Thứ Sáu, giờ thể dục của lớp 11-2 vào tiết ba, sau khi được thầy giáo cho hoạt động tự do, Hạ Di Giai từ đâu nhanh chóng chạy tới, kéo Dương Nguyệt An đến sân bóng rổ.
"Hôm nay Lục Tư Văn đấu bóng rổ 1-1 với Thẩm Minh Triết, đây là tin mật đó, tụi mình mau đến không hết chỗ phía trước."
Dương Nguyệt An gật đầu, tăng tốc chạy theo Hạ Di Giai, lâu lắm rồi cô không xem một trận đấu bóng rổ, lại còn là trận đấu của trai đẹp nữa nên cũng háo hức muốn xem.
Nhờ tin mật của Hạ Di Giai, hai người thành công chiếm chỗ ngồi tốt nhất ở sân bóng rổ, nhanh tới nỗi hai hai cầu thủ bóng rổ còn chưa kịp bắt đầu trận đấu.
Lục Tư Văn thấy Hạ Di Giai nhanh như vậy đã tới, ánh mắt hiện rõ sự vui vẻ, cậu chạy tới đưa áo khoác và nước cho Hạ Di Giai.
"Cố lên nhé!" Hạ Di Giai làm một động tác cổ vũ Lục Tư Văn, cậu cười cười, xoa đầu cô mấy cái: "Được, ngồi đây chờ mình."
"..."
Dương Nguyệt An vờ như tai điếc mắt mù, thờ ơ với tô cớm chó to đùng bên cạnh, cô nhìn sang chỗ khác lại thấy Thẩm Minh Triết vậy mà cũng đi tới bên này.
Thẩm Minh Triết chầm chậm đi tới bên cạnh Dương Nguyệt An, đưa chai nước trong tay cho cô: "Cầm giúp mình chai nước."
Dương Nguyệt An nhận lấy, có chút lạnh, cô thuận tiện cổ vũ cậu: "Cậu cố lên nhé!"
Thẩm Minh Triết đáp lại: "Cảm ơn cậu."
Trận đấu bắt đầu.
Chỉ có hai người thi đấu nên việc dễ là chỉ cần chú ý, cướp bóng của đối phương nhưng điểm khó là đối thủ của mỗi người cũng không phải dạng vừa.
Điểm số của Thẩm Minh Triết và Lục Tư Văn rất sát sao, lúc thì Lục Tư Văn dẫn trước nhưng một quả vào rổ của Thẩm Minh Triết lại khiến cậu lùi về phía sau.
Hai người càng đấu càng hăng, tinh thần thi đấu bật lên mức cao nhất, phải nói đã lâu lắm rồi không gặp được đối thủ đáng gờm như vậy.
Dương Nguyệt An ngồi xem cũng nín thở theo từng đường ném bóng, căng thẳng theo khi hai người đang ở thế giằng co, quả thật là một trận đấu thắng bại khó phân.
Các lớp học cùng tiết thể dục với lớp 11-2 đã được hoạt động tự do, cũng lục đục kéo nhau đến sân bóng rổ xem trận đấu.
"Ui trai đẹp đấu với nhau, bổ mắt quá!"
"Nhìn kìa, nhìn kìa, anh kia vừa lộ cơ bùng xong."
"Đâu đâu? Aaaa, thấy được rồi, trận đấu này bổ mắt x10000 luôn."
"Tao thích anh bên trái hơn, trời ơi cái vibe gì mà mê người vậy, cái nét lạnh lùng, khuôn mặt góc cạnh kìa. Aaaa..."
"Nhường mày anh đấy, tao chọn anh bên phải, tao thích đẹp trai kiểu xấu xa, lưu manh một xíu nhưng lúc nghiêm túc thì lạnh lùng không kém gì anh của mày."
"..."
Không biết bên cạnh Dương Nguyệt An có hai cô gái ngồi lúc nào, họ đang ríu rít bàn tán về sắc đẹp của hai người trong sân, Dương Nguyệt An nghe cũng gật gù theo.
Trận đấu này không chỉ hay mà còn rất bổ mắt nữa, hai chàng trai, mỗi người một nét đẹp riêng, mồ hôi chảy trên khuôn mặt càng tăng thêm sự quyến rũ, nam tính, lại thêm dáng người cao vô cùng đối xứng, vì chơi bóng mà thỉnh thoảng vạt áo bị kéo lên, lộ cơ bụng săn chắc, nhìn thế nào cũng thấy cảnh đẹp ý vui...
Khụ khụ, thật ra Dương Nguyệt An cũng không chú ý đến chi tiết này, chẳng qua vô tình nghe được hai cô gái bên cạnh nói chuyện mới để ý một xíu.
Nhưng hai cô gái này có phải đi quá xa không, đến tiết mục lựa bạn trai luôn rồi à?
Không để ý tới hai cô gái đó nữa, Dương Nguyệt An lại tập trung vào xem trận đấu, đã lâu rồi cô mới xem bóng rổ, lại còn là một trận đấu kịch tính như thế này nữa, nên không thể bỏ lỡ giây phút nào.
Gần kết thúc trận đấu, Hạ Di Giai nãy giờ cũng xem vô cùng hăng say bỗng quay sang ôm cánh tay Dương Nguyệt An: "Hồi hộp quá, không biết ai sẽ thắng nữa, còn mỗi ba phút nữa thôi."
Cánh tay bị cô ấy nắm chặt, Dương Nguyệt An cũng hiểu cô ấy hồi hộp như thế nào, mỗi trận đấu có Lục Tư Văn, Hạ Di Giai đều căng thẳng, còn hơn cả người thi đấu là Lục Tư Văn.
Dương Nguyệt An mỉm cười trấn an: "Cũng khó nói, ai cũng giỏi hết. Kết quả thế nào cũng đẹp hết mà đúng không?"
"Mình cũng không đoán được." Hạ Di Giai nhẹ giọng đáp lại, mọi lần với sự thể hiện của Lục Tư Văn, cậu đã sớm dẫn trước đối thủ, khoảng cách điểm số giữa đội cậu với đội đối thủ cũng là một con số lớn, vậy mà lần này cậu với Thẩm Minh Triết lại thay nhau dẫn trước, hơn nhau cũng chỉ một đến ba điểm.
"Ba mươi giây."
Lục Tư Văn đang dẫn trước ba điểm.
"Mười giây."
Thẩm Minh Triết đang dẫn trước hai điểm.
"Năm giây."
Lục Tư Văn đang kém Thẩm Minh Triết hai điểm.
"Hết giờ!"
"Bốp, bốp, bốp..."
Học sinh xung quanh đồng loạt vỗ tay, cùng với đó là tiếng reo hò khiến sân bóng rổ nhất thời trở nên càng ồn ào, náo nhiệt hơn.
Lục Tư Văn thắng trận, vào giây cuối cùng cậu ném một quả ba điểm, lội ngược dòng, hơn Thẩm Minh Triết một điểm, trở thành người chiến thắng.
Vào giây cuối cùng, khi Lục Tư Văn ném trúng rổ, Hạ Di Giai cuối cùng không nhịn được nữa mà đứng dậy ra sức vỗ tay, thể hiện sự kích động của mình.
Lục Tư Văn và Thẩm Minh Triết nhìn kết quả, sau đó ăn ý nhìn nhau cười, cười vì được đấu một trận rất sung sức, cười vì tìm được một đối thủ ngang tầm với mình.
Hai người cụng tay nhau một nhát, có nhiều thứ không cần phải nói, bản thân và đối phương đều hiểu được.
Trận đấu này, dù ai chiến thắng thì cả hai đều vui vẻ.
Dương Nguyệt An từ xa nhìn hành động của Lục Tư Văn và Thẩm Minh Triết cũng cười, so với trong truyện thì họ giao hữu với nhau sớm hơn, Lục Tư Văn cũng không có chút địch ý nào với Thẩm Minh Triết, dù như trong truyện thì địch ý của Lục Tư Văn cũng không là gì, bề ngoài thì họ cùng cạnh tranh nhưng trong lòng cả hai đều thưởng thức nhau, công nhận đối phương là một đối thủ ngang sức ngang tầm.
Nhìn đi, tình anh em trong sáng và đẹp đẽ như thế này cơ mà.
Tác giả nhà người ta thì viết yêu giả thành thật, còn tác giả truyện này thì viết địch giả thành thật, không còn gì ác ôn hơn.
"Aaa, họ đang đi về phía tụi mình kìa."
"Ngồi xa đã thấy đẹp trai rồi, đến gần càng thấy đẹp trai hơn. Cứu tao mày ơi, tao sắp nghẹt thở vì cái nhan sắc này rồi."
"Tao cũng sắp không thở nổi nữa..."
Dương Nguyệt An buồn cười nhìn hai cô gái bên cạnh, quả nhiên mê trai có hội là có thật.
Thẩm Minh Triết đi tới chỗ Dương Nguyệt An, cô đưa cho cậu chai nước: "Nước của cậu đây."
Thẩm Minh Triết thật sự khát, cậu nhận lấy chai nước uống một mạch hết sạch.
Thấy thế, Dương Nguyệt An do dự hỏi: "Còn khát không để mình giúp cậu mua một chai nữa."
"Không cần đâu." Thẩm Minh Triết lắc đầu, cậu quay người ra chỗ khác vuốt tóc để gạt đi những giọt nước còn đọng trên đó, những giọt mồ hôi sau gáy chảy vào và biến mất dưới cổ áo khiến người ta liên tưởng đến những điều xấu ra.
Dương Nguyệt An lặng lẽ đỏ mặt, tim đập bang bang.
Mẹ nó, thế mà cô thấy cảnh tượng này rất quyến rũ, khiến người ta không nhịn được mà nhìn thêm một chút.
"Khụ, chúng mình về lớp thôi." Cô hắng giọng nói với Thẩm Minh Triết, Hạ Di Giai đã bị Lục Tư Văn kéo đi chỗ khác rồi.
"Ừm." Thẩm Minh Triết đáp, khóe môi hơi nhếch lên một chút, bạn cùng bàn... nhận ra vẻ đẹp của cậu rồi.
Nếu Dương Nguyệt An biết được thì cô sẽ phản đối lại ngay lập tức, cô vẫn biết cậu đẹp trai, chỉ là chưa từng và cũng không dám nhìn một cách cẩn thận thôi.
Người không hay ngắm trai đẹp như cô, một khi đã ngắm thì còn kinh hơn những cô nàng khác.
Dương Nguyệt An đi mà như chạy vào lớp, may mà chân Thẩm Minh Triết dài nên cậu vẫn có thể theo kịp cô.
*
Đêm đến, bình thường Dương Nguyệt An nằm xuống giường là ngủ ngay sau một ngày dài nhưng không hiểu sao hôm nay cô lại trằn trọc không ngủ được.
Dương Nguyệt An cố nhắm mắt ngủ nhưng trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ biết bao nhiêu thứ, từ khoảng thời gian vẫn còn ở kiếp trước đến lúc cô xuyên đến đây, từ con người ghét tiếng Anh mà bây giờ lại đang nỗ lực học nó, hay là nghĩ đến cốt truyện không ngược nam nữ chính, chỉ ngược nhân vật phản diện, rồi đến trận đấu bóng rổ hôm nay, khuôn mặt và sự quyến rũ vô tình của Thẩm Minh Triết...
Nghĩ đến đây Dương Nguyệt An giật mình mở mắt, vỗ vỗ mặt cho bớt sự xấu hổ sau đó lặng lẽ tự phỉ nhổ chính mình một lát.
Sợ sẽ nghĩ tới cảnh đó nữa, cô dứt khoát dậy học bài.
Hậu quả của việc thức khuya là không dậy sớm được.
Hôm sau ba rưỡi sáng Dương Nguyệt An mới dậy, tuy đó là thời gian sớm đối với mọi người nhưng với Dương Nguyệt An thì giờ đó đã muộn làm rồi.
Cô nhanh chóng sửa soạn rồi chạy không ngừng đến tiệm báo, lúc Dương Nguyệt An đến là gần ba giờ năm mươi phút, còn may quản lý Lưu Dụ không trách mắng, chỉ giục cô mau đi giao báo.
Làm việc được hơn một tháng Dương Nguyệt An cũng dần quen nên tốc độ đạp xe cũng nhanh hơn so với ban đầu, tuy nhiên do muộn gần hai mươi phút nên đến sáu rưỡi cô vẫn chưa giao báo xong.
Còn một nhà nữa thôi, Dương Nguyệt An thở dài.
Nhà cuối cùng không nằm cùng dãy với những nhà khác, phải đạp một đoạn mới đến, cô tăng tốc đạp một cách nhanh nhất có thể.
Đến nơi không thấy ai, Dương Nguyệt An mới thở phào, định nhanh chân đặt báo vào chỗ để rồi chuồn lẹ.
Thế nhưng đời không như là mơ, khi Dương Nguyệt An vừa đặt báo vào chỗ, cánh cổng bên cạnh mở ra khiến cô thót tim lại, dù đã sẵn sàng tinh thần bị chủ nhà bắt gặp nhưng cô vẫn có chút lo sợ.
||||| Truyện đề cử: Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa |||||
Trước khi bị mắng, Dương Nguyệt An quyết định quay sang xin lỗi họ trước nhưng đến lúc quay sang, cả cô và người đối diện đều sững người lại.
Không ngờ người mở cổng lại là Thẩm Minh Triết.