Edit: Cháo
Ngày hôm sau, Quý Thời Dương tỉnh giấc vì mắc tiểu.
Cậu mơ mơ màng màng định trở mình xuống giường giống như mọi khi thì bị một bàn tay giữ lấy eo: “Cẩn thận chút, đừng có lỗ mãng.”
Quý Thời Dương nghe giọng nói kia quen lắm, quay đầu nhìn thì hoàn toàn tỉnh táo lại.
“Anh vào bằng cách nào vậy?” Quý Thời Dương nhìn Hoắc An đang vô cùng bình tĩnh nằm trên giường nhà cậu.
Ai không biết còn tưởng đây là nhà ảnh. Quý Thời Dương trợn trắng mắt.
Hoắc An ngồi dậy: “Em quên là em cho tôi chìa khóa nhà à.”
Anh nói đến đây trí nhớ của Quý Thời Dương mới bắt đầu hoạt động, cậu nhớ khi ấy dẫn Hoắc An về nhà làm khách, sau đó… sau đó xảy ra vài chuyện không thể miêu tả được, tiếp nữa thì cậu đưa chìa khóa cho Hoắc An để anh tiện tới đây tìm cậu hơn.
Khụ khụ, đúng là tạo nghiệt.
Mặt Quý Thời Dương nháy mắt đỏ bừng, đó là hành động bốc đồng sau một lần t*ng trùng lên não.
Cậu thấy khóe môi Hoắc An cong lên, thẹn quá thành giận giơ tay ra: “Em đổi ý rồi, trả khóa lại cho em.”
“Tôi không muốn thì sao?” Anh đứng lên, ép sát từng bước.
Quý Thời Dương nuốt nước miếng bị ép đến góc tường, cậu ngửi thấy mùi pheromone không thèm che giấu trên người Hoắc An.
Là mùi bưởi cậu thích nhất, nhưng cũng sực nức mùi uy hiếp. Cậu biết Hoắc An muốn dùng ưu thế trời cho ép cậu vào khuôn phép.
“Dựa, dựa vào đâu mà anh không muốn.” Cậu to gan khiêu khích.
“Dựa vào việc tôi là cha đứa bé.”
À, hình như có lý thật.
Quý Thời Dương giống như quả bóng xì hơi, mắt liếc láo liên: “Tùy anh tùy anh.” Nói xong cậu mới nhớ đến chuyện mình đang mắc tè, cậu đẩy Hoắc An ra, “Em, em muốn đi vệ sinh.”
Hoắc An vui vẻ, buông người ra.
Đợi người đi ra rồi, anh nói: “Hôm nay dẫn em đi kiểm tra sinh sản.”
“Ế? Hôm qua đến bệnh viện rồi mà?”
“Hôm qua chưa kiểm tra cẩn thận.”
Được rồi, Quý Thời Dương lựa chọn thỏa hiệp.
Đi bệnh viện, đăng ký khoa phụ sản.
Trên ghế ngồi dọc hành lang có rất nhiều phụ nữ mang thai và chồng của họ, trên người họ mang theo mùi hương ngọt ngào đặc trưng không áp chế được trong thời kỳ mang thai.
Đó là mùi hương chỉ Omega mới có, Beta không có pheromone.
Quý Thời Dương cảm thấy mình như người lạ ở chỗ này, vì vậy cậu quay đầu nói chuyện với Hoắc An bên cạnh: “Anh nhất định muốn em sinh đứa bé ra sao? Có con rồi sau này anh không thể ung dung sống cuộc sống độc thân của mình đâu đấy.”
Quý Thời Dương trước giờ luôn nghĩ rất đơn giản, sinh được cứ sinh, sinh rồi thì đưa cho Hoắc An, cậu chỉ dùng quyền lợi thăm con định kỳ là được.
Đáy mắt Hoắc An tối sầm lại, nhíu mày nói: “Ai bảo tôi sống độc thân?”
“Ô, vậy anh định kết hôn với ai à?”
Hoắc An nghe vậy, có xung động muốn bóp chết người trước mắt.
Cũng may bác sĩ đúng lúc xuất hiện, đã đến lượt Quý Thời Dương vào khám.