"Cốc, cốc, cốc."
"Vào đi."
Cánh cửa mở ra, một cái đầu tròn như quả dưa hấu thò vào, lộ ra gương mặt trắng trẻo, mũm mĩm của một cậu bé.
"Anh, dạy em làm toán được không?" Tiểu Quân hỏi.
Thẩm Minh Triết dừng bút, quay sang nhìn em trai mình bằng ánh mắt không có nửa điểm cảm xúc.
Tiểu Quân vội dơ ba ngón tay lên, hứa hẹn một cách chắc nịch: "Em sẽ học nghiêm túc, em nói thật đấy!"
"Lại đây."
"Hí hí, em biết anh sẽ không từ chối mà." Cậu nhóc nhanh chân chạy tới chỗ Thẩm Minh Triết.
Thẩm Minh Triết lật sách bài tập của cậu bé ra, nhìn vào toàn là dấu bút gạch chéo đỏ chót, cậu bình tĩnh đọc lại những phần sai này.
"Thẩm Minh Quân."
Nghe giọng điệu không chút độ ấm của anh trai, Tiểu Quân bỗng thấy chột dạ.
"Em, em ngồi ngay đây mà."
"Em giải thích phần này sao lại làm như vậy?"
Tiểu Quân nhìn vào, là bài toán tìm x, nhưng toàn bộ đều bị gạch sai.
"Thì là như vậy đó, rõ ràng là em làm đúng yêu cầu của bài rồi mà." Cậu bé đáng thương nói.
"x ở trước dấu trừ, x ở sau dấu bằng, x đứng đầu phép tính... Em nói xem đúng chỗ nào?"
"Tất cả đều đúng, em còn sợ lặp từ nên còn đổi cách diễn đạt nữa cơ."
Thẩm Minh Triết nghe câu trả lời ngây ngô của em trai mình, hai thái dương bắt đầu giật giật: "Vậy những bài trước đó anh dạy em tìm x như thế này hả?"
"Em, em, em quên mất rồi. Huhu em sai rồi, em xin lỗi, anh dạy lại em có được không? Nếu không ngày mai cô sẽ bắt em chép phạt hai mươi lần mất huhu."
Thẩm Minh Triết bất lực thở dài, giảng lại cho Tiểu Quân một lần nữa.
Đây không phải là lần đầu tiên, cậu cũng không yêu cầu hay mong đợi vào thằng nhóc này có thể học đến đâu hiểu đến đấy, nhưng một dạng tìm x dạy ba lần vẫn không nhớ cách làm thì chắc chắn chỉ số IQ dưới mức trung bình rồi.
"Thì ra nó cũng không khó lắm." Tiểu Quân cảm thán sau khi nghe Thẩm Minh Triết giảng bài.
"Không khó nhưng dạy đến lần thứ ba vẫn làm sai?"
Cậu nhóc khẳng định: "Nhưng lần này em chắc chắn sẽ không sai nữa."
"Ồ, vậy anh rửa mắt mong chờ."
"Anh, chẳng phải anh cũng dạy kèm bạn cùng bàn sao? Chị ấy có hiểu nhanh như em không?"
Nghe thấy câu hỏi ngây thơ này, Thẩm Minh Triết không nhanh không chậm trả lời: "Không nhanh như em được."
Sau đó không đợi Tiểu Quân vui mừng thì cậu lại bổ sung thêm: "Em giảng tới lần thứ tư cũng không biết làm được bài hay không, còn cô ấy giảng một lần là hiểu."
Tiểu Quân ôm tim vờ đau đớn: "Không, không thể nào. Em rõ ràng nghiêm túc nghe giảng lắm mà."
"Cô ấy còn nghiêm túc hơn em."
"Hự, sát thương quá cao. Đáng lẽ mình không nên hỏi chuyện này." Tiểu Quân gục ngã.
Thẩm Minh Triết phụt cười, thằng nhóc này ngu toán nhưng diễn xuất thì không chê vào đâu được.
Như nhớ ra chuyện gì, Tiểu Quân bỗng hồ hởi: "À, đúng rồi, anh biết gì không? Hôm nay em đạp xe được hai vòng sân lận đó."
"Hử? Thế đã biết phanh xe chưa?"
Chỉ một câu hỏi cũng khiến Tiểu Quân ỉu xìu lại: "Em chưa:<"
Thẩm Minh Triết lắc đầu thở dài, tập xe gần hai tháng nhưng thằng nhóc này chỉ biết đạp xe mà không biết phanh xe lại.
Lần đầu tiên đi xe đạp Tiểu Quân nhân lúc mọi người không chú ý, cứ thể nhảy lên đạp một mạch trên vỉa hè, đến khi mọi người phát hiện ra chạy theo thì thấy cậu nhóc mắt đỏ hoe, đang thút thít dắt xe đạp về.
Hỏi ra mới biết thằng nhóc này biết đạp xe nhưng không biết phanh, đến khi gần đâm vào người ta mới biết mở miệng la lên cho người đó biết, nhưng cũng không tránh khỏi hậu quả cả hai cùng bị ngã.
Cũng may cả hai chỉ bị xây xát nhẹ nhưng cậu nhóc thân là người gây ra "tai nạn" lại khóc bù lu bù loa lên khiến cô gái kia phải dỗ dành một lúc mới chịu nín.
Thẩm Minh Triết hôm đó đi học sớm, đến khi về nhà nghe mẹ kể lại mới biết chuyện này, cậu còn nghiêm túc răn đe Tiểu Quân một lúc đến khi cậu nhóc hứa không dám tự ý đạp xe ở ngoài nữa mới thôi.
Sau đó Thẩm Minh Triết cũng bắt đầu tập xe đạp cùng Tiểu Quân, nhưng ai ngờ cậu nhóc lần đầu đi xe có thể đạp được một đoạn dài nhưng lúc tập thì giữ thăng bằng xe cũng không làm được, đặc biệt còn không biết phanh xe, và sau gần hai tháng khi đã đạp được một đoạn dài nhưng vẫn chưa thể phanh xe.
Đôi khi Thẩm Minh Triết cũng nghi ngờ có phải Tiểu Quân mang gen lặn của nhà mình không nữa.
"Thật ra em có phanh được rồi, nhưng không hiểu sao bánh xe trước lại bị trượt nữa, lúc đó em suýt ngã luôn." Tiểu Quân lí nhí kể.
"Biết bóp phanh được là tốt nhưng đó là phanh trước, em phải bóp phanh sau, hơn nữa phải thả bàn đạp để xe chạy từ từ rồi mới phanh, nếu em bóp phanh lúc đang đạp nhanh sẽ rất dễ bị trượt bánh và bị ngã..." Thẩm Minh Triết từ tốn nói với Tiểu Quân.
Cậu nhóc gật gù lắng nghe: "Ồ, ồ, ngày mai em sẽ thử lại."
"Em có chắc là ngày mai sẽ nhớ không, anh nói với em không phải lần đầu tiên đâu."
"Em có mà, anh đừng nghi ngờ trí thông minh của em như vậy, đến lúc bằng tuổi anh có khi IQ của em vượt qua bốn chữ số luôn ấy."
Hai thái dương của Thẩm Minh Triết bắt đầu giật giật, IQ trên bốn chữ số là cái quỷ gì vậy chứ?
"Thôi được rồi, mau về phòng ngủ đi, ngày mai không nhớ thì ngày kia, ngày kìa sẽ nhớ."
Tiểu Quân nghe lời, cầm sách bút về phòng, trước khi đóng cửa phòng, cậu nhóc còn không quên nói ngủ ngon với anh trai.
Thẩm Minh Triết tiếp tục làm bài tập, chợt nhớ ra ngày mai có kết quả thi tháng này, không hiểu sao cậu lại có chút mong đợi, đặc biệt là đối với điểm thi môn Tiếng Anh của Dương Nguyệt An, dù sao thì cô là người đầu tiên cậu đồng ý dạy kèm.
Thật ra nguyên nhân cậu đồng ý dạy kèm Dương Nguyệt An cũng không có gì sâu xa, chỉ là lúc ở nhà dạy Tiểu Quân học, năm lần bảy lượt cậu nhóc đều tỏ ra không hiểu, khiến cậu thân là người dạy cũng phải tự hỏi nguyên nhân là do trí thông minh của em trai hay do cách truyền đạt của mình có vấn đề, khiến cậu nhóc không hiểu được.
Khi nhận được lời đề nghị của cô Lam, cậu chỉ suy nghĩ một lát rồi đồng ý vì muốn thử xem dạy một người mất gốc Tiếng Anh có khó như dạy em trai không có gốc toán không.
Sự thật chứng minh, nguyên nhân nằm ở trí thông minh của em trai cậu.
Cậu không nói để đùa Tiểu Quân, Dương Nguyệt An thật sự hiểu bài rất nhanh và vô cùng nghiêm túc khi học, những kiến thức được dạy cô nắm rất chắc, gặp lại ít khi làm sai.
Không nghĩ được vì sao trước đó cô lại luôn bị điểm kém môn này, thậm chí còn có một chút chướng ngại tâm lý khi nói tiếng Anh nữa.
Không chỉ Thẩm Minh Triết, đến Dương Nguyệt An cũng háo hức muốn biết kết quả thi lần này.
Vì lấy lại được kiến thức cũ của nguyên chủ nên quá trình học tập của cô suôn sẻ hơn rất nhiều.
Cô không cần mất thời gian vào việc ôn lại kiến thức cũ nữa, mà thay vào đó sẽ tập trung vào kiến thức mới trên lớp và giành nhiều thời gian hơn cho việc học tiếng Anh.
Có kiến thức nền tảng các môn khác lại thêm cải thiện được một chút tiếng Anh, lần thi tháng này Dương Nguyệt An đã tự tin hơn rất nhiều, nhưng cô vẫn hơi lo lắng vì sợ thành tích không thể như nguyên chủ lúc trước.
Cho đến khi có kết quả thi, trái tim vẫn lơ lửng trên cao của Dương Nguyệt An mới hạ xuống được.
Thành tích các môn khác đã khôi phục lại trạng thái ban đầu của nguyên chủ, đặc biệt là môn tiếng Anh, điểm số được cải thiện một cách rõ rệt.
"52 điểm. Ừm, có tiến bộ."
Tiếng nói của Thẩm Minh Triết phát ra ngay bên tai khiến Dương Nguyệt hoàn hồn.
Thật sự là 52 điểm sao? Cô không phải nằm mơ đúng không? Cô nghi ngờ quay sang hỏi Thẩm Minh Triết: "Thật sự là 52 điểm sao?"
"Là sự thật, cậu làm tốt lắm."
Dương Nguyệt An hạnh phúc muốn chớt, hóa ra cảm giác nỗ lực mà đạt được mục tiêu là như thế này, điều này thật sự rất phấn khích, không nghĩ chỉ sau một tháng được Thẩm Minh Triết dạy kèm mà điểm số của cô lại tăng vọt như thế này, qua cả điểm trung bình, một số điểm mà cô ít khi đạt được.
Dương Nguyệt An nhẹ giọng nói: "Cậu biết không, mình thấy rất rất rất vui, trước đây Tiếng Anh của mình ít khi trên 50 điểm lắm, mình sẽ nỗ lực nhiều hơn nữa, thật sự cảm ơn cậu!!"
Thẩm Minh Triết nghe vậy thì khẽ cười: "Ừm, nên cảm ơn cả bản thân cậu nữa." Người không nỗ lực thì người dạy có giỏi đến đâu cũng không thay đổi được gì.
Dương Nguyệt An nghe đến đây thì hơi ngỡ ngàng, sau đó hiểu ra thì cũng bật cười: "Đúng đúng, cảm ơn bản thân mình nhiều!"
Khi sự vui vẻ của Dương Nguyệt An còn chưa hết thì cô Lam đã thông báo: "Các em, điểm cũng đã biết rồi, bản thân đã cố gắng hay chưa thì các em tự biết nhé, một số bạn lần này đã tiến bộ rất nhiều, hy vọng các em sẽ tiếp tục phát huy trong kỳ thi tới." Nói đến đây, cô nhìn về phía Dương Nguyệt An rồi cười khích lệ, sau đó mới tiếp tục: "Còn bây giờ chúng ta đổi chỗ ngồi một chút."
Cả lớp nghe tới đây liền ồn ào trở lại, thi nhau bàn luận xem ai sẽ được đổi chỗ hay bản thân mình sẽ chuyển đến chỗ nào.
Nụ cười của Dương Nguyệt An bỗng cứng lại, niềm vui nãy giờ cũng dần phai nhạt, vậy mà đã đến tình tiết đổi chỗ rồi ư?
Nếu không có gì thay đổi thì lần này cô và Thẩm Minh Triết sẽ tách ra, Thẩm Minh Triết chuyển đến ngồi sau Lục Tư Văn và Hạ Di Giai theo cốt truyện, ngồi cạnh một bạn Phàm Tiêu Cảnh - người sau này sẽ là một cánh tay đắc lực của cậu, còn bản thân bị chuyển đi đâu hay không thì Dương Nguyệt An không biết vì nguyên chủ chỉ là nhân vật qua đường, lần "xuất hiện" duy nhất là lúc Thẩm Minh Triết mới chuyển đến.
Nghĩ đến việc không còn ngồi cùng bàn với Thẩm Minh Triết, không hiểu sao Dương Nguyệt An lại cảm thấy có chút hụt hẫng, có lẽ Thẩm Minh Triết là người bạn cùng bàn tốt nhất từ trước đến nay của cô đi.
Thẩm Minh Triết vẫn luôn chú ý tới cảm xúc của Dương Nguyệt An cũng nhận thấy tâm trạng cô đột nhiên trùng xuống, chiếc bút trên tay cô vẫn quay không ngừng cho thấy chủ nhân của nó đang có tâm sự.
Hình như sự thay đổi xuất hiện khi cô Lam thông báo chuyển chỗ, cậu cũng không nghĩ mình hay Dương Nguyệt An sẽ chuyển sang chỗ khác vì suy cho cùng cậu vẫn đang phụ trách dạy kèm cho Dương Nguyệt An, lúc đầu cô Mai và cô Lam đề nghị cậu dạy kèm chẳng phải vì sự thuận tiện này sao?
Nhưng không nghĩ ra vì lý do gì mà cảm xúc của Dương Nguyệt An đột ngột thay đổi như vậy, cậu lên tiếng hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì à?"
Giữa không gian ồn ào, câu hỏi quan tâm nhẹ nhàng của Thẩm Minh Triết lại là âm thanh duy nhất Dương Nguyệt An nghe được, cô hít một hơi thật sâu, bình ổn tâm trạng rồi mới trả lời: "Không có gì đâu."
Nghĩ ngẫm lại thấy buồn cười, tuy thân xác hiện tại là mười bảy tuổi nhưng linh hồn cô dù sao cũng là một người hai mươi bảy, đã qua thời học sinh gần chục năm, lại còn chứng kiến nhiều cảnh hợp tan rồi lại tan hợp, vậy mà vẫn cảm thấy buồn bã khi Thẩm Minh Triết không còn là bạn cùng bàn.
Dương Nguyệt An không nghĩ nhiều nữa, chắc hẳn ai gặp được một người bạn cùng bàn vừa giỏi vừa tốt, lại còn đẹp trai đều luyến tiếc đi, mà cô còn được Thẩm Minh Triết giúp đỡ rất nhiều nữa, tuy phần lớn thời gian hai người ngồi cạnh nhau đều im lặng nhưng Dương Nguyệt An cảm thấy không khí đó rất dễ chịu.
Cô bâng quơ hỏi: "Không biết tụi mình sẽ chuyển đi đâu nhỉ?"
"Không chuyển đi đâu hết." Thẩm Minh Triết cho cô một câu trả lời khẳng định.
Xì, Thẩm Minh Triết khẳng định chắc chắn như vậy nhưng cậu lại không biết có thứ gọi là cốt truyện rồi.
Quả nhiên, câu nói của Thẩm Minh Triết vừa dứt thì cô Lam đã gọi tên cậu.