Tôi Là Jemima

Chương 20



Tôi duỗi dài thoải mái trên giường, lưng tựa vào một chồng gối, suy nghĩ về cuộc đời mình. Tôi nghĩ về việc Brad làm tình với tôi sáng nay trước khi tới văn phòng và thu xếp để gặp tôi sau. Tôi nghĩ về cuộc sống tôi bỏ lại đằng sau, về công việc tẻ ngắt ở Kilburn Herald, về những gì bạn bè tôi sẽ nói nếu họ thấy tôi bây giờ, bởi mặc dù chưa đến một tuần, tôi đã biết mình có thể quen với nơi đây.

Làm thế nào tôi có thể quay lại đó đây? Trở lại London già nua, ảm đạm trong khi Los Angeles lại ấm áp, náo nhiệt và mời gọi đến vậy.

Và rồi, tôi không thể không bắt đầu nghĩ về Ben. Hài hước làm sao khi anh lại xuất hiện vào những khoảnh khắc kỳ lạ nhất. Tôi có thể sống một thời gian dài mà không nghĩ về anh, và rồi đột nhiên anh nhảy vào suy nghĩ của tôi. Khi ấy, đương nhiên là tôi vẫn còn nhớ anh, nhưng dạo này tôi chỉ nhớ anh khi nghĩ đến anh, và may thay, tôi không hay nghĩ đến Ben lắm vì tôi đang vô cùng hạnh phúc.

Một suy nghĩ khác lại trườn vào đầu tôi, điều mà tôi không muốn nghĩ đến, điều tôi hy vọng có thể quên đi, nhưng không, càng cố không nghĩ về nó, tôi càng không thể quên được. Thôi được. Tôi đầu hàng. Tối qua chúng tôi ở khách sạn Mondrian, một nơi ẩn náu rộng mênh mông mang phong cách thiết kế tối giản trên đại lộ Sunset. Một nơi Brad nhất quyết muốn tôi xem, ngay cả khi tôi không thực sự quan tâm tới những địa điểm “khép kín”, không giống những nơi tôi thường xuyên lui tới ở nhà.

Nhưng Mondrian thật tuyệt vời. Tôi chưa bao giờ được ở một nơi như thế cả. Đại sảnh được thiết kế tối giản, cửa ra vào bằng kính trong dẫn tới một hiên gỗ được thắp sáng bởi những ngọn nến. Tôi thích nó. Tôi thích những chiếc bình đất nung ngoại cỡ, những tấm nệm Ấn Độ lớn xếp gối ôm nằm rải rác bên bể bơi. Và tôi cố gắng không nghĩ về những gì xảy ra sau đó, về những gì Brad đã nói, vì cứ mỗi lần tôi nghĩ về nó, tất cả những suy nghĩ tiêu cực lại xâm chiếm đầu óc tôi, mà tôi thì không muốn mọi chuyện xấu đi, tôi không muốn phá vỡ sự hoàn hảo này. Không phải bây giờ.

Nhưng thật kỳ cục. Được rồi, bắt đầu nhé. Tôi sẽ kể cho bạn nghe. Chúng tôi đã ở đó, bên một chiếc bàn nơi quầy bar của Mondrian, ánh nến làm tôn lên nét đẹp trên khuôn mặt của những con người khả ái, nhưng trong mắt tôi, không ai đẹp hơn Brad. Chúng tôi ngồi đó, hôn nhau và trò chuyện, càng trò chuyện, chúng tôi càng tiết lộ nhiều hơn về cuộc sống của mỗi người, về tình yêu, hy vọng, ước mơ, và càng tiết lộ nhiều hơn, tôi càng nghĩ rằng đây chính là cuộc sống tôi đã ao ước. Xin lỗi. Chính là cuộc sống tôi ao ước.

“Em muốn sống trong một ngôi nhà bên bờ biển,” tôi nói, vẽ ra những hình ảnh tươi mới trong đầu bởi lúc đầu tối tôi có ngồi xem qua mục bất động sản của tờ Los Angeles Times, thoát ly vào một thế giới tưởng tượng của bể bơi, cát mềm giữa kẽ ngón chân, và những lớp sóng xô đuôi nhau.

“Anh nghĩ mình sẽ hạnh phúc ở bất cứ nơi đâu,” Brad nói, “miễn là có em ở bên.”

Jemima, ôi, Jemima. Mi không nghĩ rằng việc Brad tiến quá nhanh trong chưa đầy một tuần có gì đó hơi kỳ lạ sao? Không có bất kỳ tiếng chuông cảnh báo nào reo lên trong đầu mi sao? Có lẽ sẽ khôn ngoan hơn chăng khi ngồi lại và tự hỏi liệu anh ta có một động cơ ngầm nào đó?

Nhưng không. Dường như Jemima chưa sẵn sàng phá vỡ thế giới hoàn hảo của nàng vào lúc này. Thay vào đó, nàng thở dài hạnh phúc, và cuộc nói chuyện trên trời dưới biển vẫn tiếp tục, cho đến khi họ chỉ còn chủ đề liệu có thiết thực không nếu nàng ở lại.

“Quanh đây có hiệu sách nào không?” tôi hỏi, biết rằng đó là thứ duy nhất khiến tôi thực sự cảm thấy như ở nhà, thoải mái giở lướt qua những cuốn sách yêu thích.

“Hiệu sách khá nhất có lẽ là Barnes & Noble hay Borders ở phố đi bộ số Ba,” Brad đáp. “Nếu em nói với anh sớm hơn, chúng ta đã có thể đến đó trước rồi. Em rất thích đọc sách phải không?”

Tôi gật đầu.

“Em thích đọc thể loại nào?”

“Tất cả.” Tôi mỉm cười bí ẩn. “Sở thích của em rất đa dạng, loại sách nào em cũng đọc. Còn anh?” tôi hỏi, nhận ra rằng mình không biết chút gì về gu văn học của anh, mặc dù với bạn điều này có thể không quan trọng, nhưng tôi nghĩ nó có thể tiết lộ rất nhiều về một con người.

“Thực sự anh không có thời gian,” anh thú nhận, nhấp thêm một ngụm sâm panh. “Khi đọc thì anh thích thể loại khoa học viễn tưởng.” Anh ngừng một lúc trước khi thêm vào, “Hồi học trung học anh đọc nhiều hơn. Anh nhớ là đã đọc sách của một nhà văn, em biết đấy, tên ông ta là gì nhỉ.” Anh nhìn tôi cầu cứu nhưng tôi chỉ nhún vai, lắc đầu. “Los Angeles Times biết, cái người đã tự lấy súng bắn vào đầu mình ấy. Ông ta viết truyện về một ông già trên biển cả - trên con thuyền ấy.”

Mình có nghe nhầm không? Anh đùa chắc? Mắt tôi mở to sửng sốt, nhưng rồi tôi nghĩ, hẳn là anh đang đùa, anh sắp sửa cười cho xem. “Hemingway?” Tôi chậm rãi nói, hy vọng anh sẽ phá lên cười.

“Phải rồi.” Anh hăng hái gật đầu. “Đúng là ông đó. Cuốn sách hay tuyệt.”

Anh không phá lên cười. Thậm chí còn không mỉm cười nữa. Tôi có thể nói gì đây? Tôi không bận tâm nếu sở thích của anh chỉ xoay quanh những loại sách về cảnh sát và kẻ cướp rẻ tiền, nhưng quên tên một trong những nhà văn nổi tiếng nhất - lại là một nhà văn Mỹ nữa! Tôi hoàn toàn không thể thốt nên lời, và đột nhiên tôi thấy rành rành đó là điểm yếu của Brad, rằng việc không có ai hoàn hảo là một chân lý tuyệt đối. Tôi nghĩ, lòng khá thất vọng, rằng Brad đẹp trai, tử tế, ngọt ngào, nhưng lại là một kẻ dốt nát. Dốt đặc cán mai. Ôi Chúa ơi, sao anh phải nói ra điều đó nhỉ.

Nhưng không, tôi cố nhủ thầm. Việc anh không có cùng sở thích với mi không có nghĩa anh là một kẻ dốt nát, chỉ là… khác nhau thôi. Và điều đó cũng không có nghĩa anh là người xấu, hay anh sẽ không đối xử tốt với mi.

Tôi cố quên nó đi, tôi quyết định sẽ gạt suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Và tôi đã cố, thực sự đã cố, nhưng nói thì nghe có vẻ dễ thế thôi.

Và nỗi thất vọng, ái ngại, khó chịu, bạn muốn gọi nó là gì cũng được, hẳn đã hiện lên trên mặt tôi, vì Brad bỗng nhiên hỏi, “Mọi thứ ổn chứ?”

“Vâng.” Tôi mỉm cười. “Ổn cả.” Rồi anh ngả về phía trước và đặt lên môi tôi một nụ hôn dài nồng đượm, tôi thoải mái hơn một chút, và quyết định rằng tôi thực sự chẳng quan tâm tới những việc khác bởi nụ hôn này quá đáng giá rồi. Rằng đây là những gì tôi hằng chờ đợi. Đây là người đàn ông mà tôi hằng chờ đợi. Và cái cảm giác này, cảm giác được nâng niu, chăm sóc, bảo vệ chắc chắn là những gì mà tôi mong có.

Nhưng lúc này, khi nằm trên giường sáng nay, tôi không thể không băn khoăn liệu điều đó có đủ hay không. Đừng lố bịch thế, tất nhiên như thế là đủ rồi. Phải đủ, nhưng mà, chỉ để mình yên tâm trọn vẹn, tôi nhấc ống nghe lên và quay số.

“Chuyên đề Kilburn Herald xin nghe.”

“Geraldine à? Tớ đây.”

“Jemima? Chào! Tớ nhớ cậu quá, còn nữa, mụ già xấu xa này, cậu có biết ai phải làm cột tin chết tiệt của cậu khi cậu đi vắng không. Cảm ơn nhiều lắm.” Cô không có ý đó, mặc dù cuối cùng cô cũng hiểu tại sao tôi lại quá chán nản với việc viết bài cho mục Top Mẹo vặt.

“Tớ cũng nhớ cậu lắm.”

“Còn lâu cậu mới nhớ tớ. Chắc cậu đang vui vẻ lắm. Tớ muốn nghe mọi chuyện. Anh chàng Brad đẹp trai thế nào? Cậu đang yêu à? Cậu đã làm chuyện đó chưa?”

“Tuyệt, không chắc lắm, rồi.”

“Rồi?”

“Rồi.”

“Ôi Chúa ơi! Như thế nào, như thế nào? Kể cho tớ nghe hết đi! Tớ muốn nghe cả những chi tiết riêng tư nhất.”

“Không thể tin nổi, Geraldine ạ. Nghiêm túc đấy, thành thực đấy, không thể tin nổi. Tớ chưa bao giờ khoái cảm như thế trong đời. Anh ấy đẹp trai cực. Cứ mỗi lần nhìn Brad, tớ lại không thể tin nổi là mình đã có anh ấy.”

“Anh ta có cuồng nhiệt không?”

“Cực kỳ. Bọn tớ đã làm chuyện đó trên bàn làm việc trong văn phòng anh ấy.”

“Ôi,” Geraldine thở dài. “Tớ ghen tị quá.”

“Sao vậy? Đừng nói với tớ là chuyện của cậu với anh chàng Nick Maxwell gặp ở bữa tiệc của Ben chẳng ra gì đấy nhé.”

“Không, chẳng có vấn đề gì cả. Thật ra nó còn suôn sẻ hơn bao giờ hết. Nhưng bọn tớ chưa làm chuyện đó.”

“Cậu đùa à?” Như thế chẳng giống Geraldine chút nào, một người thường dùng cơ thể mình để kiểm soát các mối quan hệ.

“Ước gì tớ đang đùa. Không phải tớ không muốn, cũng không phải anh ấy không cố đưa tớ lên giường, nhưng chuyện này khác, Jemima ạ. Tớ thực sự thích anh ấy. Ý tớ là thực sự ấy, và tớ không muốn phá hỏng mọi chuyện bằng cách nhảy lên giường với anh ấy quá sớm.”

“Ồ.” Chết tiệt. Điều đó có nghĩa là tôi đang phá hỏng mọi chuyện với Brad ư? “Việc đó luôn phá hỏng mọi chuyện à?”

“Theo Nguyên tắc thì như thế.”

“Nguyên tắc là cái gì vậy?”

“Là cẩm nang dạy chiêu ‘lạnh lùng kế’ để câu người đàn ông trong mơ của bạn.”

“Cậu tin vào điều đó à?”

Geraldine thở dài. “Trước đây tớ không bao giờ tin, nhưng tớ đã quyết định thử xem sao, tớ nghĩ nó thực sự hiệu quả đấy. Và,” cô nói tiếp, “sai lầm lớn nhất là ngủ với họ. Chí ít thì cậu không nên làm vậy cho đến khi họ mê mệt cậu và cậu biết chắc rằng họ sẽ không biến mất vào sáng hôm sau.”

“Nhưng nghe lỗi thời quá, Geraldine ạ.”

“Tớ biết.” Cô lại thở dài. “Tớ sắp phát điên rồi đây. Hôm qua tớ đi qua một cửa hàng bán đồ chơi tình dục và đã nghiêm túc suy nghĩ về việc bước vào mua một chiếc máy rung.”

“Geraldine!” Lạy Chúa, tôi không muốn nghe kể về nó, tôi chỉ mới biết thế nào là khoái cảm, và nói về chuyện đó là đã đủ khó khăn rồi, nói gì đến cái máy rung. Dù vậy, chính vì điểm này mà tôi thấy quý Geraldine. Tôi ngưỡng mộ việc cô chẳng bao giờ ngượng ngùng, nhưng có một thứ mà tôi sẽ thay đổi, đó là tính coi mình là trung tâm của cô. Mặc dù tôi biết Geraldine có lẽ là người bạn chân thành duy nhất mà tôi từng có, nhưng cô luôn luôn, luôn luôn xoay câu chuyện về phía mình ngay khi có thể. Nhưng đó không phải là điều gì tồi tệ, và ít nhất tôi biết mình có thể tin tưởng cô. Ngay cả khi tôi không muốn nói chuyện với Geraldine về những chiếc máy rung.

“Đừng lo,” Geraldine nói. “Tớ đã không mua, nhưng chỉ vì tớ không có đủ can đảm để bước vào đó một mình. Ước gì cậu ở đây, Jemima.”

“Tớ không thể.”

“Cậu hiểu ý tớ mà. Tớ phát điên lên khi nghe cậu kể chuyện có thể ân ái ở bất cứ chỗ nào, trong khi tớ lại là Trinh nữ Tái sinh.”

“Không phải tất cả đều hoàn hảo đâu, Geraldine,” cuối cùng tôi cũng thú nhận.

“Sao lại không hoàn hảo?”

“Chẹp, tớ không biết diễn tả thế nào...”

“Cứ nói đi.”

Và tôi nói. Tôi kể cho Geraldine nghe cuộc nói chuyện tối qua, về tình huống Hemingway, và cô phá lên cười.

“Thế thì sao?” cô nói khi đã bình thường trở lại. “Anh ta không phải Mr. Thông minh. Cưng à, anh ta giàu có, đẹp trai và chết mê cậu. Cậu còn muốn gì nữa nào.”

“Có lẽ cậu đúng.” Tôi bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn về chuyện này.

“Thế,” Geraldine hớn hở nói, “tớ đã bao giờ sai chưa?”

“Vậy tớ nên phớt lờ chuyện...”

“Chuyện anh ta dốt nát á? Ừ. Mà, anh ta không đọc Hemingway không có nghĩa anh ta là kẻ ngốc phải không? Xét cho cùng, anh ta có vẻ làm ăn phát đạt đấy chứ.”

“Phải, điều đó hoàn toàn đúng.” Giờ tôi cảm thấy khá hơn nhiều.

“Thế đấy. Không vấn đề gì cả. Đúng không nào?”

“Đúng. Cảm ơn cậu, Geraldine. Tớ sẽ làm gì nếu không có cậu đây? Dạo này cậu có nói chuyện với Ben không?” Câu hỏi này từ đâu ra vậy, Jemima?

“Không? Sao vậy? Cậu nói chuyện với Ben rồi à?”

“Không, tớ chỉ muốn biết anh ấy thế nào?”

“Nếu điều này có thể an ủi cậu thì đây, tớ đã nhìn thấy anh ta trên ti vi và trông anh ta có vẻ khá ổn. Nói thật thì, anh ta đang trở thành một hình tượng quyến rũ như công chúng nghĩ.”

“Hừm.” Sao mẩu tin này lại khiến tôi cảm thấy bất an nhỉ?

“Dù sao thì cưng à, chắc cậu phải tốn cả một gia tài để gọi về đây, với lại bây giờ tớ sắp phải nộp bản thảo cho mục Top Mẹo vặt chết tiệt. Hai ngày nữa tớ gọi cho cậu được không?”

“Nghe hay đấy.”

“OK, tối nay tớ sẽ đi chơi với Nick. Có Chúa mới biết tớ có thể kiềm chế bao lâu nữa. Lần tới khi nói chuyện tớ sẽ kể cho cậu.”

Chúng tôi tạm biệt và tôi đặt ống nghe xuống. Geraldine hoàn toàn đúng, tôi thật lố bịch. Tôi đi vào bếp và mở tủ lạnh. Vài hũ sữa chua không béo, một ít trái cây và mấy chai nước khoáng, tôi vừa xem xét mấy thứ đó vừa lắc đầu ngạc nhiên. Mở tủ lạnh ở nhà bất kỳ gã đàn ông nào, rất có khả năng bạn sẽ thấy sáu lon bia, chút đồ ăn Ấn Độ mua sẵn còn sót lại, và nếu họ lười chảy thây, thì sẽ là đồ ăn đóng gói từ một cửa hàng đồ ăn sẵn.

Phải rồi, tôi quyết định rồi sập cửa tủ lại. Phòng tập trước, rồi sẽ đến siêu thị, vì tối nay tôi sẽ nấu bữa tối cho Brad. Tôi mặc đồ tập vào, chuẩn bị rời nhà thì điện thoại reo.

“Chào cưng.” Brad đã quen gọi tôi là cưng. “Anh nhớ em. Em có đến không?”

“Có, em chuẩn bị đi đây. Anh thấy thế nào nếu tối nay em nấu bữa tối?”

“Anh thích lắm. Em có muốn chiều nay chúng ta đi mua sắm không?”

“Không, đừng lo cho em, em sẽ đi một mình. Em muốn làm anh ngạc nhiên.”

“Không thể tin nổi anh lại có nhiều việc đến vậy, mà lại còn trong lúc em ở đây nữa chứ. Anh cảm thấy có lỗi lắm, anh rất muốn đưa em đi thăm Los Angeles, đến tất cả những nơi vui chơi như trường quay Universal và Disneyland.”

“Brad, em không thích đi thăm thú lắm đâu.” Điều này không hẳn đúng, nhưng cho dù tôi rất muốn đến những nơi đó, tôi vẫn khá hài lòng trong vai trò một người vợ Los Angeles. “Em thực sự hạnh phúc khi làm những gì anh làm, nó giúp em hiểu hơn về con người anh, về cuộc sống của anh.”

“Em chắc chứ?” Giọng anh rõ ràng nhẹ nhõm hẳn.

“Có, em chắc mà.”

“OK. Vậy đi thôi, anh mong em lắm rồi.”

“Em đi đây, em đi đây!” Tôi cười, gửi cho anh một cái hôn gió rồi nhảy ra cửa.

“Jenny!” Thật tình cờ khi gặp Jenny ở quầy bar nước hoa quả, nhưng sớm muộn gì cũng phải gặp thôi. Tôi sẽ làm cô ta thích tôi, có chết tôi cũng sẽ khiến cô ta trở thành bạn tôi, và có vẻ như tôi phải chết thật, bởi Jenny chỉ nhìn tôi từ trên xuống dưới một cách hết sức lạnh lùng trước khi miễn cưỡng nói xin chào.

“Gặp cô ở đây vui thật đấy!” Không ai có thể nói là tôi không cố gắng. “Tôi vừa tập xong. Để tôi mời cô uống gì nhé.”

“Không, cảm ơn. Tôi phải quay lại phòng tập rồi.”

“Thế sao cô lại vào đây?” Tôi khoát tay chỉ quán cà phê nhỏ nằm ngay cuối con đường có phòng tập B-Fit.

“Được rồi,” Jenny thở dài. “Tôi uống nước khoáng.”

Tội nghiệp, tôi biết đích xác cô ta định làm gì. Có lẽ cô sẽ uống nước khoáng ở đây rồi về nhà xơi cả một hộp bánh quy. “Sao cô không ngồi xuống?” Tôi kéo ghế cho cô ta. “Tôi sẽ đi lấy nước.”

Tôi trả tiền cho hai chai nước khoáng rồi mang đến chỗ bàn trong góc, nơi Jenny đang ngồi chống cằm ủ rũ.

“Cám ơn,” Jenny nói.

“Không có gì,” tôi thân mật đáp lại, thật sự đã rất cố gắng. “Brad nói cô làm ở đây lâu rồi phải không?”

“Ừ.” Câu trả lời của cô ta vẫn chỉ vỏn vẹn một hai âm tiết, và tôi có thể nói rằng đây thực sự là một việc khó khăn. “Cô có thích công việc này không?”

“Tôi nghĩ vậy.” Jenny nhún vai.

“Chắc cô phải biết Brad rõ lắm.” Tôi cố gắng giữ không khí cuộc nói chuyện thật thoải mái, nhưng điều kỳ lạ nhất đã xảy ra. Jenny đỏ mặt, và phản ứng đó giống phản ứng của tôi với Ben đến nỗi khi tôi chợt nhận ra rằng cô ta say Brad như điếu đổ, tôi đã nhỡ miệng mất rồi. “Tôi không có ý...” tôi nói yếu ớt.

“Không sao,” Jenny nói khi đã bớt ngại ngùng. “Có gì đâu.”

“Này.” Thử lại lần nữa xem sao, Jemima. “Rõ ràng là giữa chúng ta có sự căng thẳng gì đó mà tôi không hiểu, vì tôi thực sự muốn chúng ta là bạn.”

Jenny sợ hãi nhìn tôi. “Tôi không thể làm bạn với cô.”

“Sao không?”

Jenny nhún vai. “Chỉ là không thể thôi.”

“Tôi nghĩ cô sẽ ngạc nhiên đấy, Jenny,” tôi nhẹ nhàng nói. “Tôi nghĩ chúng ta có nhiều điểm chung hơn cô nghĩ.”

“Tôi không nghĩ mình sẽ ngạc nhiên gì hết,” Jenny chua chát nói.

“Không, tôi nghiêm túc đấy,” và lần đầu tiên tôi nhận ra cách duy nhất làm cô gái này thích tôi, hay tin tưởng tôi, là tỏ ra hết sức chân thành với cô ta và nói cho cô ta biết sự thật. “Tôi nói cho cô biết một bí mật nhé?”

Jenny hờ hững nhìn lên và nhún vai.

“OK. Giờ cô thấy tôi là một người thon thả, cân đối, nhưng vài tháng trước tôi béo phì kinh khủng. Hơn cô gấp nhiều lần ấy.”

“Phải rồi, thật ra,” Jenny nói, đứng lên chuẩn bị rời đi. “Cô không phải bận tâm. Thứ nhất, tôi không thích bị thương hại. Thứ hai, tôi không tin cô. Và thứ ba, ngay cả khi tôi tin cô thì điều đó cũng chẳng có gì khác với tôi cả. Tôi nghĩ cô là bạn gái mới của sếp tôi và như vậy không có nghĩa là chúng ta có thể là bạn. Cảm ơn vì chai nước khoáng. Gặp lại cô sau.”

“Nhưng Jenny…” Quá muộn rồi, Jenny đã xách túi lên và bước ra ngoài. Tôi đã nói gì? Tôi đã làm gì? Có lẽ tôi không nên bận tâm đến việc này, nhưng tôi không thể đừng được. Tôi biết mọi người từng cảm thấy thương hại tôi, nhưng không ai ghét tôi cả. Tôi là một phụ nữ hòa hợp với tất cả mọi người, và tôi không chấp nhận sự thực là Jenny không thích tôi. Có lẽ nếu biết lý do, tôi có thể giải quyết được, nhưng dường như cô ta không ưa tôi ngay từ đầu, còn tôi thì rất muốn hai chúng tôi nếu không phải bạn bè thì ít nhất cũng vui vẻ với nhau.

Tôi cứ xem xét lại cuộc trò chuyện và tự hỏi chính xác mình đã nói gì để cô ta buồn. Tôi hành động như một kẻ hoang tưởng, ngó mọi ngóc ngách trước khi bước đi để tránh gặp cô ta lần nữa, và khi tôi quay trở lại phòng tập, Jenny may thay không có ở đó, còn Brad thì trong văn phòng.

“Vừa xảy ra một chuyện vô cùng kỳ cục,” tôi nói với Brad, sau khi anh chào tôi bằng một cái hôn, không phải là một cái hôn phớt lên má, mà là một nụ hôn dài nồng nàn, và tôi phải cương quyết đẩy anh ra, vì cho dù tôi dường như không cưỡng lại nổi anh song vào thời điểm này tôi phải tống khứ chuyện của Jenny ra khỏi đầu đã. Thế là tôi kể cho anh nghe, chỉ bỏ qua một chút chi tiết về chuyện cân nặng của tôi trước đó, và việc này đúng là làm Brad nguội đi thật. Nguội hoàn toàn.

“Anh xin lỗi,” anh nói, ngồi lại vào sau chiếc bàn. “Em đừng buồn về chuyện đó, cô ấy chỉ quá bảo vệ anh thôi.”

“Nhưng thật điên khùng.” Tôi bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu. “Em đã rất cố gắng làm bạn với cô ta, và nếu em không đủ tỉnh táo thì em đã nói là cô ta căm ghét em tột độ rồi.”

“Cô ấy không ghét em,” Brad thở dài.

“Làm sao anh biết?”

“Anh biết. Cô ấy ngại em.”

“Nhưng chắc chắn trước đây anh phải có những cô bạn gái khác chứ? Cô ta cũng cư xử như vậy với tất cả bọn họ à?”

Brad nhún vai. “Trước kia anh chưa từng có bạn gái một cách nghiêm túc. Nghe này,” anh nói, đứng lên, vòng ra phía sau bóp vai cho tôi, “đó không phải là vấn đề gì ghê gớm lắm. Không có gì nghiêm trọng cả, nhưng anh sẽ nói chuyện với cô ấy, được chứ?”

Anh sẽ không nói về chuyện này thêm nữa, thế nên tôi miễn cưỡng đồng ý, và khi đó, tôi cảm thấy bàn tay đang bóp vai tôi của Brad dần di chuyển tự do, từ vai tôi lướt xuống dưới, qua xương quai xanh, xuống áo ngực tôi.

“Brad,” tôi van vỉ, vì tôi thực sự không hứng, nhưng không hiểu sao tôi không có sức để cưỡng lại Brad hay cảm giác mà anh mang lại, và thật tuyệt làm sao khi vài giây sau, điện thoại của anh reo, nếu không mọi chuyện sẽ lặp lại như tuần trước, ngọt ngào và say đắm, nhưng tôi vẫn cố gắng chứng minh với bản thân mình rằng trong mối quan hệ đang nảy nở này, ngoài đời sống tình dục nồng cháy ra, chúng tôi còn có nhiều hơn thế.

“Em mượn ô tô của anh được không?” tôi hỏi khi Brad đang nói chuyện điện thoại, anh gật đầu và thảy chìa khóa lên bàn, không nghĩ về tiền bảo hiểm hay liệu tôi có biết lái xe hay không. Thật may là tôi biết lái xe, mặc dù ở London tôi không có xe riêng, nhưng ngay cả trong những giấc mơ bay bổng nhất của mình, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được lái một con Porsche mui trần.

Tôi thực sự sướng run người, đây không phải là một chiếc ô tô mà là khoái cảm trên bốn bánh.

“Chào em,” hai gã trai trẻ tấp lại kế bên tôi, hét lên. “Em đi đâu vậy?”

“Mua sắm,” tôi hét lại với một nụ cười rạng rỡ.

“Bọn anh đi cùng được không?” một gã rống lên, tay đặt lên ngực ra dấu rằng mình đang yêu.

“Rất tiếc,” tôi la to. “Chỉ đủ chỗ cho em và mấy túi đồ thôi.”

Tôi nhấn ga phóng vụt đi, và có lẽ để thể hiện tình yêu sét đánh của mình, họ cố đuổi theo tôi nhưng chẳng thể bắt kịp con xe tốc độ, chỉ trong vài giây, họ đã mất hút đằng sau.

“Xin-chào,” một anh chàng điển trai băng qua đường ở cột đèn giao thông nói. “Đây là thứ tôi muốn nhìn thấy ở Los Angeles đấy. Một người đẹp tóc vàng độc thân lái xe Porsche.”

“Sao anh biết em còn độc thân?”

“Đàn ông có thể mơ mộng chứ?”

Tôi mỉm cười và phóng đi. Tôi tấp vào nơi đầu tiên trông có vẻ là siêu thị, đỗ xe trong bãi rồi lấy một chiếc xe đẩy hàng. Trong chiếc áo phông bó sát, quần legging và giày thể thao Reeboks, kính râm cài trên đầu, tóc buộc đuôi ngựa mềm mại, tôi sung sướng nhận ra mình cũng giống những bà nội trợ Santa Monica trẻ trung sành điệu khác, hàng tuần đi mua sắm, ngoại trừ việc tôi đang vừa bước đi giữa hai quầy hàng vừa lắc đầu sửng sốt.

Chưa bao giờ trong cuộc đời mình, tôi bắt gặp toàn những thực phẩm có hàm lượng chất béo thấp, không béo, không cholesteron, như thế. Nào là bánh nướng dinh dưỡng không béo, bánh gạo, bỏng ngô, caramen, bánh quy chanh hàm lượng cholesterol thấp, bánh quy gừng hàm lượng chất béo giảm, bánh sô cô la không béo không cholesteron, danh sách cứ dài ra mãi, và mặc dù đã chia tay với những trận ăn uống vô độ khá lâu rồi, tôi vẫn phải kiềm chế ham muốn vơ lấy tất cả mọi thứ trên giá và ném vào xe đẩy hàng của mình.

“Xin lỗi?” một giọng nam tính vang lên khiến tôi quay lại, lông mày nhướng lên.

“Hy vọng tôi không làm phiền cô, nhưng tôi tự hỏi liệu cô có biết cách hay nhất để nấu bí không?”

Lại nữa, tôi không tin nổi. Ý tôi là tôi đã nghe nói về chuyện bị tán tỉnh trong siêu thị, tôi thậm chí đã giúp Geraldine viết một bài như thế, nhưng tôi chưa bao giờ thực sự nghĩ rằng chuyện đó có thực, và chắc chắn không thể xảy ra với tôi, nhưng có lẽ tôi nhầm rồi, đây chỉ là một câu hỏi đơn thuần mà thôi.

“Tôi nghĩ anh thử hấp cách thủy xem. Hoặc làm theo kiểu Ý, bọc trứng và bột mì bên ngoài rồi rán lên.”

“Cô là người Anh!” anh ta nói, dáng đứng đã thoải mái hơn. “Cô từ đâu đến vậy?”

“London.”

“Chào mừng tới Los Angeles. Xem nào, cô không muốn dạy tôi cách nấu món này à?” Giờ đến lượt anh ta nhướng một bên lông mày lên.

“Tôi muốn chứ.” Đúng là tán tỉnh rồi. “Nhưng bạn trai của tôi sẽ không thích đâu.”

“Ồ, tôi xin lỗi,” anh ta nói. “Tôi biết người đẹp thế này phải có bạn trai mà.”

Tôi nhún vai và tiếp tục đi giữa hai quầy hàng, mất nhiều thời gian kinh khủng mới mua sắm xong, thứ nhất là vì cách sắp hàng không giống với siêu thị Sainsbury ở London, và thứ hai là bởi tôi chưa bao giờ nhìn thấy những món hàng như thế.

Xong xuôi, tôi chất tất cả lên ô tô, tôi ngồi đó một lúc, không thể tin nổi sao mọi người ở đây lại tự nhiên đến vậy, và dường như thật dễ dàng gặp gỡ đàn ông nếu bạn một mình ở Los Angeles. Sophie và Lisa sẽ có một ngày thao diễn đây. Có lẽ tôi nên gọi điện cho hai cô ả và bảo họ đến chăng. Mà cũng có thể không.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv