Hôm nay là đêm thứ tư, tôi đặc biệt đưa Công chúa Coleman đến đại sảnh của Lâu đài Ma vương, để thể hiện bộ dạng đáng thương của cô ấy trước Anh hùng và kích thích sức chiến đấu của cậu ta.
Công chúa Coleman điều chỉnh lại tư thế ngồi, thu mình dưới đôi cánh của Fafnir: "Cứ ngồi đây có được không, Sathis?"
"Ta đã bảo cô gọi ta là Ma vương mà!" Tôi cau mày: "Cô cứ yên lặng ở đó, tốt nhất là cô nên khóc luôn đi, hiểu không?"
Công chúa Coleman cười nói: "Được."
"Nhưng tôi luôn cảm thấy như thiếu một cái gì đó..." Cô ấy suy nghĩ một lúc, rồi giơ chân Fafnir lên để nó tóm lấy cô ấy: "Trông hoàn hảo rồi đấy."
Tôi tán thưởng: "Không ngờ cô chỉ là công chúa mà lại biết phép tắc như vậy."
Cứ như vậy, tôi đợi Anh hùng Luke. Thật bất ngờ, hôm nay cậu ta không chỉ mang theo một Thánh kiếm đã được sạc đầy mà còn mang theo một hộp gỗ khổng lồ.
Đây có phải là một loại vũ khí bí mật gì đó không? Cuối cùng cũng nghiêm túc rồi à, kẻ thù của tôi!
Anh hùng nhìn thấy Công chúa Coleman dưới bàn chân của Fafnir, cậu ta hỏi một cách lo lắng: "Công chúa có sao không?"
"Không có việc gì." Tôi liếc mắt nhìn công chúa, cô ấy hiểu ý định của tôi và tỏ vẻ buồn bã, thay lời nói: "Cứu ta với, Luke."
"Công chúa Coleman, xin hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ đánh bại hắn ta." Luke gật đầu: "Nhưng trước đó, ngài có muốn ăn tối không?"
Cậu ta mở chiếc hộp gỗ lớn ra và để lộ thức ăn cực kỳ xa xỉ bên trong: "Tôi đã nghĩ về nó ngày hôm qua. Mỗi lần tôi đến đây, tôi đều cảm thấy ngài rất lộng lẫy. Tôi cảm thấy ngài nhất định tốn rất nhiều công sức, có lẽ bận đến mức ngay cả bữa tối cũng chưa được ăn. Vì vậy hôm nay tôi đã chuẩn bị một bữa ăn cho ngài."
Cậu ta đưa hộp cơm đến chỗ tôi: "Ngài có muốn ăn cùng không? Tôi làm cho ba người."
Tôi:"..."
Khi Fafnir nhìn thấy thức ăn, nó không nhịn được mà nhích lại gần và xin được cho ăn, tôi bình tĩnh dẫm lên nó khiến con "thằn lằn" này rụt đầu, tỏ vẻ hối lỗi.
Mày đang nhìn cái quái gì vậy hả, mày chẳng phải là con rồng hung dữ nhất trên thế giới sao, phẩm giá của long tộc đâu rồi?
Năm phút sau, cả ba chúng tôi ngồi quanh bàn và ăn cùng nhau, còn Fafnir thì làm cái đệm phía sau tôi.
Chắc chắn không phải vì tôi đói, mà là vì tôi muốn dùng cách này để hiểu rõ hơn tại sao Anh hùng lại yếu như vậy.
Thành thật mà nói, Anh hùng này thực sự có một khuôn mặt cực kỳ phi thường, nó không hề phù hợp với sức mạnh của cậu ta. Nếu chỉ nhìn vào sức mạnh của cậu ta, tôi sẽ cho thằng này điểm 5. Nhưng nếu chỉ dựa vào khuôn mặt thôi thì nhóc này sẽ được 5000.
Nhân tiện, nếu khuôn mặt của thằng ranh này là 5000 thì hương vị của món ăn cậu ta nấu là 50000. Tôi cảm thấy rằng dù tôi đã sống hàng trăm năm rồi mà tôi chưa bao giờ gặp một đầu bếp nào ở cấp độ này —— Nếu như yêu tinh, cái đám chịu trách nhiệm về thức ăn trong Lâu đài Ma vương mà nấu được một bữa tươm tất thì tốt quá rồi.
Và để không ngược đãi người bạn cũ của mình, tôi đã hào phóng ném một miếng thịt lớn cho Fafnir.
"Ngài có cần thêm một chút nữa không?" Kẻ thù của tôi hỏi tôi khi cậu ta thấy tách trà của tôi trống rỗng.
"Chắc chắn... Không! Khụ." Tôi nhận ra khí chất Ma vương cao quý của mình lúc đó gần như sụp đổ, tôi lập tức ngồi thẳng dậy: "Không cần."
"Tiếc thật, may là tôi cũng đã cố ý làm một cái nồi lớn như vậy." Anh hùng tỏ ra hơi lạc lõng.
Người này vẫn còn khá chu đáo... Không, không phải tiết tấu này hơi lạ sao?
Tôi ném tách trà xuống và tức giận nhìn Anh hùng: "Được rồi, chúng ta đã dùng bữa xong và đã đến lúc chúng ta có trận quyết đấu định mệnh, Anh hùng Luke! Hôm nay chúng ta nhất định phải phân thắng bại!"
Luke ợ một cái.
"... Cậu đang coi thường ta đấy à?"
Nhóc này vội vàng giải thích: "Không phải như vậy, chỉ là, tôi cảm thấy muốn ngủ sau khi ăn xong..."
Sau đó cậu ta không biết xấu hổ nói tiếp: "Nói đi, vì tôi đã chuẩn bị cho ngài một bữa tối ngon như nên hôm nay tôi có thể sống trong Lâu đài Ma vương được không? Gần đây ngủ nằm trên mặt đất bên ngoài Lâu đài Ma Vương nên ngủ không được ngon lắm."
"Cậu đang nói nhảm cái gì vậy? Lâu đài Ma Vương của ta sao có thể là nơi cho kẻ như cậu ở chứ!"
"Tôi có thể chuẩn bị bữa sáng cho ngài vào ngày mai."
Lòng tôi rung chuyển như động đất.
"Không sao chứ, Sarthis? Nếu đúng như vậy, tất cả chúng ta đều có thể ăn những bữa ăn ngon."
Công chúa Coleman chống cằm mỉm cười hạnh phúc.
Thêm bữa trưa và bữa tối.
... Hừ, ta sẽ thương xót cậu và cho cậu ở lại đây. Điều này là để cho cậu có một trận chiến tốt với tôi sau khi cậu sạc lại pin vào ngày mai, hiểu không?
Kẻ thù cũ của tôi mỉm cười: "Được rồi, tôi hiểu rồi."
Hôm nay coi như bỏ, ngày mai, tôi phải nghỉ hưu!
... Nếu cậu ta tiếp tục nấu ăn vào ngày mốt, tôi nghĩ mình chỉ có thể cầm cự được thêm vài ngày nữa.