Tôi Là Nhân Vật Qua Đường!

Chương 22



"Em chào cô ạ!" Dương Nguyệt An lần thứ hai trong ngày xuống phòng giáo viên để gặp cô chủ nhiệm, sợ có việc gì quan trong nên cô đã xuống đây ngay sau khi ăn trưa.

"Ừ. Hồi nãy cô Mai có trao đổi với cô, cô ấy bảo tiếng Anh của em không được tốt mà lần này điểm lại còn giảm nhiều như vậy, nếu cứ tiếp tục duy trì tình trạng này thì không ổn. Cô Mai biết em và Thẩm Minh Triết là bạn cùng bàn nên đề nghị cô để Thẩm Minh Triết kèm em môn tiếng Anh. Không biết ý em như thế nào?"

"Dạ, dạ? Thẩm Minh Triết và em ạ?"

"Đúng vậy, hai em ngồi cùng bàn nên càng dễ dàng trong việc hộ trợ nhau học tập. Thẩm Minh Triết dù mới chuyển tới nhưng cũng là một học sinh giỏi, như em đã biết, bạn ấy là một trong ba người đạt điểm môn tiếng Anh tuyệt đối trong kì thi lần này. Cô nghĩ việc này cũng tốt cho em nên mới suy xét, gọi em xuống để hỏi ý kiến."

"Nếu bạn Thẩm Minh Triết đồng ý thì em không có ý kiến gì cả."

"Thẩm Minh Triết đồng ý rồi. Buổi sáng ra chơi cô đã gọi em ấy xuống để hỏi ý kiến, em ấy cũng nói nếu em chấp nhận thì sẽ giúp kèm em môn tiếng Anh."

Thẩm Minh Triết đã đồng ý rồi sao? Cô còn tưởng chuyện này cũng chỉ là đề nghị của giáo viên, nếu cô chấp nhận thì chưa chắc Thẩm Minh Triết đã chịu giúp, vậy mà trong khi cô chưa biết gì thì Thẩm Minh Triết đã được cô Lam gọi xuống hỏi ý kiến từ lúc nào.

Có lẽ là lúc cô thất thần sau tiết tiếng Anh.

Nhưng đây cũng là một việc tốt, khi Dương Nguyệt An còn đang hoang mang về việc học tiếng Anh của mình, không biết có nên bắt đầu lại và nếu bắt đầu lại thì bắt đầu từ đâu, lời đề nghị của cô Mai cùng việc đồng ý giúp đỡ của Thẩm Minh Triết lại đến đúng lúc để cô có cơ hội bắt đầu lại.

"Dạ vâng, em biết rồi, em cảm ơn cô nhiều! Cô cho em gửi lời cảm ơn tới cô Mai nữa ạ!"

"Ừ, cô sẽ chuyển lời tới cô Mai. Cố gắng học tập nhé, hai cô đều mong em sẽ đem lại bất ngờ. Em về lớp nghỉ trưa đi." Đỗ Hiểu Lam mỉm cười nói, cô dường như cảm nhận được sự quyết tâm thoáng qua qua đôi mắt của cô học trò trước mặt mình trong giây phút ngắn ngủi.

Bước ra khỏi phòng giáo viên, Dương Nguyệt An vẫn chưa thể tin những gì vừa xảy ra.

Thật sự có miếng bánh to như vậy rớt trúng đầu cô sao?

Hồi sáng thì Hạ Di Giai ngỏ lời muốn giúp đỡ, còn bây giờ là Thẩm Minh Triết đồng ý kèm môn Anh, có lẽ đây là tín hiệu của vụ trụ gửi đến thúc giục cô cố gắng học hành hơn chăng?



Dương Nguyệt An bỗng khí thế hừng hực, đời trước cô chưa thực sự cố gắng học hành, sống một cuộc đời không chìm không nổi cũng khiến cô hài lòng, nhưng bây giờ có cơ hội làm lại, dù không phải trong thân xác của mình thì cô cũng muốn cố gắng lại một lần nữa để bản thân không hối hận.

Hơn nữa, Phi Khấm là một môi trường học tập tốt, có bạn bè và thầy cô giúp đỡ nhiệt tình như vậy, Dương Nguyệt An không có khí thế học hành cũng khó.

Dương Nguyệt An chưa về lớp vội, cô ghé qua căng tin mua một chai nước cam ướp lạnh, không phải cho bản thân mà là cho Thẩm Minh Triết, nếu cô nhớ không nhầm thì trong truyện có nói cậu thích uống nước cam.

Về tới lớp thì Thẩm Minh Triết đang ngủ, cô không đánh thức cậu dậy, nhẹ nhàng lấy một tờ khăn giấy lót dưới đáy chai nước rồi đặt lên bàn Thẩm Minh Triết, sau đó lấy sách ra học bài.

- --

Lúc Thẩm Minh Triết tỉnh dậy, như mọi lần vẫn cách thời gian vào lớp khoảng hai mươi phút.

Thấy chai nước lạ trên bàn, cậu sửng sốt một chút, thắc mắc không biết là của ai, lại còn chu đáo đặt trên khăn giấy để mồ hôi của chai nước chảy xuống không làm ướt bàn.

Nhưng ai lại vô duyên vô cớ để chai nước trên bàn cậu như vậy chứ?

Không loại trừ khả năng đó là của người khác tiện tay để xong quên, hoặc là có người cố tình tặng cậu, trường hợp đằng sau cũng không hiếm.

Thẩm Minh Triết nhíu mày nhìn chai nước cam xuất hiện một cách bất thường trên bàn, cậu quyết định để đó, nếu tan học không có ai tới nhận về thì cậu sẽ tiễn nó vào thùng rác.

Dù sao không phải đồ trên bàn mình là mình có thể dùng, hơn nữa nhỡ thật sự là ai tặng, nếu cậu nhận thì chắc chắn sẽ có việc rắc rối xảy ra.

Từ lúc Thẩm Minh triết dậy, Dương Nguyệt An đã cố tình để ý đến phản ứng của cậu, thấy cậu nhíu mày nhìn chai nước rồi bỏ qua nó, lấy sách ra học, cô đoán cậu còn không có ý định động vào chai nước ấy.

Dương Nguyệt An quyết định lên tiếng nói ra nguồn gốc của chai nước đó, nếu không cô sợ nó sẽ bay vào thùng rác bất kì lúc nào.

"À, cái đó, là mình mua cảm ơn cậu vì đã đồng ý kèm mình môn tiếng Anh."

Thẩm Minh Triết đang đọc sách quay đầu sang nhìn Dương Nguyệt An: "Ừm, không có gì. Cảm ơn."

Ngược lại Dương Nguyệt An hứng thú bừng bừng: "Vậy chúng ta sẽ bắt đầu học khi nào vậy?" sau đó giọng cô nhỏ lại, xấu hổ nói: "Trình độ của mình không khác người mất gốc là bao. Ờm, đúng hơn thì mất gốc thật rồi."

"Chủ nhật tuần này cậu có rảnh không? Chúng ta đến thư viện thành phố."

"Có có, tầm tám giờ sáng được không?"

"Được. Bây giờ cậu đưa bài thi tiếng Anh cho mình xem."

"Hả? Có thể không xem được không? Bài mình thảm đến mình cũng không nhìn nổi."

Thẩm Minh Triết không trả lời lại, chỉ nhìn chằm chằm Dương Nguyệt An.

Dương Nguyệt An buồn bực, thật sự đây là bài thi thảm hại nhất của cô, bản thân cũng ngại xem huống chi đưa cho người khác.



"Được rồi, bài thi đây. Hi vọng cậu không chê cười." Dương Nguyệt An thỏa hiệp, dù sao Thẩm Minh Triết xem để giúp cô, còn làm mình làm mẩy thì không phải là người biết điều.

"Đúng là không nhìn nổi thật."

Dương Nguyệt An trợn tròn mắt không tin nổi, đây là lời mà Thẩm Minh Triết có thể thốt ra sao?

Sự thật nói cho Dương Nguyệt An biết rằng Thẩm Minh Triết có thể.

Thật ra dù bài thi của Dương Nguyệt An có thảm như thế nào thì với tính cách của mình, Thẩm Minh Triết cũng sẽ không lên tiếng nói những câu như vừa rồi.

Chỉ là nhìn vẻ mặt có chút buồn bực của Dương Nguyệt An, Thẩm Minh Triết lại không tự chủ được mà lên tiếng... trêu cô?

"Haha, cảm ơn cậu nhiều." Dương Nguyệt An gằn giọng trả lời, sau đó quay sang học bài tiếp.

Thằng nhóc này, trêu cô hơi nhiều rồi nha.

Giờ Dương Nguyệt An cũng không tin Thẩm Minh Triết là người lạnh lùng, nghiêm túc nữa, ít nhất là không phải lúc nào cậu cũng vậy.

Thấy Dương Nguyệt An không để ý đến mình nữa, Thẩm Minh Triết lặng lẽ cầm chai nước mở ra uống, không phải loại cậu hay uống nhưng cũng khá ngon.

Dương Nguyệt An háo hức chờ đến Chủ Nhật, thật sự cô chưa bao giờ có niềm tin và động lực học tiếng Anh đến thế, hi vọng lần này bản thân có thể thật sự thay đổi.

Nhưng không thể chỉ trông chờ vào Thẩm Minh Triết, bản thân cô cũng nhân lúc đang có động lực, học thêm vài từ vựng.

Trong sự chờ mong của Dương Nguyệt An, Chủ Nhật cuối cùng cũng chậm rãi tới.

Niềm vui đầu ngày của Dương Nguyệt An là tiền lương tháng đầu tiên khi làm việc ở tiệm báo đã về tay, số tiền ngoài sự mong đợi của cô.

Trước đó ông chủ đã tăng lương cơ bản của cô lên hai nghìn ba trăm miên, cộng thêm tiền thưởng dựa trên việc đánh giá và mức độ hài lòng của khách hàng, tổng cộng Dương Nguyệt An được hai nghìn sau trăm miên.

Có thể đây không phải là một số tiền lớn đối với nhiều người, nhưng với người từng trải qua nhiều công việc làm thêm cực nhọc hơn mà tiền lương lại vô cùng bèo bọt, hơn ai hết Dương Nguyệt An thấy sung sướng vô cùng.

Hình như tối nay còn được nhận tiền lương từ quán cà phê nữa, đây chính là một ngày Chủ Nhận tuyệt vời!

Mang theo sự vui vẻ, Dương Nguyệt An tới thư viện thành phố.

Xa xa đã thấy Thẩm Minh Triết đứng trước cửa đợi mình.

Nghĩ ngẫm cũng thấy cậu nhóc này tinh tế ghê, Dương Nguyệt An và Thẩm Minh Triết còn chưa trao đổi số điện thoại nên người đến trước, người đến sau sẽ rất khó để tìm nhau trong thư viện rộng nhất thành phố này.

Dương Nguyệt An còn đang lo không biết sẽ tìm Thẩm Minh Triết ở đâu thì cậu đã đứng sẵn ở cửa chờ cô, mười điểm cho sự tuyệt vời này.

"Hi Thẩm Minh Triết, mình không đến muộn chứ?" Dương Nguyệt An vui vẻ chào hỏi.



"Không muộn, vừa tới tám giờ." Thẩm Minh Triết đáp lại.

"Phù, may quá. Giờ mình vào thôi nhỉ?"

"Ừm."

Nhưng đến khi vào đến thư viện, thấy Thẩm Minh Triết quét thẻ để vào, Dương Nguyệt An mới nhận ra nguyên chủ chưa từng đến đây và tất nhiên chưa làm thẻ thư viện nên bây giờ cô không thể vào.

Nhưng không sao, hôm nay cô mới nhận lương, chi một trăm miên ra làm thẻ thư viện cũng không thấy đau lòng.

"Thẩm Minh Triết, mình chưa làm thẻ thư viện nên không vào được. Cậu chờ mình một lát để mình đăng ký làm thẻ được không?" Dương Nguyệt An nhỏ giọng gọi Thẩm Minh Triết.

"Được." Thẩm Minh Triết nhanh chóng đồng ý.

Quá trình làm thẻ diễn ra nhanh chóng, mười phút sau Dương Nguyệt An đã nhận được thẻ và thành công đi vào thư viện.

"Mình làm xong rồi, xin lỗi vì để cậu đợi lâu." Dương Nguyệt An áy náy nói với Thẩm Minh Triết.

"Không sao, đi vào thôi." Thẩm Minh Triết từ tốn đáp lại.

Thấy Thẩm Minh Triết không có biểu hiện gì cho thấy sự thiếu kiên nhẫn, lúc này Dương Nguyệt An mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

~~~~~~~~~~~~~~~

Thẩm Minh Triết: Nước cam đóng chai này cũng khá ngon.

Ryu: Nước cam vị tình iu đóa:Đ

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv