Vẻ mặt cô gái tên Ngạn Nhu cứng ngắc lại, “Xin, xin lỗi. Lâu quá rồi không gặp anh An, em hơi mất kiểm soát.”
Mạnh Bình thấy cảnh tượng lúng túng ấy thì vội vàng giảng hòa: “Đúng vậy, tiểu Nhu lâu rồi không gặp con mà.” Nói xong thì lấy thuốc ức chế trong ngăn kéo cạnh đó ra đưa cho cô, “Nào, vào phòng điều chỉnh lại một chút đi.”
Nói đến mức đó rồi, Ngạn Nhu chỉ đành cầm thuốc đi ra.
Quý Thời Dương lén hỏi Hoắc An: “Ngạn Nhu này có phải thích anh không đấy?”
Hoắc An chẳng muốn trả lời: “Sao anh biết được.”
“Vậy hai người có quan hệ gì?”
“Hàng xóm.”
Chốc lát sau Ngạn Nhu đi ra, Hoắc An dắt Quý Thời Dương qua nói với cô: “Đây là vợ tôi, Thời Dương. Em ấy là một Beta ưu tú.”
Lần đầu nghe thấy Hoắc An khen mình, Quý Thời Dương cảm thấy ngại ngùng.
Sắc mặt Ngạn Nhu thay đổi, muốn nói lại thôi.
Cũng may sau đó cô không hỏi tiếp gì nữa, bữa cơm này trôi qua khá êm đẹp.