Au: Xin lỗi mina!!! Thật sự là au vừa bị đứt tay mấy bữa trước nên không thể viết lách gì được!! Cho au xin lỗi! Hiện tại thì tay au vẫn chưa phục hồi hẳn nhưng ít nhất là đã đỡ đau! Vậy nên lần này chap này cho một chap gay cấn nhak!!! Khà khà!! Ok! Lảm nhảm và kể lễ đã xong!! ChÚng ta bắt bắt đầu vào truyện thui nhak mọi người.
~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*
~-Cái gì vậy?? Cậu lôi mình đi đâu vậy?-Aya gần như la lên khi thấy nó cứ lôi mình đi xồng xộc.
-Đi đến nhà cậu!-Nó trả lời, Aya thì giật mình, tới nhà cô sao? Mà tới để làm gì?
-Rồi cậu sẽ biết!-Nó nhếch môi, lôi Aya vào một con hẻm.
-Dịch chuyển à?-Aya hỏi ngu, nó chỉ liếc một cái.
Phụtttt!! Tất cả ánh sáng gần như vụt tắt.
-Sao vậy?? Có chuyện gì xảy ra!!! Kami!!-Aya hoảng loạn.
-Từ từ!-Tiếng Kami vang vọng, mọi vật xung quanh dần sáng lên, cho cô thấy....một đống cửa.
-Cái nào là nhà Aya?-tiếng nó vẫn vang vọng nhưng lại không thấy ngươi đâu.
-Hả? Là sao?-Cô nàng vẫn ngây ngốc.
-Nhắm mắt, nhớ về ngôi nhà mình hoặc nhớ cái địa chỉ! Mau lên!-Tiếng nó thúc dục.
-Ờ.ờ!-Cô nàng nhanh chóng làm theo, nhắm mắt lại, cô nhớ đến cái địa chỉ đường x phố y số nhà xyz! Lập tức tất cả các cánh cửa biến mất chỉ chừa một cánh cửa màu lam nhạt!
-Bước vào!-Nó lại cất tiếng, cô nàng cũng ngoan ngoãn bước vào cánh cửa đó.
Bụp!!! Cô đang đứng ngay sân nhà mình, gương mặt không khỏi ngạc nhiên xen lẫn vui sướng mà nhảy dựng lên.
-Chị Ayame!! Mau vào!!!-Kim kêu í ới từ trong nhà. Cô cũng nhanh chóng bước vào nhà, nơi nó, Kim và Dương và mẹ nó đang ngồi uống trà.
-Ơ.. Thưa mẹ con đã về!-Cô nhẹ cúi đầu.
-Ừm! Con mau ngồi đây xuống cho mẹ!! Mẹ có chuyện muốn hỏi.
-Dạ!-Cô ngồi xuống.
-Đây là những ai?-Bà hất mắt về phía tụi nó, thật sự bà rất sốc khi con gái bà lại đi với đams người khí thế quan vua như vậy.
-Là bạn con!-Cô mỉm cười.
-Bạn? Vậy họ tới đây để...
-Để đưa Aya đi!-Nó cất tiếng nói
-Đi? mà đi đâu?!-Cả bà cũng Aya vô cùng ngạc nhiên.
-Đến cũng Băng Quang!
Sốc!!! Cả hai mẹ con đều sốc toàn tập! Cung Băng Quang, nơi đó là nơi nào mà đám người này nói dễ dàng như vậy.
-Kami!! Mình minh...-Aya vẫn còn hơi sốc.
-Các người là ai? Cung Băng Quang!! C...các...người!-Bà lấp bấp không nói nên lời.
-Băng Quang Tử Thanh! Họ tên! Đủ rồi chứ!-nó nhếch mép.
-Băng Quang!!!! Ng...người của Băng Quang tộc!!xin thứ tội vì đã thất lễ!-Bà nhanh chóng quỳ xuống.
-Không cần! Chỉ cần cho con gái bà đi theo chúng tôi!-Kim cũng đứng dậy.
-Con gái tôi sao? Nó là gì mà...
-Hộ pháp!-Dương cũng lên tiếng. Lần này thì Aya và mẹ cô ấy sốc đến nổi không nói nổi. Một chuyện thật động trời, bà không ngờ đứa con gái bà mang nặng đẻ đau nay lại là một hộ pháp. Đánh mắt sang Aya, bà thấy cô cũng đơ đến không nói nổi, nhẹ thở dài.
-Ayame.. Con hãy đi theo bọn họ!-bà nhẹ nắm lấy tay cô.
-Nhưng mà...mẹ...-cô ấp úng.
-Mẹ không sao! Con mau đi đi!-Bà đẩy Aya về phía tụi nó.
-Mẹ bảo trọng!-Cô gọi với theo khi đã bước ra ngoài và dần tan biến.
-Tạm biệt con..-nước mắt bà rơi lã chã nhìn thân ảnh dần biến mất vào không gian.
~*~*~*~*~*sang Ken một chút nào~*~*~*~*~*
Sau khi bị Kim đẩy ra và không cho chạm vào Kami, hắn bực dọc đi ra đằng sau sân trường.
-Chết tiệt!!!!-Hắn đấm vào thân cây,trong đầu cứ lởn vởn cái hình ảnh nó nằm trên tay Dương ngất lịm mà tim không khỏi thắt lại.
-Tại sao chứ!! Cô ấy đã bị gì?-Hắn liên tục đấm vào thân cây cho đến khi tay rướm máu. Ngồi phịch xuống gốc cây, hắn xoa trán, cố trấn tĩnh bản thân lại.
-Anh Ken!! Anh sao vậy?-Abigail từ đâu xuất hiện ngồi kế bên Ken giả vờ quan tâm.
-Không sao! Em đi đi để anh yên tĩnh một chút-hắn nhỏ nhẹ.
-Vâng!-nhỏ cũng đứng dậy, nhưng thật chất là chẳng đi đâu ngoại việc đi vòng qua gốc cây bên kia ngồi rình hắn.
-Kami! Em rốt cuộc là đã bị gì!?-Hắn nhăn trán, hai tay xoa nhẹ thái dương.
"Kami! Kami! Kami! Tại sao vậy Ken! Sao anh không một lần, chủ một lần thôi...gọi tên em!"-nhỏ cắn chặt một, hai bàn tay cũng theo đó mà siết chặt lại.
~*~*~*~*~*~*~trở về với nó nào~*~*~*~*~*~*~
-Kami! Cậu nói cho mình hiểu đi Kami! Tại sao...mình....hộ pháp...-cô nàng nói đầu không ra đâu mà đuôi cũng chẳng ra đuôi. Nó quay đi, hướng về phìa thác nước hùng vĩ trước mặt.
-Cậu...đơn giản...chỉ được chọn!-Kami cũng nói y chang cái giọng đó.
-Các hộ pháp, không hề di chuyền qua huyết thống. Khi nhân trụ lực của các thần thú qua đời, chúng sẽ tự tìm đến một nhân trụ lực có linh hồn đồng bộ với mình và người đó được gọi là hộ pháp. Chị, mang trong mình thần thú Huyền Vũ.-Kim từ đằng sau đi lên nói.
-Nhưng...tôi chỉ là một con vamp C yếu kém!-Mắt cô cụp xuống.
-Chị rất yếu! Không phải vì yếu bẩm sinh nhưng là vì chị chưa giải toả được sức mạnh thần thú của mình.-Dương nói.
-Thế...có cách nào...?-Aya ấp úng.
-Tụi em sẽ đưa chị về cung Băng Quang, lúc đó, sẽ có cách.
-Cảm ơn...rất nhiều!
Tụi nó cùng nhau quay trở về trường, tất cả đều tách nhau ra và tìm một nơi lí trưởng để có sự yên tĩnh riêng. Nó lại một mình bước lên sân thượng, vẫn cái lang cang đó, vẫn không khí đó, thật hiu quạnh. Những hạt tuyết cứ thế mà rơi, nhẹ nhàng mà mỏng manh đến lạ, chỉ vừa chạm tay nó thì đã tan ra, không khí lạnh cóng, lạnh đến tê tái nhưng vẫn không lạnh bằng linh hồn của người con gái. Đến bây giờ nó vẫn nghĩ, nó không sống, nó chỉ tồn tại thôi.
Cạch!! Tiếng cửa nhẹ mở, Ken bước vào, gương mặt thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy nó.nhưng ngay lập tức hơn hở chạy đến bên nó rồi ôm chặt lấy thấy hình nhỏ bé đó.
-Kami! Em đã đi đâu vậy?-Hắn thì thầm, giọng pha chút giận dỗi.
-Không...đi đâu cả!-nó lạnh lùng. Hắn càng ôm nó chặt hơn.
Cái ôm làm nó muốn khóc, rất muốn oà khóc nhưng lí trí vẫn không cho phép. Hắn sẽ ra sao? Khi nó rời xa...chắc chắn sẽ đau đớn lắm, thôi thì nó tình nguyện đóng vai ác, tình nguyện nói những lời đau đớn chứ không để hắn chịu sự mất mát. Hít một hơi sâu thật sâu, nó gạt tay hắn ra, cúi gằm mặt.
-Ken...
Hắn vẫn còn ngơ ngác vì nó gạt tay hắn ra
-Chúng ta...chia tay đi!-Nó gằn mạnh xuống. Hắn sững sờ tột độ khi nghe từng chữ thoát ra khỏi bờ môi ấy.
-Ha ha! Em giỡn phải hok! Không vui đâu!-hắn túm lấy vai nó.
-Không! Chia tay đi!-Nó lặp lại, tưng lời nói như cứa vào tim hai người. Hắn bàng hoàng, trái tim như bị ai bóp nghẹn, chia tay sao? Một mối quan hệ kết thúc dễ dàng quá nhỉ? Thật nực cười nhưng...hắn không cam tâm.
-Tại sao? Tại sao chứ!? Kami!!!-Hắn gào lên, túm chặt lấy hai vai nó.
-Buông ra...!Đau! Đau quá!-Nó cố dùng sức đẩy hắn ra, nhưng vô ích.
-Không không!! Kami!!! Em phải nói! Em phải nói! Nhìn vào mắt anh!! Hãy nói em không còn yêu anh!-Hắn lay thật mạnh nó. Nó đau đớn, nhưng vẫn cố nuốt vào trong, nhìn thẳng vào đôi mắt kiêm định đó.
-Tôi..Không Yêu anh!!-Nó kiên quyết.
-Không!! Tôi không tin! Tôi không tin!-Hắn như một con thú hoang thật sự, ham muốn chiếm đoạt nó trỗi dậy. Áp môi mình vào môi nó mà ngấu nghiến, hắn mạnh bạo đưa lưỡi minh vào trong từng ngóc ngách trong miệng nó mặc cho nó chống cự. Hắn bắt đầu di chuyển xuống dưới cổ, rồi vai, sau đó đưa nanh cắn một phát vào cổ nó.
-Á!! Đau ! Đồ đê tiện!!!-nó vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi con thú kia.
-Em ghét tôi đến vậy sao? Em! Sẽ thuộc về con quỷ này mãi mãi!!!-Hắn càng tức giận hơn, tay xé mạnh vạt áo của nó.
-Tôi ghét anh!! Anh là đò sở khanh!-Nó lại càng cố gắng, không còn sức để sử dụng quyền năng.
Tong.!!
-Mặn?-Hắn bỗng dừng lại khi thấy mặn nơi đầu lưỡi. Ngước lên thì thấy gương mặt thiên thần kia, đang khóc, từng giọt nước mắt trong veo chảy dài trên gương mặt. Bỗng dưng hắn thấy mình thật tồi tệ, tồi tệ đến mức chỉ một chút nữa thôi là đã làm vấy bẩn người con gái kia. Nhìn gương mặt đầm đìa nước mắt mà hắn chỉ muốn chết đi.
-Anh...-giơ tay ra định chạm vào nó, nhưng nó chợt xa vời khi nó lui ra xa, hai tay níu lấy hai vạt áo.
Bốp!!! Một cú đấm trời giáng an toạ ngay giữa mặt hắn...là Souta. Gương mặt Souta trông dữ tợn khi thấy nó trong tình trạng này, anh càng không thể tha thứ cho tên ch* đã làm ra việc thế này vơi nó, một cú đám còn quá nhẹ. Anh giơ tay đấm, định sẽ cho thêm một cú nhưng chợt khựng lại khi một bàn tay nhỉ níu lấy áo anh.
-Đau!-Nó nhăn mặt nói khẽ! Làm tim anh dịu lại, bế thốc nó lên, anh bước ra khỏi sân thượng. Mắt nó nhắm nghiền lại, nhưng miệng vẫn mấp máy để đủ mình nó nghe.
-Làm vậy...để Ken không đau...