những người tự tìm đến cửa như chúng tôi, nhưng cũng bán tín bán nghi.
Lão già Miêu thấy tôi lấy lão ra làm lá chắn thì cũng không tức giận, bắt đầu nói về đặc trưng của những người ba hồn xuất thể gì gì đó, nói rõ rành rành mạch, nói đến độ mẹ Viên ngây ngẩn sững sờ, chỉ thiếu nước chưa quỳ xuống gọi một tiếng lão thần tiên thôi.
Ngay cả tôi đứng một bên nghe cũng phải ngạc nhiên, lão già này có tài khua môi múa mép như vậy, nếu bày sạp bói toán thì làm gì thảm đến độ phải chạy tới ăn nhờ ở đậu nhà tôi chứ!
Đúng lúc này, mẹ Viên đã lớn tiếng gọi người bên ngoài vào, chẳng bao lâu sau, có một thanh niên đi vào, nghe mẹ Viên nói đại khái thì vẻ mặt rất bất đắc dĩ, nhưng lại không tiện phản bác, chỉ đành nghe lời mẹ Viên, rút từ trong ngực ra mấy tờ giấy bạc xanh lục ra nhét cho lão già Miêu.
Thao tác ấy khiến lão già bất tử này mừng gần chết, vội sai người đi chuẩn bị giấy cói vàng, gà sống, hương nến các loại, định ngay đêm hôm nay sẽ chiêu hồn.
Mẹ Viên vui mừng tới độ vội hô to ông trời có mắt, con gái bà được cứu rồi, lúc này mới lôi kéo chúng tôi, bắt đầu kể lể tình huống của con gái.
Hóa ra từ khi bị sảy thai, cô giáo Viên đã luôn u sầu buồn bã, ban đầu bà còn có thể an ủi một chút. Nhưng vài ngày sau liền phát hiện ra có điều gì đó không ổn, cô giáo Viên cả ngày cứ cười ngơ ngẩn, có lúc còn chảy cả nước miếng, thế rồi tối đến lại ra ngoài đi lang thang, lúc về bên môi còn dính vết máu.
Sau đó thì càng lúc càng không yên ổn, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng hét lạ, còn hay ở trong phòng nói năng bậy bạ gì đó.
Mẹ Viên sợ gần chết, vừa thắp hương vừa bái Phật, cuối cùng còn tìm bà đồng, bà đồng bảo bị mất hồn rồi, kêu bà đi gọi hồn, nhưng tối qua gọi cả đêm cũng vô ích.
Tôi vừa nghe đã hí hửng, đây rõ ràng là bị thứ gì đó nhập vào rồi còn gì, mà thời gian cũng không ngắn, đợi đến tối coi lão già Miêu làm sao trừ tà đuổi quỷ được đây.
Nhưng đến tối, tôi lại một lần nữa mở mang tầm mắt về độ không đáng tin cậy của lão già Miêu, lão nói lúc thi pháp không tiện để người khác xem, mời tất cả ra ngoài.
Rồi lão mua một con gà quay, tiện rót một ly rượu to mà người ta mang đến tế thần, cuối cùng ngồi gác chân lên bàn ăn ngấu nghiến, còn ra hiệu cho tôi bắt đầu làm việc đi.
Tôi lập tức giật lấy con gà nướng trong tay lão, đã nhận tiền của người ta lại không làm việc, lão định thế nào đây hả!
Nhưng lão ta lại lấy sư phụ tôi ra làm thượng phương bảo kiếm, nói như thể có mỗi chuyện này tôi mà không cứu được thì đúng là bất tài vô dụng. Còn bảo chuyện trừ tà chiêu linh này vốn là sở trường của tôi, sao lại để một ông cụ Miêu tộc như lão đi làm cơ chứ.
Giảng đạo lý với loại người lấy tuổi tác ra chèn ép, lại còn không có mặt mũi, không có liêm sỉ này á? Tôi chưa say được chưa!
Cam chịu số mệnh đi dùng Khốn Tiên Thằng trói chặt cô giáo Viên lại, cắm hương đốt nến lên, xếp xong xuôi đồ cúng, tôi mở nắp cái bình tre hồng đặt ở một bên, cắt tiết con gà sống xối máu ra đầy đất, sau đó, tôi lại vẩy chút nước tiểu của đồng tử lên người cô giáo Viên.