Phụ trương 04! Phụ trương! Người thực vật mười hai năm làm bảo mẫu.
"Chú Đỗ, là như vậy sao?"
"Đúng vậy." Tôi hạ tay xuống làm mẫu lại một lần, "Vãn Vãn làm rất đúng."
Thẩm Văn Thư vui vẻ cười, lại nhìn tôi: "Chú Đỗ, làm sao chú biết a ba bọn họ gọi con là Vãn Vãn, là ba ba con đã nói cho chú biết sao?"
"Không phải." Ta chỉ chỉ vào cái mũi của nhóc, "Không phải ba ba con nói cho chú đâu."
"Là a ba?! Là a ba nói cho chú biết đúng không!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Văn Thư lộ vẻ hưng phấn, "Chú Đỗ, chú còn biết gì nữa không?"
"Chú sao?" Tôi nhướng mày nhìn cậu, "Chú cái gì cũng biết."
Thẩm Văn Thư mở to mắt nhìn tôi, bộ dạng đáng yêu không chịu được.
"A ba con nói là, bởi vì Vãn Vãn ở trong bụng không chịu được, đặc biệt muốn nhanh nhanh chạy ra. Liền sờ bụng nói với con là: 'Con ngoan, ở lại vài ngày nữa, muộn chút rồi hãy ra có được không." Cho nên mới gọi con là Vãn Vãn*." Tôi khoác vai nhóc, đến gần thân hình nhỏ bé, lau đôi mắt đỏ hoe của nó, "A ba rất yêu con, nên dù thế nào đi nữa, Vãn Vãn đều phải kiên cường."
*(晚 - Vãn: muộn, chậm, tối)
Nhóc hít hít mũi, thu lại tâm tình bắt đầu chơi piano tiếp.
Tiếng đàn của đứa trẻ du dương khoan khoái, nhưng giờ đây ẩn chứa bao nỗi buồn.
Để dạy Thẩm Văn Thư tập đàn, tôi đã đề nghị về sớm, Thẩm Quân Sơn vẫn còn ở công ty mệt sống mệt chết. Tôi cũng không biết rốt cuộc là công việc ở công ty quá nhiều, hay là, hắn căn bản không muốn về nhà.
Con trai lớn đang học tiểu học.
Con trai thứ hai đang học mẫu giáo.
Còn bé con Omega mà tôi nhìn thấy lần đó ở bệnh viện, là do đích thân Thẩm đại tổng tài tự mình mang theo chăm sóc bên người.
Tôi nhớ cuộc họp lần trước, Thẩm Quân Sơn bị bảo bảo đang ôm tiểu ướt đầy một thân nghiêm trang, nghĩ muốn cười nhưng nước mắt đều rất nhanh trào ra.
Khóa cửa xoay hai lần, tôi nghe thấy tiếng động đi ra cửa, tiếp được quả bom nhỏ Thẩm Văn Hân đang bay về phía tôi.
"A ba...ba...ba ba." Bé rất thích trò chơi này, cũng không biết gọi ai, tôi mang bé bế lên, tung hai cái.
"Gọi là chú." Thẩm Quân Sơn lại nói, tôi không nhớ nổi đây là lần thứ mấy sửa lời Thẩm Văn Hân, bất quá hắn rất kiên trì, nên tôi cũng tùy hắn.
Thẩm Quân Sơn còn có một nhóc nhỏ nhỏ trong tay, từ lúc vào cửa thì liền chiếu cố nhóc nhỏ nhỏ này, ném hai đứa lớn cho tôi.
Tôi dẫn Văn Hân đi rửa tay, trong lòng nghĩ Niệm Niệm. Thẩm Quân Sơn người này nhìn có vẻ có văn hóa, nhưng thực chất lại đơn giản, thô lỗ - Thẩm Văn Niệm*, lời ít ý nhiều.
*(念: nhớ, tưởng nhớ, nhớ nhung)
Cuối cùng là nhớ nhung ai, tôi liếc nhìn bức chân dung gia đình bốn người trên tường rồi cười chua chát.
"Hôm nay Niệm Niệm thế nào?" Tôi ổn định cả hai đứa nhỏ, ở cửa phòng ngủ xa xa hỏi một câu.
Động tác thay quần áo cho em bé của Thẩm Quân Sơn cũng không ngừng, nghe thấy lời tôi nói liền phun ra hai chữ: "Rất tốt."
Tôi tự thấy nhàm chán thậm chí lúng túng chuẩn bị cút xéo, lại nghe thấy Thẩm Quân Sơn nói: "Ngồi đi."
"Hả?... Ồ, được."
Thẩm Quân Sơn treo áo khoác, mặc tạp dề. Tôi thấy Niệm Niệm đã ngủ rất say, vì vậy tôi liền đi coi bài tập của hai vị tiểu thiếu gia.
Thẩm Văn Thư ở trước mắt em trai vĩnh viễn luôn giữ bộ dáng như tiểu đại nhân. Tôi thấy nhóc đang cầm đôi bàn tay đầy thịt của em trai mình và viết một cách nghiêm túc. Thẩm Văn Hân một bút một nét, nỗ lực đến nỗi mồ hôi cũng chảy ra luôn.
Tôi ngồi bên cạnh theo dõi, không làm phiền đến "đại nghiệp" của anh em bọn họ.
"A ba ba."
"Hả?" Tôi nhìn Thẩm Văn Hân quay đầu nhìn tôi, "Sao vậy?"
"Chú Đỗ." Vẻ mặt Thẩm Văn Thư có chút bực bội, "Em trai nó nghe không hiểu con nói gì."
Tôi tiến lại gần nhìn kỹ hơn, lấy bút chì vẽ trên giấy: "Con nhìn này... đây là một quả táo lớn, là của Hân Hân. Anh trai Hân Hân có bốn quả, vậy tổng cộng các con có bao nhiêu quả?"
Thẩm Văn Hân kéo kéo ngón tay: "Năm... năm."
"Đúng rồi." Tôi tiếp tục bức tranh trên tay, "Nếu ba ba của Hân Hân có bốn quả táo chia cho các con mỗi người một quả thì ba ba sẽ còn lại bao nhiêu quả táo?"
Thẩm Văn Hân bĩu môi suy nghĩ hồi lâu: "Không... không còn nữa."
"Tại sao?" Đứa trẻ này phép trừ không linh hoạt, "Bốn, trừ đi hai..."
"Vì ba ba sẽ giao tất cả cho a ba."
Tôi ngây người nửa ngày, khóc không được cười cũng không xong đi đổi một cái ví dụ khác, cuối cùng cũng coi như dạy tiểu thiếu gia xong.
"Đúng....chính là như vậy."
"A ba lợi hại!"
"Còn không phải sao." Tôi vặn vẹo khuôn mặt nhỏ của tiểu quỷ, liền nghe Thẩm Quân Sơn nói chen vào.
"Gọi chú Đỗ." Hắn ta liếc mắt nhìn tôi, cũng không biết đã đứng ở cửa bao lâu, đối với hai đứa con trai quý giá của mình nói: "Rửa tay rồi ăn cơm đi."
Tôi định nói lời từ biệt, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ở lại giữa tiếng khóc và náo động liên tục của Thẩm Văn Hân.
"Chú Đỗ đã ở lại rồi, con ăn cơm cho đàng hoàng." Thẩm Quân Sơn nghiêm mặt nói với Thẩm Văn Hân đầy nước mắt.
Thẩm Văn Hân vươn cánh tay ngắn ngủi ra nói với tôi: "Bên này... ngồi bên này này."
Tôi nhìn vào chỗ trống bên cạnh Thẩm Quân Sơn, lại nhìn vào khuôn mặt vô cảm của hắn ta.
Tôi đành nói với Thẩm Văn Hân, "Lại đây, Hân Hân, ngồi cạnh chú thế nào?"
Nhóc có chút không vui, nhưng vẫn lôi cái bát nhỏ của mình ngồi xuống bên cạnh tôi.
"A ba ăn rau đi." Tiểu gia hỏa này vui vẻ xúc một thìa lớn cần tây cho tôi.
"Con tự ăn đi." Thẩm Quân Sơn nói, vẫn rất kiên nhẫn sửa sai cho cậu con trai nhỏ của mình, "gọi là chú Đỗ."
Khi Thẩm Vân Hăn nghe ba ba nói, lão đại không vui lấy thìa xúc cơm, tôi mỉm cười, đưa cho bé một miếng cà rốt bào sợi.
"Vậy thì chú ăn màu xanh này, Hân Hân ăn màu đỏ, quyết định vậy đi nha."
"Cái màu đỏ khó ăn hơn cái màu xanh lá cây." Thẩm Văn Hân vẻ mặt buồn bã lầm bầm, "Con muốn nghe a ba kể chuyện."
"Được thôi." Lời ra khỏi miệng, tôi mới phản ứng được, ngẩng đầu đã phát hiện Thẩm Quân Sơn đang cau mày nhìn, tôi có chút xấu hổ, "Nếu không thì lần sau ban ngày chú tới sẽ kể cho Hân Hân nghe được không?"
Thẩm Văn Hân tính tình cũng bướng bỉnh như ba ba mình: "Con tắm xong phải nghe."
"Nhưng mà......"
Thật sự không kéo được con lừa nhỏ cứng đầu này trở lại, Thẩm Văn Hân lời lẽ hùng hồn: "A ba đã đồng ý, không có nhưng mà!"
"Không ăn cơm đàng hoàng, chuyện gì cũng không được nghe." bạo chúa Thẩm Quân Sơn cuối cùng cũng thỏa hiệp, tôi cũng yên tâm thở một hơi.
——————
Tôi vốn là đến dạy cho đại thiếu gia, nhưng bây giờ tôi đã trở thành thư đồng của tiểu thiếu gia.
Đứng trước tủ sách nhỏ của Thẩm Quân Sơn, lật giở những cuốn sách đầy màu sắc.
Thẩm Quân Sơn bọc chăn bông lên giường tròn mắt hỏi tôi, "A ba, A ba, ba đã lựa chọn xong chưa?"
Tôi chưa bao giờ chọn những cuốn truyện này, nên thành thật ngồi cạnh nôi nhỏ: "Hân Hân muốn nghe gì?"
"Con muốn nghe... công chúa đuôi cá!"
"Đó là nàng tiên cá." Tôi bóp lấy khuôn mặt đầy da thịt của bé, "Được rồi, vậy kể về chuyện này đi."
"Ở vùng đại dương rất lâu rất lâu về trước, thần biển có một người con gái nhỏ mà ông yêu thương nhất..." Tôi vừa vỗ về cơ thể nhỏ của bé vừa kể câu chuyện ai cũng biết này, "... Cuối cùng, nàng tiên cá biến thành bọt biển và biến mất trong ánh sáng của buổi sớm tinh mơ."
Tôi ngáp một cái, nhưng tinh thần Thẩm Văn Hân vẫn còn phấn chấn, bé giật mạnh ống tay áo của tôi: "Tại sao nàng tiên cá lại biến thành bong bóng?"
Tôi ôm đầu bé dỗ dành: "Bởi vì Vương tử không nói yêu nàng."
"Tại sao Vương tử không nói?"
Tôi nghĩ nghĩ: "Bởi vì không ai nhắc đến."
Cái đầu nhỏ của Thẩm Văn Hân dường như chứa đầy mười vạn câu hỏi vì sao: "Tại sao nàng tiên cá không hỏi?"
"Bởi vì cô ấy không thể nói." Tôi cong môi giả vờ đau khổ, "Cô ấy đã đổi giọng nói của mình để lấy đôi chân của con người".
"Cô ấy có thể khoa tay múa chân ra dấu, cũng có thể vẽ." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Văn Hân lộ ra vẻ phấn khích, như thể hiểu ra một bí mật lớn động trời, "Nếu cô ấy vẽ nói cho Vương tử, Vương tử sẽ yêu cô ấy. Nàng tiên cá sẽ không trở thành bong bóng, có thể cùng Vương tử hạnh phúc vui vẻ bên nhau, nàng tiên cá ngốc quá đi."
Tôi mỉm cười vì ý tưởng ngây thơ, rồi chạm vào ngọn tóc mềm của bé.
"Đúng vậy, vẫn là Hân Hân của chúng ta thông minh nhất."
Sự phấn khích của trẻ con đi qua, ngay sau đó nó mệt mỏi và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tôi kéo chăn bông cho bé nhịn không được hôn lên khuôn mặt nhỏ bé ấy.
"Mơ đẹp nhé."
Tôi đi ra khỏi phòng ngủ của Thẩm Văn Hân, trẻ nhỏ ngủ rất sớm, tôi nhìn đồng hồ, đã tám giờ rưỡi.
Thẩm Quân Sơn thấy tôi bước ra liền đứng dậy khỏi ghế sô pha. Não tôi không kịp phản ứng: "Anh ngồi ở chỗ này làm gì?"
"Làm phiền cậu rồi."
Tôi sững sờ như vừa tỉnh dậy từ giấc mộng: "Không có gì đâu. Thời gian không còn sớm nữa, tôi về đây."
"Tôi tiễn cậu."
"Không, không cần đâu." Tôi thấy hắn đi lấy quần áo liền nhanh chóng từ chối "Giờ này còn có xe, không cần phiền vậy đâu."
Tôi nhân lúc hắn ta im lặng, thu dọn xong liền đi ra ngoài. Như sợ hắn đuổi theo tới, tôi giống như bị ma đuổi đầu cũng không quay lại mà chạy xuống lầu. Mãi đến khi nhìn thấy cánh cửa sắt khóa chặt, mới thở phào nhẹ nhõm.
"haiz--"
Tôi đang đi trên đường đến trạm giao thông công cộng thì chợt nhớ tới lời Thẩm Văn Hân đã nói.
Tôi cười như kẻ thần kinh, con gái nhỏ của thần biển làm sao mà ngốc được. Cô không hỏi vì sợ, sợ rằng người mà Vương tử thực sự yêu chính là công chúa loài người, sợ tình cảm của Vương tử dành cho cô, không thể vượt qua sự chán ghét và sợ hãi đối với người cá.