- Nóng quá.
Đầu óc cô quay cuồng lên, mí mắt cụp xuống như muốn nhắm lại, cả cơ thể thì nóng ran khiến cô chỉ muốn cởi bỏ độ đồ đang mặc trên người. Nhà hàng này có máy điều hòa, vào mùa này cũng không khiến cô đột nhiên lại nóng đến như vậy.
Dương Thiên Hàn sau khi hôn xong cũng chỉ lấy ghế ngồi kế bên. Khuôn mặt nhếch lên nụ cười nham hiểm, dùng ngón tay sờ nhẹ nơi vành tai cô một cách dụ dỗ.
- Thiếu Khiêm…….à không Dương tiên sinh. – Hảo An hơi né tránh, dường như mọi cử động anh làm với cô lúc này khiến cô có cảm giác rất lạ.
Dương Thiên Hàn sầm mặc. Cô lại nhắc tới cái tên đó.
- Đừng hiểu lầm, cái tên tôi gọi cũng được gần mười năm rồi, chỉ là lỡ miệng thôi. - Đây là sự thật, chỉ là do chút thói quen, khẩu miệng cứ mở ra lại hay có chút nhầm lẫn.
Anh lại nhoẻn miệng cười, tạm thời chấp nhận cái lý do đó, cánh tay lại tiếp tục rờ nhẹ xuống gò má Hảo An.
Mặt cô đỏ bừng lên, có thể vì cở thể bị thay đổi nhiệt.
- Làm sao?
Hảo An càng lúc càng thấy khó chịu, Dương Thiên Hàn hễ cứ chạm vào cô, cô liền có một chút hưng phấn chạy ngang trong cơ thể.
- Tôi thấy khó chịu lắm, có thể đừng động vào tôi một lát không?
- Không.
Anh rất nhanh từ chối thẳng thừng.
Nhìn thấy biểu hiện anh bình tĩnh như vậy khiến Hảo An bắt đầu nhận thức được một chút, xem ra ngụm rượu cô uống khi nãy không ổn.
Cô quét mắt qua anh, hít thở sâu, vừa tránh cánh tay anh vừa khó khăn nói:
- Đê tiện.
Anh nhếch môi, cô đúng là không sợ trời không sợ đất lại dám nói anh như vậy.
Cô lườm mắt nhìn anh. Thân thể đã trở nên nhạy cảm vô cùng.
Một lúc sau cơ thể cũng không nghe theo lý trí nữa, cô tức giận đập mạnh bàn, lên tiếng một cách rất kiên quyết:
- Là do anh muốn thì tôi đây chiều.
Bản tính của cô cũng chính là không chịu khuất phục. Cô bước nhanh tới anh, chủ động ngồi lên người anh, tay quàng qua cổ, đôi môi mọng ướt bắt đầu đi tìm chỗ đáp xuống một cách nhiệt tình. Một phần do tính cách của cô có chút táo bạo nay cộng thêm thuốc đã vô tình dựng nên một cảnh tượng đầy nhiệt huyết của hai người trong không gian rộng lớn, không một bóng người. Cảm giác đôi lúc lại sợ có người đi qua, vừa e thẹn vừa mạnh bạo lại thêm phần kích thích cho cả hai.
Cũng phải đến sập tối cô mới tỉnh thuốc, toàn thân cũng mệt nhừ cả ra. Nghĩ tới cảnh tượng hoành tráng lúc nãy thật chẳng biết dấu mặt vào đâu. Cô riết lại bị Dương Thiên Hàn anh dạy hư mất rồi.
- Vẫn còn sức sao? - Anh không nghĩ cô vẫn còn sức để loay hoay như vậy.
- Thì tất nhiên, tôi vẫn khỏe mà, không bị bệnh. – Cô tức tối cũng không dám nhìn thẳng vào mặt anh mà trả lời.
Anh phì cười, lấy tay bắt cô quay đầu lại, nhìn thẳng anh. Khuôn mặt cô tới giờ vẫn chưa hết đỏ.
- Tôi không hỏi sức khỏe. – Anh cuối sát xuống nói nhỏ cho cô nghe.
Hảo An đầu óc trên mây bây giờ mới hiểu ra vấn đề, cả người bất giác cứng đơ lại. Cô hơi dùng sức để tránh mặt anh. Lần này chỉ là bỏ thuốc, chỉ sợ rằng sau này còn sẽ hơn như thế nữa. Đối mặt với một người như anh cô đúng là chỉ như một con thỏ đế sẵn sàng nằm yên cho anh bắt nạt.
Dương Thiên Hàn sau khi đạt được ý nguyện thì rất hài lòng, tâm trạng vì thế mà tốt lên, đối xử với cô cũng ân cần hơn.
- Còn dám chống cự? Tôi hình như dễ dãi với em rồi?
Hảo An trợn tròn mắt, lập tức biện bạch:
- Không có.
- Thế sao còn không chịu ngồi yên?
Anh nheo mắt trấn áp cô. Hảo An lập tức giữ nguyên cái đầu, một chút cùng không dám nhúc nhích. Nhưng đôi mắt trong veo kia lại lộ ra vẻ không cam, tức giận rõ rệt. Dương Thiên Hàn xoa đầu cô nhếch môi cười. Thật ra muốn dỗ cô cũng không có gì khó.
Hai người nhanh chóng bước ra xe. Dương Thiên Hàn chăm chú lái.
Nhưng càng đi càng thấy lạ.
- Cơ mà chúng ta đi đâu vậy?
Cô nhìn xung quanh, đường này hình như không phải đường về nhà.
- Công viên. - Anh đáp rất ngắn gọn.
- Hả?
Cô quay ngắt sang nhìn người đàn ông đang lái xe bên cạnh mình. Không phải cô nghe nhầm đó chứ? Suy đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không đúng.
- Anh là con nít sao?
- Không phải tôi.
Anh quay sang nhìn người con gái kia. Đôi mắt trong veo kia vẫn không buồn chớp một lát.
Cô nghiến răng, anh không phải con nít vậy chẳng lẽ là cô? Nực cười vậy.
- Tôi làm gì muốn đi công viên. – Cô nhăn mặt nhìn ra cửa sổ.
- Vậy sao? - Anh cười nhẹ.
Chiếc xe lăn nhẹ trên con đường thẳng tấp.
Công viên vào ngày thường vốn dĩ không đông. Chiếc cổng rộng lớn như đang chào đón cả hai ngời đi vào trong. Cũng lâu lắm rồi cô không cùng bọn nhỏ đến công viên. Mà thật ra đi cùng với bọn nhỏ chỉ toàn canh chúng, chẳng chơi được gì cả. Chỉ có thể nhìn bọn trẻ chơi. Nhàm chán biết bao. Đã thế bây giờ cô phải chơi bù chứ. Hôm nay vắng nên không cần phải xếp hàng mua vé nữa. Càng nghĩ càng thấy thích. Các khu trò chơi dường như đang lôi cuốn cô một cách rất mãnh liệt.
- Dương Thiên Hàn, chơi xe điện đi. – Cô cười tươi, chạy lại níu cổ tay, phấn khởi nhìn anh.
Anh lặng người. Lần đầu tiên cô cười với anh, lần đầu tiên cô không giận giữ với anh, lần đâu tiên cô không xem anh như một người xa lạ.
- Tôi đi mua vé đó. – Hảo An không thể chần chừ thêm lâu nữa, lập tức chạy xoay người nhanh chóng bước đi.
- Khoan đã, tiền này. – Anh giữ cô, kí đầu nhẹ trách móc.
Sau khi đưa cho cô một ít tiền, anh thong thả cho tay vào trong túi quần. Lúc cô cười, quả thật rất đẹp.
Hảo An nãy giờ lanh chanh như một đứa bé nhanh chóng chạy đi cũng nhanh chóng chạy về. Cô nhanh nhẹn xòe ra hai tấm vé trước mặt Dương Thiên Hàn.
- Đi thôi. – Hảo An nắm lấy cánh tay anh lôi về phía khu trò chơi.
Dương Thiên Hàn nghiêng đầu, nheo mắt nhìn cô:
- Em lôi tôi làm gì?
- Chơi chứ chi. – Cô nói như đó là một chuyện đương nhiên.
Và đương nhiên đối với Dương Thiên Hàn thì đó là chuyện không bao giờ làm.
- Em chơi đi.
- Tôi vào đó thì chơi với ai? – Cô bĩu môi.
- Trong đó vẫn còn người chơi. – Anh hướng mắt ra nhìn vào trong.
Cô ỉu xỉu xuống, chẳng khác gì trái bóng đang căng tròn bị xẹp hơi, hoàn toàn mất tinh thần.
Dương Thiên Hàn trấn an:
- Tôi không chơi em có thể chơi được hai lượt, không phải rất lời?
- Đúng rồi. – Không hổ danh là tổng giám đốc tài ba chuyện như vậy cũng nghĩ ra. Hảo An thâm phục khẩu phục.
Hai mắt cô lập tức sáng rực trở lại nhìn anh một cách vui vẻ:
- Vậy thì tôi chơi nhé, anh đừng có hối hận, tôi không trả vé lại cho anh chơi đâu.
Cô chạy nhanh vào, mất hút.
Dương Thiên Hàn lấy tay che miệng, không trả thì anh có thể mua tấm vé khác mà, cô thật sự quá ngốc rồi.
Bầu trời đêm nay thật sự rất đẹp. Anh tùy tiện chọn bừa một cái ghế ngồi xuống.
- Xin chào, tôi có thể ngồi đây không, sẽ không phiền chứ? – Một cô gái có mái tóc xõa dài, xoăn nhẹ, đến trước mặt anh, mỉm cười lịch sự.
- Không sao. – Dương Thiên Hàn dịch người qua một chút.
Cô gái kia ngồi xuống, nhẹ nhàng vén một bên tóc, giọng nói nhỏ nhẹ:
- Nếu không lầm anh là có phải là Dương tổng?
Anh nhếch môi, đôi mắt vẫn đăm chiêu nhìn phía trước, trả lời:
- Phải.
- Anh đi một mình sao? – Cô ta bắt đầu ngồi dịch vào anh một chút.
…………………………
Chơi một lúc tận hai lượt, thật sự là không còn gì thoải mái hơn. Cô còn phải chơi thêm mấy trò nữa mới được. Càng nghĩ càng phấn chấn. Nếu đến đây sớm hơn chắc sẽ vui lắm. Tiếc thật. Cũng không nên để mất thời gian như thế này. Cô nhanh chóng nhìn xung quanh, thấy bóng dáng quen quen liền chạy lại ngay lập tức.
- Dương Thiên Hàn.......
Vừa mở miệng cô lập tức hận không thể tát vào mồm mình vài cái. Tại sao cô không thể uốn lưỡi bảy lần trước khi nói?
Dương Thiên Hàn hình như đang bận với “công việc”. Không phải lần này cô lại làm hư chuyện tốt của anh nữa đó chứ? Chết chắc, chết chắc rồi.
Nhưng tiếng nói ấy cũng rất nhanh truyền tới tai Dương Thiên Hàn, anh đứng dậy tiến về phía Hảo An.
Anh chỉ vừa bước tới cô đã rất biết điều, chấp tay hối lỗi:
- Xin lỗi không phải tôi cố ý đâu, thật sự không biết là anh đang nói chuyện…… - Cô nhìn anh vẻ ăn năn, cô thật sự không biết anh đang dùng khuôn mặt đầy mê hoặc của mình đi câu dẫn người khác.
Cô gái kia cũng đứng lên hướng về phía hai người, mỉm cười.
Dương Thiên Hàn quay đi không nói một lời. Hảo An không hiểu đành cười trừ, chào một cái giúp anh rồi đi theo. Không để ý đến khuôn mặt đen sạm đi vì bị lơ kia của cô gái.
Dương Thiên Hàn càng lúc càng đi nhanh hơn, Hảo An đi theo cũng thấy mệt.
- Dương Thiên Hàn anh đi chậm lại chút được không?
Anh dừng bước. Còn chưa kịp mở miệng thì cô còn chuyện này xỏ qua chuyện kia, hoàn toàn nhảy sang vấn đề khác:
- Dương Thiên Hàn tôi muốn ăn kem.
- Hảo An. – Anh nhìn cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn kia.
- Được rồi tôi không ăn nữa. - Cô cúi mặt nhưng lại đưa mắt lên nhìn lén anh một chút. Biểu cảm đó rõ ràng là không muốn cho cô ăn.
Anh nhếch môi, lấy trong bóp ra một ít tiền, ve vẩy trước mặt cô.
- Hôn tôi, tiền này tôi cho.
Số tiền kia mua cả hơn chục cây cũng đủ, không, phải nói là nếu chỉ dùng để ăn kem thì không biết bao giờ hết. Hảo An nhìn chực chỉ muốn giựt khỏi anh.
- Ở đây sao? - Ở đây có quá nhiều người, mà bỏ qua số tiền này thì thật sự rất tiếc. Tiếc vô cùng. Làm sao đây?
Anh hôm nay tâm trạng tốt, liền cho cô một ân xá:
- Tôi cho em nợ, về nhà trả lại. – Rồi đưa tiền cho cô.
- Dương tiên sinh anh là một con người vĩ đại đấy.
Hảo An mừng rỡ cầm nhanh số tiền cứ như là sợ Dương Thiên Hàn sẽ đổi ý vậy. Cô tuy ham ăn nhưng ít nhất vẫn biết trước sau, biết trên biết dưới nên đã mua liền một cây cho Dương Thiên Hàn.
Rõ là ngày thường thế nhưng xung quanh cũng không ít người qua lại. Cô thì loi nhoi như một đứa con nít lên ba, anh trông chừng cũng phải tốn nhiều công sức.
Hai bên đường có rất nhiều cửa hàng. Cô càng đi càng muốn xem nhiều thứ. Mỗi gian bán nhiều thứ khác nhau. Chẳng biết Dương Thiên Hàn thích gì nữa. Hay là cô mua cho anh thứ gì đó. Nãy giờ vẫn là anh trả tiền, thôi thì lần này cô trả vậy.
- Dương Thiên Hàn anh muốn mua gì không? – Cô mỉm cười quay sang phía bên cạnh.
Nhưng bên cạnh cô không có ai. Nhìn lại cũng chẳng biết đang đứng đâu, với cả cô bị mù đường a.
- Dương Thiên Hàn anh đâu rồi? – Cô bắt đầu lo lắng chạy đi kiếm.
Liệu mai này trên đường đời tấp nập,
Gặp được nhau đã là tốt hay chưa?