(9)
Vu Hàm là sinh viên của học viện âm nhạc chuyên kéo cello, bình thường sẽ biểu diễn ở nhà hát kịch.
Nhà hát hôm nay được các diễn viên nhạc kịch khác sử dụng, Vu Hàm hôm nay cũng sẽ không đến.
Nhưng tôi nghe ngóng được bạn thân của Vu Hàm rất thích một diễn viên nhạc kịch, mỗi buổi diễn của người đó cô ấy đều sẽ đến xem mà không chán.
Thế nên tôi nói với anh hai tôi muốn ra ngoài đi dạo, trong lúc đi dạo, chúng tôi đi bộ qua nhà hát.
Cửa nhà hát gắn đầy áp phích, tôi nhìn chằm chằm vào mấy tấm áp phích kia một hồi, anh hai đứng bên cạnh liền hỏi tôi có muốn mua vé vào xem không.
Mọi thứ đều hợp tình hợp lý.
Mặc dù tôi chưa từng tiếp xúc với bạn thân của Vu Hàm, nhưng tôi biết Vu Hàm luôn nhắc về tôi với cô ấy.
Kết thúc buổi biểu diễn, tôi hào hứng chạy lên sân khấu tặng hoa, tôi cố ý xuất hiện.
Tôi biết cô ấy sẽ nhận ra tôi.
Tựa như một con vịt xấu xí sẽ có thể nhận ra lông thiên nga trong cả nhúm lông vịt, là bởi vì nó quá quan tâm.
Sau khi tặng hoa xong, tôi vào nhà vệ sinh, chọn một phòng gần cửa, lấy điện thoại di động ra bắt đầu nói chuyện.
Đây là lời khuyên của bác sĩ tâm lý, nếu muốn nói chuyện nhưng lại chẳng muốn tâm sự với người khác, vậy có thể ghi âm vào điện thoại.
"Hôm nay tôi cùng anh hai đi xem nhạc kịch, nhưng tôi vẫn có chút không yên lòng, bởi vì tôi không cẩn thận nghe thấy Sở Hàm tối mai sẽ cho Trạch Ngôn một bất ngờ, muốn hẹn hò với Trạch Ngôn ở một suối nước nóng, đó cũng là nơi mà tôi và Trạch Ngôn từng cùng nhau đến, không biết hai người họ có đặt được tiểu viện Hồng Quất mà chúng tôi đã từng đặt trước đó hay không, cũng không biết bất ngờ Sở Hàm dành cho Trạch Ngôn là gì... Nhưng tôi có cảm giác, chỉ cần qua đêm nay sẽ chẳng ai có thể tách họ ra nữa..."
Nói đến đây, tôi nức nở hai tiếng, cùng lúc ngửi được mùi nước hoa quen thuộc truyền đến từ phòng bên cạnh, trộn lẫn với mùi hương trong toilet đặc biệt gay mũi.
Lại một con cá nhỏ nữa đã cắn câu.
"Sở Hàm là em gái tôi, tôi chỉ có thể chân thành chúc phúc cho họ. Hơn nữa Sở Hàm không muốn người khác biết chuyện này, tôi cũng không biết có nên nói với anh hai hay không... Haizz, thôi bỏ đi, hai người họ vốn có hôn ước, tôi đã cướp quá nhiều thời gian của họ, cũng nên bù đắp, nếu đây là tâm nguyện của Sở Hàm, vậy tôi nên thành toàn cho em ấy."
Mùi nước hoa càng ngày càng đậm, tôi nghi ngờ có phải cô ấy đang nằm sấp lên vách ngăn để nghe không.
Bố cô là giám đốc điều hành trong công ty của Vu Hàm, từ khi còn học trung học, cô đã là camera di động cho Vu Hàm, chuyện gì cũng nghĩ đến Vu Hàm đầu tiên, vô cùng trung thành.
Những lời vừa rồi cô ta nhất định sẽ nói với Vu Hàm không thiếu một chữ.
Nhiều năm như vậy, Vu Hàm vẫn nhớ mãi Cố Trạch Ngôn, cô ta luôn cho rằng chỉ cần diệt trừ tôi, Cố Trạch Ngôn nhất định sẽ yêu cô ta, với Vu Hàm, chuyện này gần như trở thành chấp niệm.
Đột nhiên bây giờ lòi ra một Kim Sở Hàm, mới mấy tháng ngắn ngủi làm Cố Trạch Ngôn thần hồn điên đảo, cô ta làm sao có thể cam tâm.
Huống chi tôi vẫn luôn là tình địch lớn nhất trên con đường tình cảm của cô ta, mà cô ta so với tôi vẫn còn quá nhiều thua kém, bị nghẹn nhiều năm như vậy luôn muốn chiến thắng tôi, bằng không trong buổi tiệc lần trước sẽ không hấp tấp đến vậy.
Hiện tại cô ta biết tôi đã thua, mà lại còn thua đến thảm hại, cô ta khẳng định sẽ bằng mọi cách dù bò cũng phải bò lên cao, chứng minh cô ta có thể làm được.
Về phần vị kí chủ kia, lúc biết cô ta đặt chỗ ở suối nước nóng mà tôi và Cố Trạch Ngôn từng đến, với tính cách ác liệt của cô ta, tôi chắc chắn bọn họ sẽ đến tiểu viện Hồng Quất.
Tôi nức nở ghi thêm vài câu chúc phúc cho Kim Sở Hàm rồi mới dừng lại, cẩn thận lưu lại bản ghi âm, rời khỏi toilet.
Tôi không biết Vu Hàm sẽ làm gì sau khi biết tin tức này, nhưng tôi biết chắc cô ta sẽ làm rất tốt, Vu Hàm là đối thủ của tôi, mà năng lực của vị đối thủ này thì không chê vào đâu được.
Bố Vu Hàm mấy năm nay trăng hoa không ít, nhưng mặc kệ ông ấy có làm gì, mẹ con Vu Hàm vẫn vững vàng ở vị trí chủ nhà, ngay cả một con bướm cũng chẳng bay vào được.
Những chuyện thế này, cô ta am hiểu nhất.
Còn tôi chỉ cần đứng ngoài xem kịch là được.
Hôm sau, sáng sớm Kim Sở Hàm đã ra khỏi cửa, cả đêm không về, nói cùng mấy người bạn đi tắm suối nước nóng.
Kết quả còn chưa đến hết đêm, trên mạng đột nhiên xuất hiện một tin đồn
【Chính thất bắt gian tiểu tam, lại bởi vì tiểu tam quá đẹp mà bị chồng đánh ngược lại】
Cái tiêu đề sặc mùi máu chó bắt mắt, dù ai nhìn qua cũng phải mở video này lên xem rốt cuộc cô tiểu tam kia đẹp đến mức nào.
Tôi vô cùng hài lòng với độ thông minh của Vu Hàm, không chọn những trang truyền thông chính thức, tránh nguy cơ bị xóa video.
Trực tiếp tung tin cho tài khoản tiếp thị truyền thông, che giấu tin tức thân phận của hai người, thuần túy dựa vào độ máu chó và trang mạng lan truyền thông tin.
Ngay cả trong video, cô ta cũng không gọi tên Kim Sở Hàm và Cố Trạch Ngôn, chỉ hô to một tiếng "Hai người sao lại ở đây?"
Điểm này Kim Sở Hàm sẽ không hiểu được đây là quy tắc của dân ăn dưa.
Khi tất cả mọi người đang cùng chú ý đến một vòng tròn tin tức, họ sẽ chỉ quan tâm đến tiêu đề, nội dung và kết quả.
Ai quan tâm nó có là thật hay không? Dù sao cũng chẳng liên quan đến họ.
Ngay từ đầu tôi và Vu Hàm đã có cùng một suy nghĩ, không phải muốn cho người khác biết nội dung drama của Kim Sở Hàm, mà là muốn cho tất cả mọi người biết gương mặt của cô ta.
Video cứ một đường vọt thẳng lên bảng tin.
Khoảnh khắc đập cửa trong video, khoảnh khắc hai người trên giường, tuy chỉ quay được mơ hồ cảnh khỏa thân nhưng cũng đủ nói lên tất cả. Máy quay nhanh chóng đến gần, vừa vặn quay cận cảnh vết hôn xương quai xanh của Kim Sở Hàm và cả gương mặt kinh ngạc kia.
Đến khi cô ta hét lên chui vào chăn, Cố Trạch Ngôn tức giận cầm gạc tàn đi tới, máy quay lại tiếp tục quay được chiếc bao cao su đã qua sử dụng nằm trên mặt đất.
Xem ra Vu Hàm tìm được paparazzi chuyên nghiệp, video này phải nói là hoàn hảo, chỉ là không biết làm thế nào cô ta có thể đưa người vào làm được bước này.
Mặc kệ là nhà họ Cố hay là nhà họ Kim, đều không phải nơi Vu Hàm có thể tùy tiện đụng vào, nếu không tìm được lý do hợp lý, nhà họ Vu khẳng định sẽ gặp phiền toái lớn.
……
Không chờ trời sáng, nguyên nhân của toàn bộ sự việc giống như quả trứng gà vừa lột vỏ lăn ra ngoài.
Dưa lê cũng sẽ không vì thân phận cao hay thấp mà thay đổi.
Nghe nói Vu Hàm dắt mẹ mình đi bắt dâm.
Bố Vu Hàm gần 50 tuổi còn muốn hồi xuân, ở bên ngoài bao nuôi một sinh viên đại học.
Có thể nói trước kia Vu tổng cũng không ít lần làm việc này, cái gì mà người mẫu mới nổi, tiểu minh tinh, thiếu phụ xinh đẹp, mùi nào ông cũng muốn nếm thử, trăng hoa vài năm trời.
Có vài người tìm đủ mọi cách mang thai một đứa con trai, muốn cắm rể hưởng thụ giàu sang, kết quả bị mẹ con Vu Hàm nhổ đến cái lá cũng chẳng còn.
Dù sao dưới gối Vu tổng còn có đứa con trai, là người em trai song sinh của Vu Hàm, đương nhiên sẽ không hứng thú với cốt nhục bên ngoài.
Vốn mẹ con Vu Hàm đều mắt nhắm mắt mở cho qua, vốn nghĩ Vu tổng tuổi càng lúc càng cao, con cái cũng đều đã trưởng thành, có gây chuyện thì cũng chẳng tạo được sóng gió gì.
Nhưng hết lần này đến lần khác có người muốn châm lửa, chẳng biết người phụ nữ kia dụ dỗ thế nào mà khiến Vu tổng có suy nghĩ lâu dài.
Không chỉ làm cho cô ta mang thai, còn lén lút giấu đi, hứa hẹn bất kể là nam hay nữ chỉ cần sinh ra, đều là kết tinh tình yêu của hai người bọn họ, đều có thể chia một phần gia sản.
Mẹ con Vu Hàm sao có thể nhịn được, quyết định dứt khoát dắt người đến tìm tiểu tình nhân này, ép cô ta phải phá cái thai trong bụng đi.
Kết quả tiểu tam này ngửi thấy mùi từ trước, muốn chạy, lại sợ bị chặn ở cửa, nghĩ tới nghĩ lui liền nhét tiền cho phục vụ, đổi số phòng với tiểu viện Hồng Quất.
Thế nên lúc mẹ con Vu Hàm đem người tới phá cửa, nhảy vào chẳng thấy gà ấp trứng đâu mà chỉ thấy tình nhân nhà người ta đang chơi trò uyên ương.
Đã chọc phải tình nhân nhà người khác thì thôi đi, còn muốn dắt người vào quay video cảnh cáo, muốn tung video ra ngoài dọa cho mấy cô nàng oanh yến kia không dám bén mảng đến nữa.
Kết quả lần này thì hay rồi, phim cảnh cáo không quay được, ngược lại cho paparazzi này chụp một tin tức lớn.
Paparazzi biết mặt Kim Sở Hàm, tin tức nhầm con lần trước lớn như vậy, người này cũng kiếm được không ít.
Nếu là paparazzi khác người ta còn nghĩ có nên tung ra bên ngoài không, nhưng paparazzi này không bình thường.
Hắn là một tên điếc không sợ súng, chỉ cần là tin tức có thể hot, bằng bất cứ giá nào cũng phải tung ra. Giống như con gián chỉ cần thấy lỗ là liền muốn chui vào. Bằng không mẹ con Vu Hàm cũng không đến tìm hắn.
Thủ pháp lách video này hắn đã làm qua nhiều lần, chờ đến khi phía trên nhận được tin tức muốn chặn lại, video cũng đã bị tuồn hết ra ngoài.
Đây thật đúng là một câu chuyện dở khóc dở cười.
Quả nhiên là gừng càng già càng cay, nếu chỉ một mình Vu Hàm làm chắc sẽ không gọn gàng đến vậy, khẳng định là có dấu tay của mẹ Vu Hàm.
Vừa giúp được con gái bảo bối chơi Kim Sở Hàm một vố, lại diệt trừ được chuyện trong nhà.
Đến lúc hai nhà Cố Kim muốn đòi trách nhiệm, trực tiếp đẩy tiểu tình nhân ra làm bia là được, Vu tổng cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Tấm biển là do tiểu tình nhân đổi, mẹ con Vu Hàm chỉ xử lý việc nhà, sau khi phát hiện không đúng cũng trực tiếp xin lỗi rời đi, còn trước mặt Cố Trạch Ngôn bảo paparazzi giao máy quay.
Ai cũng không nghĩ đến paparazzi này còn giấu một cái camera trong người, lại nổi tiếng là không có giới hạn, trực tiếp tung chuyện này ra ngoài.
Người nhà hai bên cũng chỉ có thể trút giận lên người tiểu tình nhân, nhiều nhất cũng chỉ giống như tát cho nhà họ Vu một bạt tay, còn lại chẳng thể làm gì khác.
Dù sao nhà họ Vu cũng không phải là quả hồng mềm, không thể vô lý nói muốn động là động, nếu hai nhà kia không để ý thể diện làm lớn chuyện, hậu quả có khi còn nghiêm trọng hơn.
Về phần vì sao tiểu tình nhân lại đột nhiên chạy đến chỗ này ngâm suối nước nóng, còn vừa vặn ở bên cạnh tiểu viện Hồng Quất, tấm biển kia có phải thật sự là cô ta tìm cách đổi không, cũng không ai biết.
Tóm lại nếu mẹ con Vu Hàm dám an bài như vậy chứng tỏ không sợ người khác điều tra.
Cho dù quay đầu lại thật sự tra ra là Vu Hàm cố ý bày ra cục diện, ngọn lửa này cũng không đốt được tôi.
Mấy ngày nay tôi vốn đã có thói quen đi dạo với anh hai, ngày đó Vu Hàm căn bản không đến nhà hát, tôi xem áp phích của diễn viên nhạc kịch, vé là anh hai chủ động đề nghị mua.
Càng không cần nói đến tôi và bạn thân của Vu Hàm tuyệt đối không quen biết, chưa từng nói chuyện, cho dù tình cờ gặp được cũng là chuyện bình thường.
Tôi chỉ là xui xẻo bị người ta nghe lén, bản ghi âm tôi vẫn còn lưu trong điện thoại.
Hết thảy mọi chuyện đều không liên quan gì đến tôi, là Vu Hàm tự mình bày ra.
Tôi cùng một loại với hệ thống và kí chủ kia.
Cô ta thích cầm dao mềm mài người khác, dù thế nào cũng sẽ văng ra máu.
Mà tôi thích mượn dao giết người, không để lại dấu vết.
......
Làm loạn cả một đêm, sáng nay sắc mặt cả nhà đều không tốt.
Mắt mẹ sưng húp, bố trầm mặt trong thư phòng gọi điện thoại, anh hai ngồi trên sô pha không nói một lời.
Đương nhiên tôi biết bọn họ không chấp nhận được, tuy rằng Cố Trạch Ngôn theo đuổi Kim Sở Hàm rất nồng nhiệt, nhưng Kim Sở Hàm lúc nhắc tới Cố Trạch Ngôn đều là vẻ mặt thẹn thùng nói vừa quen biết mấy tháng, còn muốn tiếp xúc thử xem.
Ai cũng cho rằng hai người bọn họ còn chưa triệt để chọc thủng lớp giấy cửa sổ kia, kết quả đột nhiên biết được không chỉ giấy cửa sổ bị thủng, còn bị chọc nát bét.
Tôi cố an ủi mẹ: "Không sao, dù sao ai cũng biết hai nhà chúng ta có hôn ước, nhân dịp này dứt khoác cho bọn họ đính hôn là được rồi, vợ chồng sắp cưới không kiềm chế được làm vài chuyện khác thường cũng là điều dễ hiểu thôi, sau đó tìm vài người có quan hệ công chúng đứng ra giải thích một chút là được."
Tôi thức cả đêm sắc mặt tiều tụy, còn cố ý cắn môi đến bật máu, trước khi xuống lầu không quên bôi kem đánh răng lên để lộ ra đôi môi khô nứt nẻ, trong mắt cũng đầy tơ máu.
Tôi muốn trông tiều tụy hơn người khác, lại muốn cho họ thấy tôi nhiệt tình hơn bất cứ ai, để họ biết tôi thành tâm chúc phúc cho hai người kia.
Mẹ dường như giờ khắc này rốt cuộc cũng nhớ tới trước kia tôi thích Cố Trạch Ngôn đến mức nào, sờ sờ mặt tôi, lại khóc nức lên.
Trước khi Kim Sở Hàm trở về, tôi được hưởng chút tình yêu đã lâu không thấy của người thân.
Chỉ là lần này trong lòng tôi không còn gợn sóng, bởi vì tôi đã không còn khát vọng.
Mãi đến giữa trưa, Kim Sở Hàm mới trở về, mặt mũi khóc đến đỏ bừng, Cố Trạch Ngôn cùng cô ta bước vào cửa.
Tôi liếc mắt một cái liền phát hiện trên tay Kim Sở Hàm có thêm một chiếc nhẫn kim cương mới, chỉ không biết là lời thề non hẹn biển hôm qua, hay là tín vật định tình hôm nay.
Cố Trạch Ngôn trực tiếp quỳ xuống trước mặt cả nhà chúng tôi, áy náy nói mình rất yêu Sở Hàm, nên hôm qua nhịn không được làm bậy, hắn sẽ chịu trách nhiệm, trước khi tới đây đã cầu hôn Sở Hàm.
Kim Sở Hàm cúi đầu ở một bên nhỏ giọng khóc nức nở, giống như bị người ta khi dễ.
Nếu không phải đang lúc dầu sôi lửa bỏng tôi nhất định sẽ nói một câu: "Khóc lóc cái gì, chuyện này không phải cô và hắn tình nguyện sao.?"
Mẹ chỉ ngồi khóc, bố và anh hai trầm mặt không nói một lời.
Tôi bước lên đưa cho Kim Sở Hàm tờ khăn giấy, vỗ nhẹ vào chiếc lưng đang co rút của cô ta một cái, ôn nhu nói: "Đừng khóc, bố mẹ cũng không thật sự muốn trách em, chỉ là chuyện này hơi đột ngột, lúc trước em nhắc tới Cố Trạch Ngôn với cả nhà không phải có ý kia, hiện tại biến thành như vậy mọi người khẳng định không thể lập tức chấp nhận..."
Cố Trạch Ngôn quay đầu nhìn tôi, Kim Sở Hàm nghe xong những lời này càng khóc lớn hơn, kinh ngạc trên mặt Cố Trạch Ngôn nhất thời hóa thành đau lòng.
Tôi lại quay đầu đi thấp giọng khuyên nhủ bố mẹ, dưới sự chu toàn của người chị tốt là tôi, cuối cùng họ cũng ổn định lại cảm xúc, bầu không khí từ hỏi tội trở thành họp gia đình.
Sau mấy lần thương lượng, cuối cùng quyết định để nhà họ Cố ra mặt, tuy rằng những tin tức video kia đã bị đánh sập, nhưng ảnh hưởng vẫn còn, nhất định phải có nhà trai đứng ra giải thích là vợ chồng sắp cưới ra ngoài giải khuây, tìm mấy công ty PR tốt, dẫn dắt hướng dư luận mạng về câu chuyện tình yêu ngọt ngào, còn phải công khai tháng này tổ chức tiệc đính hôn, nhất định phải làm thật long trọng, tuyệt đối không được làm mất mặt Sở Hàm.
Cố Trạch Ngôn đều một mực đồng ý.
Nói xong mọi chuyện, bố ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn Cố Trạch Ngôn, trực tiếp đuổi người ra khỏi cửa, quay đầu đến thư phòng, mẹ kéo Kim Sở Hàm vào phòng nói chuyện.
Chỉ còn lại anh hai và tôi vẫn còn trong phòng khách.
Anh hai từ lúc bắt đầu đã trầm mặc, chỉ khi được hỏi ý kiến mới trả lời vài câu.
Anh khom người ngồi trên sô pha, cúi đầu nhìn chằm chằm tay mình, chẳng biết đang suy nghĩ gì.
Tôi diễn cả buổi sáng diễn đến mặt đều đơ ra, nhưng chỉ cần nói đến việc đính hôn, nghe âm thanh tức giận của hệ thống và kí chủ tôi liền vô cùng vui vẻ.
Kế hoạch trước đó là dùng lần đính hôn này để kích thích anh hai, cho nên phải lặng lẽ qua lại, để tránh ảnh hưởng đến việc chiếm độ hảo cảm của những đối tượng phía sau. Mà lần đính hôn này khiến mọi kế hoạch đều bị phá vỡ.
Tâm trạng tốt khiến tôi dù đang mệt mỏi cũng rất kiên nhẫn diễn tròn vai, tôi giả vờ nghĩ anh hai chỉ vì không muốn em gái đính hôn quá sớm nên mới trầm mặt, tiến đến gần nhẹ nhàng khuyên nhủ:
"Đừng lo, có kết hôn thì cũng có sao đâu, hai người là anh em ruột thịt, dù em ấy có đi đến đâu thì cũng là em gái của anh mà."
"Hơn nữa Cố Trạch Ngôn lại thân với nhà chúng ta như vậy, tuyệt đối sẽ không bạc đãi Sở Hàm, em biết là anh thương Sở Hàm, sợ em ấy thiệt thòi, nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi, chúng ta làm người thân chỉ có thể an ủi em ấy thật tốt, sau đó cố gắng giảm thiểu ảnh hưởng."
"May là lần này chỉ dừng lại ở chuyện nam nữ sắp kết hôn ra ngoài chơi, không làm lớn chuyện, bằng không em nghĩ Sở Hàm và bố mẹ khẳng định chịu không nổi đả kích, anh xem con bé vừa rồi khóc thành dáng vẻ đó, con bé bên ngoài luôn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng là đứa không chịu được chỉ trỏ của người khác."
Mỗi một câu khuyên giải của tôi đều nhắc nhở anh ấy và Kim Sở Hàm có cùng huyết thống, để anh ấy nhìn rõ Kim Sở Hàm yếu đuối cỡ nào, căn bản chịu không nổi sóng gió và dư luận, còn có bố mẹ cũng sẽ vì con gái cưng mà chịu ảnh hưởng.
Tôi thấy sắc mặt anh hai càng tệ hơn.
Lúc tình cảm chuẩn bị nảy mầm, cảm xúc tiêu cực là phân bón tốt nhất.
Nhưng nếu vừa mới nảy mầm, đó lại chính là tảng đá ngàn cân treo sợi tóc.
"Anh hai, vui lên đi mà, Sở Hàm và Cố Trạch Ngôn yêu nhau như vậy, chúng ta nên chúc phúc cho bọn họ."
Tôi nghĩ nếu tôi là một con rắn, lúc nằm sấp bên tai anh hai thủ thỉ những lời này, tôi khẳng định mình sẽ nhả ra chất độc ngọt ngào nhưng ác liệt nhất.
(10.)
Buổi tiệc đính hôn Vu Hàm cũng đến.
Cô mặc một chiếc váy trắng dài, che kín mặt, trên tay đeo chiếc nhẫn kim cương màu hồng phấn, trông có vẻ rất giống với một cô dâu.
"Kim Bảo Châu..." Mặc dù được trang điểm khá kĩ, nhưng khi đến gần, tôi vẫn nhìn thấy được sự mệt mỏi của Vu Hàm. Có lẽ, đã rất lâu rồi cô ấy không có nổi một giấc ngủ ngon.
"Tôi còn tưởng rằng bản thân sẽ thua trong tay cô cơ đấy.”
Lúc nói điều này, cô ấy không nhìn tôi mà đang chăm chú dõi theo Cố Trạch Ngôn và Kim Sở Hàm tay trong tay đứng trên lễ đường.
Có lẽ Vu Hàm cũng chẳng cần nghe câu trả lời của tôi mà chỉ đơn giản là đang tự nói với chính bản thân mình.
"Tôi biết hôm ở rạp hát là cô cố ý diễn để cho tôi nghe được. Tôi cũng không tin là cô nhìn không ra Kim Sở Hàm là cái dạng phụ nữ rác rưởi. Người đàn ông mà cô thích bị người ta cướp đoạt một cách trắng trợn như vậy, dựa theo tính cách của cô chắc chắn phải cùng cô ta đánh nhau vỡ đầu chảy máu chứ không phải bình tĩnh đứng đây mà chúc phúc họ, lại càng không thể là cái bộ dạng khóc sướt mướt này được. Cô đừng quên, chúng ta đấu đá với nhau nhiều năm trời như vậy, thì tôi chính là người hiểu cô nhất.”
Vu Hàm nói đến đây thì chợt cười, nhưng trong lòng cô ta lại không cười nổi.
"Tôi cũng biết tại sao cô chọn tôi, chắc hẳn là như cách tôi hiểu cô vậy. Cô biết rõ dù tôi có biết đây là cái bẫy do cô giăng thì tôi vẫn sẽ nhảy vào.”
Vu Hàm khẽ cong bàn tay với chiếc nhẫn kim cương lại như đang đợi chờ đôi bàn tay kia nắm lấy nó.
Chiếc nhẫn kim cương màu hồng phấn là món đồ yêu thích của Cố Trạch Ngôn.
Mặc dù khi lớn lên, bộ dạng của anh ta có chút nghiêm túc nhưng hồi nhỏ anh lại vô cùng thích xem phim hoạt hình dành cho mấy cô bé, thậm chí còn mê hơn tôi. Tôi sau đó đã quên mất hình ảnh cô dâu nhỏ đeo trên tay chiếc nhẫn vừa to vừa đẹp màu hồng phấn là ở bộ phim nào.
Nhưng anh thì vẫn luôn nhớ, vẫn luôn miệng nói rằng khi kết hôn nhất định sẽ đeo chiếc nhẫn màu hồng ấy.
Hôm nay là lễ đính hôn của anh, nhưng chiếc nhẫn anh đeo là màu của đá Sapphire, vì đơn giản đó là màu Kim Sở Hàm thích.
Mà hôm nay Vu Hàm lại đến đây với chiếc nhẫn kim cương màu hồng.
Tôi biết rõ tất cả những gì đã xảy ra với Vu Hàm trong kiếp trước, bởi khi ấy tôi vẫn còn sống.
Cô không vì sự xuất hiện của Kim Sở Hàm mà từ bỏ việc theo đuổi Cố Trạch Ngôn.
Cô tuyệt vọng lao vào bóng đèn sợi đốt như con thiêu thân lao đầu vào ngọn lửa đang rực cháy.
Cuối cùng, vì luôn chống lại Kim Sở Hàm, thậm chí còn muốn tìm người bắt cóc và giết chết cô ta. Chính điều đó đã hoàn toàn chọc tức hai gia tộc Kim – Cố.
Để bảo vệ sản nghiệp nhà họ Vu khỏi sự trả thù điên cuồng của nhà họ Kim và nhà họ Cố, cha của Vu Hàm đã bỏ rơi cô, tình nguyện đẩy cô lên đầu sóng ngọn gió để để dập tắt sự việc.
Dù cho mẹ Vu Hàm điên cuồng ngăn cản nhưng cũng vô ích.
Bởi vì ngoài mẹ của Vu Hàm ra, ông ta còn có một cô tình nhân nhỏ, thậm chí họ còn cùng nhau sinh ra một cậu quý tử. Vì vậy, ngay cả khi không có sự đe dọa của nhà họ Kim và nhà họ Cố, ông ta cũng đã sớm tính toán đường lui cho hai mẹ con cô tình nhân.
Về người em trai sinh đôi của Vu Hàm, cuối cùng anh ta chọn cách lấy một phần tài sản của mình sau đó xuất ngoại, bỏ mặc mọi thứ.
Kết cục của Vu Hàm rất thê thảm.
Khi mẹ cô đón cô từ nhà họ Cố trở về, Vu Hàm đã hóa điên.
Mẹ Vu Hàm đưa cô ra biển, sau đó cả hai cùng nhảy xuống biển sâu. Đến khi hai mẹ con họ được vớt lên, bên ngoài thân thể là một sợi dây thừng quấn chặt lấy cả hai.
Cô ấy đáng ra không nên rơi vào tình cảnh bi thảm như vậy.
Cả tôi và cô ấy đều biết nếu cố chấp đâm đầu yêu người đàn ông đó một lần nữa, thì buộc phải chấp nhận rằng có một giới hạn nhất định mà ai trong chúng tôi cũng không thể phá vỡ.
Bởi vì một khi đã bị kéo đi, thì càng lên cao, bạn càng phải thận trọng.
Vì vậy, trong suốt những năm qua, cho dù chúng tôi không ngừng ganh đua nhưng có một sự thật không thể thay đổi là chúng tôi chưa từng nghiêm túc mà cạnh tranh với nhau.
Đáng tiếc thay vì cuối cùng tôi và cô ấy đều trở thành những con rối bị người khác tiêu khiển, chỉ có thể đỏ mắt nhìn người mình yêu bị cướp đi.
" Vu Hàm, quên Cố Trạch Ngôn đi."
Vu Hàm không trả lời tôi, buổi lễ đã chuyển sang giai đoạn trao đổi sinh thần bát tự.
Vành mắt cô ấy chợt đỏ hoe.
Đứng giữa đám người đông đúc, mẹ Vu Hàm cũng không nén nổi cảm xúc mà đỏ ửng cả viền mắt.
Vu Hàm khóc vì một người đàn ông không yêu cô, còn mẹ Vu Hàm khóc là bởi bà thương đứa con gái không biết yêu lấy chính bản thân mình.
Thật ra, mẹ Vu Hàm vốn không cần thiết phải mạo hiểm như vậy. Bà có thể lựa chọn bỏ rơi con gái để có một cuộc sống tốt hơn. Nhưng không, bà sẵn sàng làm tất cả mọi thứ vì Vu Hàm.
Có lẽ, cả đời này Vu Hàm cũng chẳng thể biết kiếp trước tôi thật sự rất ngưỡng mộ cô ấy. Không có được Cố Trạch Ngôn thì sao chứ, bên cạnh cô ấy vẫn còn có người yêu thương cô ấy hết lòng, sẵn sàng hi sinh để bảo vệ cô ấy kia mà.
Nếu như lúc đầu, bên cạnh tôi cũng có một người như vậy thì kể cả có không nghe thấy cuộc đối thoại của hệ thống, tôi cũng sẽ không rơi vào tình cảnh đó, không để bản thân và người yêu thương tôi có kết cục bi thảm như vậy.
Vì vậy, trước khi biết Cố Trạch Ngôn và Kim Sở Hàm nảy sinh quan hệ với nhau, tôi đã tìm người lấy giấy khám thai của tình nhân Vu Tổng, rồi gửi ẩn danh cho mẹ của Vu Hàm.
Bà ấy là một thợ săn thông minh, vì đạt được quá nhiều chiến thắng đã tự buông thả bản thân mình. Nhưng chỉ cần để bà ngửi trước mùi, thì chắc chắn bà có thể tìm thấy con mồi dù cho nó được chôn sâu đến đâu.
Người xưa thường nói: “ở hiền gặp lành” quả nhiên không sai mà. Bỏ ra nhiều tâm tư như thế nên hiện tại may mắn cứ không ngừng đến với tôi!!!
Nghi lễ cuối cùng cũng hoàn thành, tôi cũng nên lên sân khấu gửi lời chúc phúc cho cặp tân lang tân nương rồi.
...
Sau khi bữa tiệc đính hôn kết thúc, bên tai tôi toàn là những lời phàn nàn của Kim Sở Hàm.
Bởi vì khi cô ta và Cố Trạch Ngôn trao nhau nụ hôn trong tiếng chúc phúc của mọi người, hảo cảm của Kim Thành Nhất đã giảm 5%.
Nắm bắt lấy thời cơ này, ngày hôm sau, tôi lại mang đến cho Kim Sở Hàm một tin vui.
Kim Thành Nhất sắp đi nước ngoài.
Chi nhánh ở nước ngoài của tập đoàn gần đây phát triển kinh doanh không được suôn sẻ, vì vậy bố tôi muốn đưa một chuyên gia có năng lực của tập đoàn đến để giải quyết.
Tôi đã chủ động tiết lộ tin tức này cho anh hai, cổ vũ anh đứng lên giành lấy cơ hội này, và qua đó giúp anh rèn luyện khả năng xử lý khủng hoảng.
Anh hai bây giờ đã phần nào nhận thức được tâm tư của mình dành cho Kim Sở Hàm. Sự hoảng loạn và tự trách bản thân ùn ùn kéo đến khiến mấy ngày nay anh đều trong trạng thái đứng ngồi không yên, cứ ngày một gầy đi. Tận mắt chứng kiến lễ đính hôn quả thực đã khiến tâm trạng anh tụt dốc không phanh.
Lúc này có cơ hội thích hợp để trốn tránh người khiến cho ruột gan anh rồi bời, anh đương nhiên gấp rút đồng ý.
Kim Sở Hàm làm sao có thể chấp nhận được điều này. Dưới sự thúc giục dồn dập của hệ thống, cô ta nóng lòng muốn tìm Kim Thành Nhất để giữ anh ở lại.
Tôi sớm đã biết thủ đoạn của cô ta, vì vậy đêm qua, tôi ngồi trong phòng anh hai hơn nửa tiếng đã hồ.
Trong nửa giờ đó, tôi không ngừng thể hiện cho Kim Thành Nhất biết, từ tận đáy lòng tôi rất vui khi thấy Kim Sở Hàm và Cố Trạch Ngôn hạnh phúc như vậy.
Đối với Kim Thành Nhất bây giờ, Kim Sở Hàm càng hạnh phúc bao nhiêu thì anh càng cảm thấy chướng mắt bấy nhiêu.
Bởi vậy, sáng sớm hôm sau anh đã lập tức ra sân bay, đến một lời từ biệt cũng không nói với Kim Sở Hàm. Kim Thành Nhất giờ đây trở thành kẻ thất bại, lựa chọn trốn tránh tình cảm của chính mình.
Kim Sở Hàm sau khi biết tin thì ở trong phòng không ngừng chửi mắng, còn tôi ở phòng khách một bên thưởng thức cà phê, một bên thích thú lắng nghe tiếng lòng của cô ta.
Hệ thống không có động tĩnh gì, Kim Sở Hàm gọi nó cả ngày trời mà nó chỉ đáp lại qua loa vài câu.
[Hệ thống! Cậu sao thế? Sao hôm nay lại phớt lờ tôi!! Tôi sắp tức chết rồi! Cậu mau chóng nghĩ cách giải quyết đi! Vu Hàm chết tiệt kia, tôi nhất định phải giết cô ta! Mau đưa tôi vài đạo cụ! Nhanh lên!]
[Ký chủ, với số điểm hiện tại của cô chỉ có thể đổi được một vài vật phẩm cấp thấp thôi]
[Sao lại như vậy! Điểm của tôi đâu? Không phải tôi có tận mấy nghìn điểm sao!]
[Ký chủ, số điểm đó là cô đã dùng để hoán đổi cơ thể của chính mình. Tôi đã nhắc cô chỉ nên sử dụng một đạo cụ là có thể thu phục Cố Trạch Ngôn, các đạo cụ khác sẽ được sử dụng để thu phục hai nhân vật tiếp theo nhưng cô không chịu nghe lời tôi.]
[Lý do tôi đến đây không phải vì thu phục Cố Trạch Ngôn sao?! Vả lại, không phải cậu vẫn không ngừng cổ vũ tôi đổi đạo cụ để trông hấp dẫn hơn sao!]
[Tôi cũng vì muốn tốt cho cô thôi, cô có được Cố Trạch Ngôn, quan hệ với Kim Thành Nhất cũng đang vô cùng tốt. Rõ ràng sắp thu phục được hắn ta rồi, vậy mà bỗng dưng lại lòi ra chuyện của Vu Hàm, Kim Thành Nhất cũng vì chịu kích thích mà xuất ngoại...]
Giọng của hệ thống có chút buồn, nhưng câu nói ấy vang lên trong tai tôi như biến thành hàng trăm cái gai nhím nhọn hoắt.
Nó tỏ ra kiêu ngạo như vậy, dường như chỉ coi tất cả chúng tôi là một lũ rối để mặc sức nó điều khiển, muốn làm gì thì làm.
Cũng đúng thôi, nếu đây là một trò chơi lặp đi lặp lại thì hệ thống cần gì để tâm đến những người chơi cấp thấp.
[Vậy giờ phải làm sao đây, hệ thống cậu mau tìm cách giúp tôi. Hay tôi cũng xuất ngoại đi tìm Kim Thành Nhất?]
[Cô vừa đính hôn, Cố Trạch Ngôn chắc chắn không để cô đi. Anh ta nhất định sẽ cùng cô xuất ngoại. Kim Thành Nhất thấy cô đính hôn nên độ hảo cảm lập tức giảm, nếu hai người cùng đi có thể sẽ phản tác dụng. Haiz vốn tưởng có thể gần quan được ban lộc* nên mới sắp xếp Kim Thành Nhất làm mục tiêu thứ hai. Bây giờ thành ra như vậy thì chỉ có thể thu phục các nhân vật khác trước. Kí chủ, bất kể thế nào, cô trước tiên phải kiếm được thật nhiều điểm. Có như vậy cô mới dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ.]
*Gần quan ban lộc: Kiểu cái lợi ở gần thì dễ nắm bắt dễ kiếm chác hơn.
[Nhân vật mới hả? Được đó! Nhanh chóng giới thiệu cho tôi đi, là người như thế nào vậy?]
[Tôi đã gửi cho cô thông tin về nhân vật mới. Cô hãy xem xét cẩn thận, bên trong có ghi anh ta thích ăn gì, thích mặc đồ màu gì, nói chung là tất cả mọi sở thích đều có. Anh ta tên Thẩm Mục, bố là người Mỹ chuyên buôn bán vũ khí, mẹ là một nghệ sĩ Opera người Trung Quốc. Thẩm Mục là tổng giám đốc của một công ty công nghệ. Ngoài mặt, anh ta kinh doanh các sản phẩm điện tử, nhưng phía sau thì chế tạo bom đạn. Hiện tại vẫn ở nước ngoài, mà vốn dĩ tôi định hai tháng sau khi anh ta về nước mới để cô tiếp xúc nhưng với hoàn cảnh hiện tại thì buộc phải thông báo trước cho cô.]
[Ây do! Anh ta là con lai lại còn xuất thân từ thế giới ngầm! Có chút thú vị đấy! Mẹ ơi, anh ấy đẹp trai quá đi! Đôi mắt màu xanh lá cây cũng thật đẹp, tôi yêu Thẩm Mục rồi! Mau chóng sắp xếp cuộc gặp cho tôi đi]
[Hay là cô với Cố Trạch Ngôn cứ đi du lịch nước ngoài trước, đợi đến khi tôi gửi vị trí của anh ta thì cô đến đó và tạo một cuộc gặp bất ngờ.]
Thẩm Mục
Là cái tên mà rất lâu rồi tôi không nghe.
Trong số những người đàn ông của Kim Sở Hàm, ngoại trừ Cố Trạch Ngôn và anh hai thì hắn là người thứ ba mà tôi đã gặp khi còn sống.
Hắn như một con sói hoang – bẩn thỉu và hung ác.
Là hắn sắp đặt những tên cầm thú kia đưa tôi đi vào đêm đó, sắp xếp chúng làm nhục tôi, sau đó quay video lại.
Tôi sẽ không bao giờ có thể quên được cặp mắt xanh hiểm ác, kinh tởm đó.
+
(Còn tiếp)