Hoắc An dừng xe nhìn Quý Thời Dương: “Em thật sự không muốn kết hôn với tôi sao?”
Quý Thời Dương ngừng một lát, “Không phải vậy.”
Không phải không muốn, mà là nhanh quá chưa chuẩn bị kịp.
Hoắc An cảm thấy có chút ngoài ý muốn: “Vậy em muốn kết hôn với tôi?”
Quý Thời Dương mím môi, mặt bỗng nóng lên, nhắm mắt nói ra: “Nếu không cứ kết hôn thử xem sao.”
Câu nói kia vừa ra khỏi miệng hai người đều ngẩn cả ra, vẻ mặt Hoắc An dần thả lỏng: “Được, thử xem nhé.”
Cuộc sống sau này của họ trói với nhau bằng một đứa bé âu cũng là một loại duyên phận, việc đã đến nước này rồi sao lại không cho đối phương một cơ hội chứ.
Quý Thời Dương nghĩ thông, đưa ra quyết định.
Đèn đỏ đếm ngược từng giây, xe tiếp tục chạy.
Đến khi về đến nhà, Quý Thời Dương đã mơ màng ngủ.
Hoắc An nhìn gương mặt say ngủ của cậu mà cảm thấy trong lòng ấm áp, đây là người anh thích từ năm 19 tuổi, anh chờ cậu lớn lên mới dám xông vào cuộc sống của cậu một lần nữa, giờ rốt cục cậu cũng trở thành người của anh rồi.
Hoắc An ôm người ra khỏi xe, nhẹ nhàng lên nhà đặt cậu xuống giường.
“Ngủ ngon.” Anh hôn lên trán cậu.