Ở vị trí chính giữa cái hố sâu, mười hai cây cột vừa vặn vây quanh tâm điểm chính, nhìn qua dường. như nó đã được vài năm tuổi rồi.
Giờ phút này Chu Tam đang vây quanh những cây cột kia không ngừng kinh ngạc tần thưởng. Hình như hắn đã quên rằng chỗ này không phải chỗ lúc trước. hắn đến.
“Trừ cái này ra, ở trên vách đá trong hố sâu cao. chừng hai mét kia, còn có thể thấy rất nhiều cây đèn khám vào bên trong vách đá, chỉ là đến bây giờ, những cây đèn kia sớm đã phủ lên một tầng tro bụi thật dày.
Tôi dùng đèn pha chiếu một cái, phát hiện bên trong những cây đèn kia vẫn còn bấc đèn. Nếu như có lửa, hẳn là có thể đốt lên, trong cây đèn kia, tôi còn thấy có một ít chất lỏng trong suốt, không biết có phải là đầu thắp không.
Điều duy nhất khiến tôi cảm thấy kỳ quái và không thể tưởng tượng nổi, chính là những cây đèn này, hầu như là cá cùng một màu.
Tượng hình cá tôi không thấy nhiều, nhưng những 'thứ trước mắt này, nhìn một cái liền biết, e rằng chúng phải có lịch sử trên trăm năm, những vết bẩn và tro bụi kia, cũng không phải là thứ mà trong hai ba năm có thể hình thành.
“Tiểu tử cậu mau tới xem một chút. Tôi nhìn thứ đồ chơi này, sao giống Huyết Ngư trên cánh tay cậu như vậy nhỉ.”
Chu Tam ở trung tâm hố kêu lên, vốn tôi còn đang, không biết làm sao để đặt vào tâm. Cho đến khi miệng hắn nói ra hai từ Huyết Ngư, tôi đột nhiên cả kinh, vội vàng từ vị trí vách đá đi vào trung tâm hố.
Ở trung tâm có tổng cộng mười hai cây cột đá. Mười hai cây cột đá hình vuông vây thành một vòng tròn, mà ở giữa tâm điểm, lại có một bộ quan tài đá treo lơ lửng!
Tôi tưởng rằng mình nhìn nhăm rồi, vội vàng nằm bồ xuống xem đáy của quan tài, một cái nhìn này, trực tiếp dọa tôi lui về phía sau. Kết quả không cẩn thận đụng phải cột đá bên cạnh, khiến tôi đau nhe răng trợn mất trực tiếp kêu to.
“Tiểu tử cậu có thể thận trọng chút hay không, chớ có đụng hư những cột đá này, rất có thể là cơ quan đấy!”
Tôi không có thời gian để chú ý tới bắp đùi đang truyền tới từng đợt co rút đau đón, đôi mắt nhìn chăm chăm về phía đáy cỗ quan tài.
“Phía dưới, phía dưới có người!” Thanh âm của tôi có chút run rẩy.
Khuôn mặt Chu Tam đầy vẻ kinh ngạc nhìn tôi, ngược lại cũng không nói thêm cái gì, cúi đầu nhìn đáy quan tài một chút.
Tôi dùng tay vịn vào cột đá, lúc này tôi mới dùng sức xoa xoa chỗ bắp đùi mới bị đụng vừa rồi, hy vọng có thể dùng lực đè ép để làm dịu cảm giác đau nhức kia, trong giây phút vừa cúi đầu xuống đó, thậm chí cũng không kịp đi xem hình vẽ máu cá mà Chu Tam nói là cái gì, tôi vừa cúi đầu thì vừa vặn thấy một cái bóng người đen thủi lùi đang nửa ngồi xổm phía dưới, một tay chống đỡ quan tài đá, đôi mắt mở to, lăng lăng nhìn chằm chằm tôi.
Phải nói rằng tôi đã từng nhìn qua vô số bề ngoài của con người, có thể khiến tôi sợ hãi như vậy, hiển nhiên không phải là dạng đồ vật tầm thường. Nhưng khiến tôi cảm thấy kỳ quái chính là Chu Tam đã năm xuống xem nửa ngày rồi, cũng không thấy hẳn có phản ứng lớn gì, thậm chí tôi còn thấy hẳn lấy chiếc xẻng. gấp ra dùng sức chọc quan tài đá.
Tên này, rốt cuộc đang làm gì?
Nuốt nước miếng một cái, tôi điều chỉnh lại tâm trạng, lúc này mới vòng ra sau lưng Chu Tam, chậm rãi cúi đầu một lần nữa.
'Vừa cúi đầu xuống, rất nhanh tôi lại thấy cặp mắt trắng dã kia, đang nhìn tôi chằm chằm.
“Khốn kiếp!”