Trong năm nay, cuộc sống của Quỳnh Nhân đã có những thay đổi long trời lở đất, tất cả các mẹ đều cảm thấy đây là một năm rất có ý nghĩa kỷ niệm, cho nên đều muốn ăn tết với Quỳnh Nhân.
Được nhiều người yêu mến là một chuyện tốt, nhưng ba ma mi đều thể hiện mong muốn mãnh liệt được đón tết Nguyên Đán cùng cậu, Quỳnh Nhân lập tức cảm thấy bản thân rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Trạng thái lý tượng nhất đương nhiên là đón tết ở vườn Uẩn Ngọc, dù sao nhà lớn nhiều phòng, ba ma mi ở cùng cũng dư dả.
Nhưng vấn đề là Mộ Băng và thư lý Kim không phải người, Quỳnh Nhân cảm thấy khó mà giải thích cho Ban Thù hiểu được, tại sao cậu lại gọi một người chỉ cỡ tầm tuổi mình là mẹ. Mà cậu cũng không muốn che giấu thân phận, nói Mộ Băng là bạn mình, cùng tới đón tết.
"Nếu em mà là anh thì tốt rồi, mỗi nhà phân một hóa thân tới, Tiểu Quỳnh không còn muộn phiền nữa."
Quỳnh Nhân nhìn điện thoại di động thở dài, cắn răng nhắn lại, đến lúc đó bảo Diêm La Vương mang cậu dịch chuyển tức thời như đi chợ là được, chủ yếu là phải căn thời gian thật chuẩn, cùng lắm cậu cũng chỉ phải ăn liền tù tì ba bữa cơm tất niên thôi mà.
Điện thoại di động rung lên, Quỳnh Nhân đau khổ mở Wechat ra.
[ Thư ký Kim: Tôi nhớ cậu với mẹ nuôi mới làm hòa với nhau, không bằng tết năm nay mời cả bà ấy tới đi. Nếu không tết nhất có một mình, bà ấy cũng cô đơn. Hôm tết cần dùng những gì tôi sẽ gửi thẳng đến vườn Uẩn Ngọc, người hay quỷ đều có thể ăn được, cậu nhớ nhận nhé.]
[ Ban Thù: Hai hôm tới mẹ phải đi công tác, tết cần dùng cái gì mẹ sẽ gửi thẳng đến nhà con, đến lúc đó cứ đón tết ở chỗ con là được, đỡ cho bên nhà Ngôn Mặc lại có ý kiến.]
[ Thủ lĩnh cõi âm Long Thành: Nếu bà Ban và thư ký Kim đồng ý, thì mời luôn bọn họ tới cùng đón tết đi. Nếu phía bà Ban khó giải thích, con cứ gọi mẹ mà chị cũng được. Chuyện tết nhất năm nay mẹ sẽ sắp xếp, con với Diêm La Vương cứ yên tâm làm việc. Mẹ mua nhiều đồ tết trên Taobao lắm, có cả đồ tươi sống nữa, con nhớ ký nhận nhé.]
Quỳnh Nhân: "..."
Người đâu cứu mạng với ⸺⸺
Quỳnh Nhân đáng thương nói: "Em nên làm gì bây giờ?"
Diêm La Vương: "Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, có sao nói vậy cho thư ký Kim và Ban Thù biết, đồng thời mời tất cả mọi người tới nhà cùng đón tết. Bọn họ thương em như vậy, sẽ không giận đâu."
Quả thực, đây chính là cách tốt nhất, dù sao tình trạng này không thể chỉ xuất hiện có một năm được. Nếu sang năm viện trưởng và người đại diện ở lại Long Thành ăn tết, vậy chẳng phải cậu sẽ phải đi chợ bốn nơi sao? Không nên không nên, ăn ngay nói thật vẫn là tốt nhất.
Không nói cho người khác biết chuyện Mộ Băng là mẹ đẻ của cậu, là vì chính cô cũng còn đang phải cố gắng thích ứng với chuyện bản thân là mẹ này. Mộ Băng không chủ động nói chuyện này ra ngoài, xuất phát từ sự tôn trọng với mẹ mình, Quỳnh Nhân cũng tạm thời không nói cho người khác biết. Nhưng bây giờ thấy thế nào cũng không thể giấu được.
Quỳnh Nhân: "Em đi thú nhận với thư ký Kim trước, chúng ta đi núi Vân Châu sau vậy."
Diêm La Vương: "Ừ."
Hai người họ nhìn nhau mỉm cười, Quỳnh Nhân đội mũ đeo khẩu trang, cùng Diêm La Vương tay trong tay đi ra "Quán Giang Nam".
Vừa bước ra khỏi cửa, Quỳnh Nhân đã cảm giác đang có người theo dõi mình, cậu tùy ý liếc một cái, chuẩn xác tìm được vị trí. Trên ban công tòa nhà đối diện, có người đang chụp trộm bọn họ.
Quỳnh Nhân đột nhiên muốn đùa dai, nhìn thẳng vào ống kính mỉm cười, lúc ngẩng đầu, đôi mắt hạ tam bạch trở nên rõ ràng hơn, trong vẻ uy nghiêm còn lộ ra chút hung ác, mặc dù đang ngẩng đầu nhìn người, nhưng không hiểu sao ánh mắt lại như đang nhìn xuống chúng sinh.
Phóng viên Đại Hoàng ở sau ống kính, bị nụ cười của Quỳnh Nhân làm cho hết hồn, suýt chút nữa đã tuột tay, ném luôn máy ảnh ra khỏi cửa sổ.
"Hình như Quỳnh Nhân phát hiện ra tao rồi."
Đồng nghiệp Tiểu Bạch của anh ta cầm ống nhòm, từ của sổ khách sạn nhòm ra ngoài: "Có đâu, cậu ta đang bận tay trong tay với Ngôn Mặc kìa, ban ngày ban mặt, lá gan lớn ghê vậy đó. Quả này mà tung ra kiểu gì cũng ầm ĩ lắm cho xem, thần tượng khác nào có ai dám làm như cậu ta."
Đại Hoàng sốt ruột: "Cậu ta thực sự nhìn tao chằm chằm mà, cười đến mức khiến tao nổi hết da gà da vịt lên. Tao đã nói là Quỳnh Nhân có chút quái rồi, mầy lại không chịu nghe tao."
Đại Hoàng và Đại Bạch cùng nhau hợp tác, mở một studio chó săn, chuyên săn ảnh, khiến chó con nước mắt lưng tròng*. Năm ngoái lại bới ra được một vài tin tức lớn, bọn họ chuyên chụp lại mấy mức ảnh tình tứ của các ngôi sao, nhận được không ít tiền bịt miệng của thần tượng. Hiện giờ người nổi tiếng trong nước chỉ nghe tên hai người này thôi đã thấy hãi rồi.
*Bên trung gọi papazari, thợ săn ảnh là cẩu tử, ý là chó săn, câu sau lại nhắc đến chó con nên tôi cố nhét chó săn vào đó.
Lần này họ đi rình Quỳnh Nhân và Ngôn Mặc là muốn bóc chuyện hẹn hò của hai người ra.
Đại Hoàng: "Dường như mức độ chấp nhận của fan Quỳnh Nhân với Ngôn Mặc rất cao, cho nên hai người họ mới dám thản nhiên đi trên đường như vậy, cho dù chụp được bức nào đặc biệt, phỏng chừng cũng sẽ không bỏ tiền ra mua ảnh của chúng ta đâu, hay là bỏ đi."
Tiểu Bạch đẩy anh ta ra, tiếp tục theo dõi Quỳnh Nhân và Ngôn Mặc chụp ảnh: "Fan cậu ta chấp nhận thì mặc kệ, nhưng chuyện này trong giới giải trí, nào có nghệ sĩ nào dám công khai xu hướng tình dục của mình? Trần Duệ Trạch và Trương Hạo yêu đương nhiều năm vậy rồi, Trương Hạo còn là đạo diễn lớn kìa, bọn họ có dám công khai không?"
"Nhưng mà..." Đại Hoàng nghĩ chuyện này không chắc ăn lắm, "Thần tượng yêu đương đi thuê phòng với bóc xu hướng tình dục của người ta ra đâu có giống nhau, thần tượng yêu đương dễ bị mất fan, sau này tài nguyên không còn như trước, nếu như có năng lực biết phấn đấu, vậy vẫn còn cơ hội trở mình. Nhưng nếu xu hướng tình dục bị bóc ra, vậy sẽ trở ngại rất lớn cho sự phát triểu của bản thân, không thế thì trong giới giải trí nhiều gay như vậy, sao không có lấy một cặp dám công khai? Chúng ta cũng đâu cần làm đến mức đó."
Tiếu Bạch thu dọn thiết bị xong, nói: "Ôi dào, đừng có nói nữa, hai người họ đều đi mất rồi kìa, nhanh đuổi theo."
Anh ta mang theo thiết bị phi vào thang máy, Đại Hoàng chỉ có thể đi theo phía sau, hai người lái xe ra, đã không thấy bóng dáng Quỳnh Nhân và Ngôn Mặc đâu nữa.
Tiếu Bạch đề nghị: "Chúng ta đến gần vườn Uẩn Ngọc ôm cây đợi thỏ thôi, giờ chỉ cần chụp thêm được vài bức có tính xác thực cao, anh em bạn bè cũng có thể nắm tay, không chụp được ảnh hôn môi thì không chắn ăn. Đến lúc đó có bán hay không, bán thế nào, chúng ta lại bàn bạc sau."
Đại Hoàng khuyên bảo đối phương không thành, chỉ có thể chấp nhận số phận, lái xe đi.
Quỳnh Nhân và Diêm La Vương ngồi trên xe rồng, nay đã biến thành ô tô của thời đại công nghiệp, tài xế vẫn như cũ là Diêm La Vương.
"Vừa rồi có papazari chụp trộm chúng ta, em còn đang nghĩ coi nên công bố chuyện này thế này, nếu có phóng viên giúp chúng ta công khai, vậy em cũng đỡ phải nghĩ bản thảo quan hệ xã hội."
Diêm La Vương nhìn Quỳnh Nhân qua gương chiếu hậu: "Em không sợ sự nghiệp sụp hố sao?"
"Cũng có khả năng đó, anh còn biết cả sụp hố cơ à." Quỳnh Nhân kinh ngạc cười cười, nhướng mày nói, "Em đương nhiên không sợ, nếu chúng ta đã đính hôn, vậy em cũng phải cho anh cái danh phận chứ."
Diêm La Vương: "Nếu em muốn công khai, tự mình nói với fan so với để phóng viên tung tin ra thì tốt hơn nhiều."
Quỳnh Nhân gật đầu: "Anh nói đúng. Mặc dù phần lớn fan hâm mộ đều biết chuyện chúng ta đang hẹn hò rồi, nhưng mà nếu đã quyết định sẽ kết hôn, vậy bọn họ nên được nghe tin tức này từ chính miệng em, như vậy cũng là tôn trọng fan."
Diêm La Vương khẽ gật đầu: "Đúng thế."
**
Xe rời khỏi khu vực nội thành, đi lên đường hoàng tuyền, tốc độ của xe rồng rất nhanh, trong nháy mắt đã đến điện thứ ba.
Thư ký Kim đã sớm nhận được tin nhắn WeChat nói hai người họ sẽ tới, bèn ra ngoài cửa điện đón trước, trên mặt là ý cười vui vẻ: "Sao đột nhiên lại tới đây vậy?"
Quỳnh Nhân ôm theo bình rượu gạo ướp hoa quế, nói: "Muốn cùng hai người nói chút chuyện."
"Chuyện quan trọng gì mà phải tự mình tới nói vậy?" Tống Đế Vương từ trong cửa điện cao rộng đi ra, tay đỡ thắt lưng ngọc, "Có chuyện gì nói qua điện thoại là được rồi, không cần phải đích thần đến thế này đâu."
Mười phút sau, bốn người ngồi trong phòng làm việc của thư ký Kim, Tống Đế Vương và thư ký Kim nhìn nhau một chốc, sau đó đồng loạt quay đầu: "Sao con không nói sớm?"
Quỳnh Nhân gãi gãi mớ tóc xoăn trên đầu: "Mẹ tôi vẫn còn chưa quen với việc bản thân đã là người có con, tôi tính để bà ấy thích ứng một chút. Không phải sắp đến tết Nguyên đán rồi sao, tôi muốn mọi người cùng nhau tụ tập, đón tết chung cho đông vui náo nhiệt, cũng đâu thể chờ đến tận đêm giao thừa mới giới thiệu bà ấy cho hai người được."
Thư ký Kim đứng dậy, ôm Quỳnh Nhân nhẹ nhàng vỗ về, dịu dàng nói: "Chúc mừng cậu tìm được mẹ ruột."
Tống Đế Vương cũng nhân cơ hội xoa xoa đầu tóc xoăn của Quỳnh Nhân, giang tay ôm lấy vai của cả hai người, nghiễm nhiên tạo nên khung cảnh một nhà ba người ấm áp.
Thư ký Kim nể mặt Quỳnh Nhân, tạm thời cho Tống Đế Vương ôm.
Quỳnh Nhân: "Chuyện chuẩn bị đón tết hai người không cần làm gì hết, tôi với Diêm La Vương sẽ xử lý. Bốn người vừa vặn làm một bàn mạt chược, còn có thể cùng xem tivi, ra ngoài mua sắm, chuyện khác không cần bận tâm."
Thư ký Kim vô thức từ chối: "Vậy sao được? Tôi đã chuẩn bị đủ mười tám món cho hôm tất niên rồi, trẻ con không cần xen vào."
Trong lòng anh ta không hiểu sao lại nổi lên chút ý cạnh tranh, Thành hoàng Long Thành nghe đâu rất có năng lực công tác, lần trước bọn họ kéo bè đánh hội đồng Ngọc tiên sinh, phối hợp cũng rất ăn ý, nhưng với tư cách là thư ký của cha nuôi Quỳnh Nhân, anh ta sao có thể để việc tổ chức tiệc vốn là chức trách của mình cho người làm được?
Tống Đế Vương thấy ánh sáng kiên quyết trong mắt thư ký Kim, cũng nói theo: "Con với Diêm La Vương bình thường bận rộn như vậy, tết cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, tất cả mọi việc đã có ta với mẹ của con, khụ khụ ⸺⸺"
Trước ánh mắt chết chóc đáng sợ của thư ký Kim, Tống Đế Vương vội vàng ho khan, giả vờ xoa xoa họng, nói: "Để ta với Tuyết Thành xử lý là được rồi, từ khi con trở thành Sơn thần còn chưa đến miếu thờ của mình bao giờ đúng không? Đêm giao thừa, số người thắp hương khấn vái nhiều hơn bình thường, con có thể đến xem tín đồ của mình, lắng nghe tâm nguyện của bọn họ, đấy cũng là công việc của con mà."
Quỳnh Nhân ngoan ngoãn gật đầu.
Tống Đế Vương thấy Diêm La Vương yên lặng ngồi bên cạnh, hai mắt sáng lên.
Ý! Sao hắn không nghĩ tới nhỉ, thân phận bây giờ của hắn không còn như xưa nữa nha, Quỳnh Nhân là thái tử duy nhất của điện thứ ba, hắn lại là cha ruột không có quan hệ huyết thống với Quỳnh Nhân, làm tròn lên, Diêm La Vương chính là con rể, hoặc con dâu của hắn rồi.
Vai vế lập tức tăng lên một bậc.
"Diêm Ma La Già." Tống Đế Vương cười rất đáng đánh, "Gọi cha đi."
Diêm La Vương lẳng lặng nhìn hắn, giọng nói đều đều: "Anh nói lại lần nữa xem."
Tống Đế Vương bị đôi mắt đỏ rực của đối phương nhìn mà dựng hết cả tóc gáy, đành cười gượng nói: "Ha ha ha ha, đùa một chút, đùa một chút ý mà, ngài xem ngài kìa, sao lại tưởng là thật thế?"
Quỳnh Nhân ở giữa, quay sang cười với Tống Đế Vương: "Hai người đã chuẩn bị lễ phục cho hôm công chiếu chưa? Tôi muốn nhờ hai người cắt băng khánh thành rạp chiếu phim, đến lúc đó, bên tạp chí của Vạn Mạn sẽ có đoàn đội ghi hình lại, Trương Hạo với Trần Duệ Trạch rất muốn nhân dịp này gặp mặt hai người một chút. Bọn họ đặc biệt tò mò, không biết rốt cuộc "Đào Hoa Phiến" là do ai viết."
Cậu ngoan ngoãn đứng cạnh thư ký Kim, vóc dáng xêm xêm với đối phương, Quỳnh Nhân nở nụ cười ngọt ngào, khiến khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng tăng thêm mười phần đáng yêu, nhỏ giọng nói: "Tôi cũng muốn biết nữa, tôi hóng hớt với được không?"
Thư ký Kim không thể chống đỡ lại dáng vẻ đáng yêu này của con trai, chưa kịp cẩn thận suy nghĩ đã gật đầu nói "Được".
Ánh mắt Quỳnh Nhân nhanh chóng sáng lên: "Do ai viết vậy?"
Tống Đế Vương vội vã ngăn lại: "Tuyết Thành! Cậu quên chúng ta đã thề rồi à?"
Quỳnh Nhân tội nghiệp nhìn về phía Tống Đế Vương: "Tôi cũng không được biết sao?"
Cậu mím môi, lông mày chau lên, đuôi mắt tự nhiên rũ xuống, đồng tử tròn xoe, lông mi dài khẽ chớp chớp, giống như một chú mèo nhỏ đang tủi thân, lại giống như chó nhỏ bị bắt nạt vậy.
Tống Đế Vương không chút do dự phản bội lại chính mình của mười giây trước: "Được, con muốn biết cái gì cũng được."
Diêm La Vương nhìn cảnh này, trong lòng thầm nghĩ, A Nhiên thực sự rất biết đóng kịch, chả trách hắn luôn bị cậu át vía. Nhưng mà dù có nhận ra chiêu thức của Quỳnh Nhân, chẳng lẽ lại có thể không trúng chiêu sao?
Diêm La Vương đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ, trong lòng âm thầm lắc đầu, dù có biết, nhưng chỉ cần A Nhiên nhìn hắn, hắn vẫn sẽ đầu hàng, lập tức đầu hàng.
Quỳnh Nhân vui vẻ xoa xoa hai tay: "Rốt cuộc "Đào Hoa Phiến" là do ai viết vậy, năm đó giữa hai người đã xảy ra chuyện gì? Được thì kể cho tôi biết đi."
Thư ký Kim nghi hoặc, hỏi: "Có cái gì mà không kể được?"
Quỳnh Nhân bậm bậm môi: "À... Cái này... Có, có người sẽ ngại ngùng khi kể về chuyện tình cảm của mình mà."
Diêm La Vương cười thầm trong bụng, Tống Đế Vương có lần vô ý để lộ ra, mấy năm kia điều kiện có nhiều hạn chế, chuyện của hai người họ lại lắm trắc trở, lời còn chưa nói rõ ràng với nhau, đến tận bây giờ cũng chưa hôn lần nào, chỉ thỉnh thoảng nắm tay một cái, nào có chuyện gì khó kể.
Thư ký Kim nghĩ một chút, kéo Quỳnh Nhân ngồi xuống, lại rót cho mình một chén rượu gạo ướp hoa quế thơm ngọt, nói: ""Đào Hoa Phiến" là do tôi và Tống Đế Vương cùng viết dưới Địa Phủ, sau khi tôi chết."
"Nhưng mà..." Thư ký Kim nhấn mạnh, "Cái đoạn tôi thích ngài ấy đến mức tương tư thành bệnh kia là do ngài ấy tự mình viết thêm vào, tôi đối với ngài ấy... Chỉ bình thường thôi, đúng, chỉ bình thường thôi. Là ngài ấy ỷ mình làm cấp trên, tự dát vàng lên mặt, tôi sinh bệnh của tôi, mắc mớ gì đến ngài ấy. Cho dù tôi là Lâm Đại Ngọc, ngài ấy cũng có phải Giả Bảo Ngọc đâu, lại còn muốn tôi chết vì mình, làm gì có chuyện đó."
Tống Đế Vương chậm rãi quay đầu, vẻ mặt không thể tin nổi: "Rõ ràng là cậu chờ ta cả đêm, bị nhiễm lạnh rồi mới viêm phổi, cuối cùng không chữa khỏi nên mới bỏ mình. Chuyện đó nếu không phải vì ta thì là vì gì? Lúc ta viết đoạn này ra không biết đau lòng biết bao nhiêu, nếu không phải vì ta không chết được, ta chỉ hận không thể chết thay cho cậu, thay cậu chịu khổ, sao cậu lại nỡ phủi sạch quan hệ với ta đi như vậy? Cậu thích ta, ta thích cậu, đừng nói đến chuyện này mà cậu cũng không muốn thừa nhận nhé?"
Thư ký Kim cười lạnh: "Sao nào? Tôi vì ngài mà sinh bệnh, ngài vui lắm đúng không?"
Tống Đế Vương: " Tuyết Thành, cậu đừng giận dỗi như vậy nữa có được không, ta quả thực không biết vì sao cậu lại giận mình, nhưng ta biết, trong lòng cậu biết ta yêu cậu nhiều như thế nào mà. Chuyện này ai cũng có thể nhìn ra, cậu thông minh như vậy, lẽ nào lại không nhận ra sao?"
Bình thường Quỳnh Nhân hay thấy Tống Đế Vương và thư ký Kim anh một câu tôi một câu, trong lúc cãi cọ thì tranh thủ liếc mắt đưa tình, nhưng nghiêm túc nói chuyện như này chính là lần đầu. Cậu cố ý hỏi chuyện về "Đào Hoa Phiến" cũng là muốn giúp bọn họ đẩy một cái, lúc này xem ra, hiệu quả thực sự rất rõ ràng, chỉ là cậu vẫn có chút lo lắng, không biết mình có thể khống chế chiều hướng cuộc nói chuyện không.
Diêm La Vương cầm tay cậu, đặt lên đầu đối mình, vẽ vào lòng bàn tay một hình trái tim nho nhỏ, nhẹ giọng nói: "Yên tâm."
Quỳnh Nhân nghe được lời đảm bảo của đối phương thì giống như nghe được câu thần chú hiệu nghiệm nhất trên đời, lập tức thấy trong lòng nhẹ nhõm.
"Tôi chỉ muốn biết cuốn sách này được viết như thế nào thôi, chúng ta tạm thời bỏ qua mấy tình tiết miêu tả bên trong ha, chỉ nói đơn giản thôi, có được không?" Quỳnh Nhân cầm bình rượu giả làm microphone, "Vậy, thư ký Kim là chủ giảng, Tống Đế Vương giúp bổ sung nhé."
Thư ký Kim: "Chuyện này phải bắt đầu kể từ một album."
*
Kim Tuyết Thành là một ca sĩ, dù ở thời đại nào, thì người nổi tiếng vẫn chỉ là thiểu số, siêu nổi lại càng ít hơn, mà Kim Tuyết Thành là người nằm trong đa số.
Trong thời đại mà các ca sĩ cùng ca từ vùng ngoài tràn ngập, Kim Tuyết Thành vẫn không chọn hát những bài hát tiếng Quảng Đông, hay tiếng Nhật, cũng không chạy theo xu hướng năm đó, anh ta muốn kết hợp phong cách hát hí khúc Trung Quốc cùng âm nhạc hiện đại phương Tây.
Tống Đế Vương khi đó đang hóa thành Từ Lê đến Long Thành biểu diễn, hắn rất nổi tiếng, Kim Tuyết Thành muốn cùng một nghệ sĩ nổi tiếng như vậy làm quen nên đã bỏ tiền mua vé ở hàng ghế đầu tiên trong đêm diễn.
Sau đó Từ Lê nói với anh ta: "Cậu ngồi lẫn giữa những người hâm mộ nghe hát, tựa như trăng sáng trên biển, cậu là ánh trăng mà tôi nhìn thấy từ trên sân khấu."
Kết thúc buổi diễn, Kim Tuyết Thành muốn bàn bạc về chuyện học tập và hợp tác với Từ Lê, nhân lúc fan hâm mộ đến xin ký tên và tặng quà thì tiếp cận Từ Lê, hỏi: Có thể cùng nhau ăn khuya được không?
Trước mặt đông đảo người hâm mộ, Từ Lê không trực tiếp trả lời, mà nhét cho anh một tờ giấy nhỏ, bên trên viết, tiệm Canh lê Bạch Vân, số XX đường Giang Bắc.
Kim Tuyết Thành hiểu ý, cất mẩu giấy chạy đến đường Giang Bắc, tiệm Canh lên Bạch Vân trước giờ nổi tiếng với món canh lê, nên lấy đó để đặt lên luôn.
Chờ chưa đến nửa tiếng đồng hồ, Từ Lê đã đến. Hai người họ ngồi trong tiệm, vừa ăn vừa nói chuyện.
Tống Đế Vương đến Dương thế hát hí khúc chủ yếu là để giải tỏa áp lực, không quá quan tâm đến đời sống của người bình thường, cho nên cũng không để ý gì đến chuyện hội nhập, phát triển văn hóa, nhưng Kim Tuyết Thành thực sự rất đẹp trai, hắn nhìn Kim Tuyết Thành một hồi thì không thể nói "Không" ra miệng, cứ thế hồ đồ đồng ý cùng Kim Tuyết Thành hợp tác làm album.
Nếu đã muốn hợp tác phát hành album, đương nhiên không thể mỗi người một đầu được, Kim Tuyết Thành theo Từ Lê trở lại rạp hát, thỉnh thoảng mới đi ra ngoài làm việc kiếm sống, cứ vậy ở suốt một năm.
Tình cảm của hai người cũng trong một năm nay mà nảy sinh, nhưng cả hai đều không ai dám nói ra miệng.
Dù sao hoàn cảnh những năm đó, nam nữ yêu đương mà quá lộ liễu còn bị người ta chỉ trỏ, huống chi hai người họ lại đều là đàn ông.
Một năm sau, album của Kim Tuyết Thành đã làm xong, anh không còn cớ để tiếp tục ở lại nữa, cho nên rời khỏi rạp hát.
Từ Lê, cũng chính là Tống Đế Vương lo lắng thế nhân không thể chấp nhận được việc hai người đàn ông yêu nhau, lại vì mình chuyện là Diêm Quân mà càng buồn phiền hơn, cho nên cuối cùng cũng không giữ Kim Tuyết Thành lại.
Từ đó hai người mỗi kẻ một nơi, chỉ khi nào Từ Lê đến Long Thành biểu diễn mới có thể hẹn nhau gặp tại Canh lên Bạch Vân, cùng uống một chén canh lê, ăn hai món lót dạ. Ngay cả thư từ cũng không dám viết nhiều, chỉ sợ viết rồi lại không dối gạt được tâm sự trong lòng.
Khoảng thời gian đó, nhân viên trong rạp hát cũng thấy lạ, Từ Lê đi lưu diễn, cứ luôn hỏi có đi qua Long Thành không, chỉ cần có người mời hắn đến Long Thành biểu diễn thì cho dù có trả ít tiền cũng không sao.
Có người nhìn ra manh mối, khuyên hắn nếu muốn thì cứ đi, không cần kiếm cớ. Từ Lê lại thở dài nói: "Không phải mượn cớ, ta không dám đi, ta sợ cậu ấy sẽ chờ ta."