Trong lúc bầu không khí đang giương cung bạt kiếm, gã mặt thẹo đột nhiên nở nụ cười, mỗi một li một tấc trong nụ cười đó đều mang đầy ý xấu.
Chỉ thấy hai tay gã vung lên, nhanh chóng kết thành một thủ ấn, thủ ấn đẩy ra phía ngoài một cái, Quỳnh Nhân lập tức nghe thấy tiếng ong ong, thân hình gã mặt thẹo hơi lung lay, nhoáng lên một cái.
"Xin mi cho phép ta ở lại xem diễn trò." Gã mặt thẹo âm u nói, "Đương nhiên, cho dù mi không cho phép, ta vẫn sẽ ở lại đây để thưởng thức khuôn mặt bi thương của mi."
Quỳnh Nhân hơi nhíu mày, theo lý mà nói, gã mặt thẹo này chính là người đã dùng trận đổi vận để hại cậu, Chu Mật, Ngải Ân Duyệt. Nhưng từ biểu hiện lúc này của gã thì, tên mặt thẹo này hình như không hề biết cậu.
Nếu không lấy tính cách gã này thể hiện ra, gã sẽ không ở trước mặt người bị hại cố gắng che giấu làm gì, bởi vì nhìn thế nào thì gã này cũng chính là loại khốn nạn mà Quỳnh Nhân ghét cay ghét đắng, không chỉ muốn lấy nỗi đau của người khác ra làm trò cười, mà còn tỏ vẻ cao ngạo buồn nôn để đi trào phúng người khác.
Một người mặc áo đen nghênh ngang đi vào, chỉ thấy trên đầu người này đội mũ cao, ghi bốn chữ lớn: Thiên hạ thái bình.
Rõ ràng là một Hắc vô thường.
Hắc vô thường này vô cùng chuyên nghiệp, đi vào rồi không nhìn ngang ngó dọc tro nhang dưới đất lấy một cái, trực tiếp đi về phía xe lăn, cầm dây xích quấn lên cổ người đang ngồi, hồn Trần Duệ Trạch lập tức bị kéo ra ngoài, người trên xe lăn cũng đoạn khí.
Trần Duệ Trạch bị xích xâu hồn của Hắc vô thường trói lại, vừa hoảng vừa sợ, không biết có phải do bị thân thể kia ảnh hưởng hay không, mà bây giờ anh ta không nói được lời nào, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Quỳnh Nhân.
Gã mặt thẹo thấy hồn Trần Duệ Trạch bị câu đi, trong mắt tràn đầy ác ý. Gã vui vẻ cười nói: "Người mi muốn cứu chẳng mấy chốc mà sẽ phải xuống Địa ngục. Ồ, không cần cảm thấy kỳ quái, vô thường không thể nhìn thấy được ta, cho dù mi có nói ở đây vẫn còn một người nữa, hắn cũng chỉ cảm thấy đầu óc mi có bệnh mà thôi."
Hóa ra vừa rồi gã mặt thẹo kết ấn chính là vì để bản thân ẩn hình trước mặt vô thường, Quỳnh Nhân liếc gã mặt thẹo một cái, trên mặt không có chút biểu cảm hoảng loạn nào, quay đầu nói: "Đồng chí Hắc vô thường này, anh câu sai hồn rồi."
Gã mặt sẹo thờ ơ lạnh nhạt, Quỳnh Nhân hờ hững như vậy khiến gã cảm thấy không vui, cười lạnh nói: "Vô thường sao có chuyện nghe một người sống như mi nói được, nực cười."
Nhưng gã không thể tưởng tượng được là, Hắc vô thường quay lại nhìn người gọi mình, sau đó trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng: "Quỳnh Nhân? Cậu chính là Quỳnh Nhân à? Ôi trời, có thể gặp cậu ở đây tôi thực sự là quá may mắn! Cậu có thể ký tên giúp tôi không?"
Gã mặt thẹo: "..."
Là một người không có tài khoản Weibo, không quan tâm gì đến giới giải trí, luôn luôn chăm chỉ cẩn trọng đảm đương vai trò nhân vật phản diện, có thể nói là một nam tử hán chỉ biết đến đàn với rượu* điển hình, ngoài ra không hề biết bất cứ một thần tượng nào cả, cho nên gã hoàn toàn không không hiểu thái độ khoa trương kia của Hắc vô thường từ đâu mà có.
*gốc 汉化琴酒的男人, tôi không chắc lắm về nghĩa nên đoán đó.
Tâm tình của gã lúc này cô đọng lại thì chính là câu: Thế giới này rốt cuộc bị sao vậy, gã xem không hiểu.
Quỳnh Nhân: "Ký tên thì dễ thôi, nhưng sinh hồn của bạn tôi bị nhét vào trong thân thể này, anh ấy không phải người đúng ra phải chết, anh tra lại đơn câu hồn chút đi."
Hắc vô thường nghe Quỳnh Nhân nói vậy, lập tức nghiêm túc kiểm tra lại đơn câu hồn của bản thân.
"Họ tên Trần Duệ Trạch, sinh ngày XX, mất vào năm XX, bát tự cũng khớp."
Gã mặt thẹo chấn kinh thực sự.
Rất nhiều rất nhiều năm về trước, gã cũng từng qua lại với âm soa, từng lĩnh hội được sâu sắc cái gọi là Diêm Vương dễ thấy quỷ nhỏ khó chơi, chẳng lẽ làn gió cải cách cũng đã thổi tới Địa Phủ rồi ư, thái độ của vô thường này sao mà tốt thế?
Nhưng mà tra lại đơn câu hồn thì sao chứ?
Trên khuôn mặt gã mặt thẹo nở một nụ cười cuồng ngạo, quyến rũ điển hình của nhân vật phản diện.
Vụ lần này gã làm rất nghiêm túc, trên đơn câu hồn lại không ghi rõ đặc điểm tướng mạo, tên tuổi, bát tự cùng địa chỉ đều trùng khớp, vô thường hoàn toàn không thể nhận ra ai với ai.
Hắc vô thường lại nói tiếp: "Tôi biết cậu chắc chắn sẽ không lừa gạt người khác, để tôi báo đồng nghiệp gửi tài liệu chi tiết tới đây."
Gã mặt thẹo không nghe nổi nữa, nhịn không được xen mồm: "Làm sao anh biết cậu ta không lừa mình? Cậu ta là ai vậy, tại sao vô thường các người bây giờ lại dễ tin lời người sống như thế? Có nhầm không vậy, âm soa nhà anh có còn chút lòng tự trọng nào của quỷ hồn Địa Phủ không, sao lại để bị một tên người sống sai đâu làm đấy như vậy?"
Nói xong, gã mặt thẹo lại hơi hối hận, Hắc vô thường đâu có nghe thấy gã nói chuyện, việc gì phải lắm miệng chứ.
Hắn chính là nhân vật phản diện cao thâm khó lường, nóng lòng xem người khác thống khổ để mua vui, sao có thể dễ dàng lộ ra dáng vẻ khiếp sợ.
Gã mặt thẹo miễn cưỡng khôi phục lại tâm trạng, lộ ra một nụ cười hờ hững.
Hắc vô thường rút điện thoại ra gọi điện: "Thành hoàng đại nhân, tôi vừa mới ở trên app Sổ sinh tử gửi đơn xin tra xét thông tin chi tiết về người chết số 2332333, xin ngài phê duyệt yêu cầu của tôi. Cám ơn Thành hoàng đại nhân."
Gã mặt thẹo không còn giữ được nụ cười nữa, đồng tử của gã chấn động, Địa Phủ bây giờ còn có thể dùng điện thoại để tra Sổ sinh tử à?
Sao có thể như vậy được, đến tận bây giờ nếu muốn truyền tin cho chính thần vẫn còn phải dùng cách đốt thư tín, hoặc nhờ đồng tử giáp sĩ bên dưới báo tin mà, thần linh còn như vậy, sao Địa Phủ đã bước vào giai đoạn cách mạng thông tin rồi?
Gã còn tưởng mình biết tạo tài khoản Taobao để đặt hàng đã là đáng gờm lắm rồi, không ngờ Địa Phủ bây giờ lại thời thượng như vậy.
Chả mấy chốc, trên điện thoại của Hắc vô thường đã nhận được toàn bộ thông tin liên quan đến người chết, Hắc vô thường nghiêm túc so sánh ảnh chụp trên tư liệu với Trần Duệ Trạch vài lượt, xác nhận nói: "Người chết Trần Duệ Trạch, nguyên danh là Trình Thụy, cách đây một năm người này sửa lại tên họ. Anh và người chết đúng là không phải cùng một người."
Trần Duệ Trạch nghe được câu này thì nước mắt lập tức trào ra, trước đây lúc mới vào nghề, anh ta cũng từng dùng cảnh khóc để ghi dấu ấn trước mặt khán giả truyền hình, hiện giờ lại khóc không còn chút hình tượng nào, mặt mũi nhăn hết cả lại.
Quỳnh Nhân ôn tồn khuyên nhủ: "Được rồi, không sao rồi, hiện giờ Địa Phủ làm việc rất công chính, sẽ không có chuyện bắt nhầm người đâu, cho dù có bắt nhầm thật thì chỉ cần anh nói rõ mọi chuyện, bọn họ đều sẽ nghiêm túc thẩm tra lại. Không sao rồi."
Quỳnh Nhân từ đầu đến cuối đều không thèm để ý đến gã mặt thẹo kia, nhưng gã vẫn cứ kiên trì tiếp tục độc điễn: "Người chẳng qua chỉ là một người phàm mắt thịt, nào biết Địa Phủ ra sao?"
Gã không để ý thấy, khi gã vừa nói ra câu này, động tác của Hắc vô thường kia hơi khựng lại một chút.
Hắc vô thường vừa mới tháo xích cho Trần Duệ Trạch, anh ta lập tức nghe được tiếng Trương Hạo đang gọi tên mình, thanh âm từ rất xa truyền tới, tuy yếu ớt, nhưng vẫn không ngừng truyền vào trong tai Trần Duệ Trạch.
Trên không trung dường như xuất hiện một luồng ánh sáng lúc ẩn lúc hiện, anh ta có cảm giác mình đang bị người không ngừng lôi kéo, chỉ là lần này, anh ta biết rõ, đầu nguồn của sức kéo bên kia chính là thân thể của mình.
Hắc vô thường vừa nhìn đã biết, đây là có người đang làm lễ chiêu hồn: "Mau đi đi, cứ đi theo tiếng gọi là được."
Trần Duệ Trạch kích động không thôi, liên tục cúi người với Hắc vô thường: "Chờ tôi chở về, nhất định tôi sẽ viết thư cảm ơn và đốt tiền vàng cho ngài."
Hắc vô thường gãi đầu: "Cái này thì không cần."
Anh ta ghé sát vào bên người Trần Duệ Trạch, thì thầm nói: "Nhân tiện, có thể kiếm giúp tôi một tí goods của Quỳnh Nhân không, cám ơn trước nhé. Tôi là Mạnh Thâm, số điện thoại chờ xong việc sẽ bảo Quỳnh Nhân đưa cho anh."
Trần Duệ Trạch đương nhiên là đồng ý.
Sinh hồn của anh ta bị giọng nói của Trương Hạo kéo đi, cảnh sắc xung quanh nhanh chóng lùi về phía sau, chẳng bao lâu anh ta đã trở về đến địa điểm quay chụp "Đào Hoa Phiến". Trương Hạo luôn không ngừng gọi tên anh ta, xung quanh có vẽ đồ án bằng chu sa, trợ lý nhỏ kia của Quỳnh Nhân thì đang đốt bùa niệm chú:
"Bảo vệ thần hồn, gìn giữ thân xác. Chặn đứng cái ác, chính đạo khai sáng."
* "Bảo thần an trấn, vệ ngã thân hình. Đoạn tiệt tà nguyên, chính đạo khai minh."
Trương Hạo tiếp lời hô: "Trần Duệ Trạch quay về ⸺⸺"
Thanh âm kia kéo anh ta một cái, sinh hồn quay về trong thân thể, Trần Duệ Trạch chậm rãi mở mắt, Trương Hạo vui mừng không ngớt: "Tỉnh rồi tỉnh rồi! Hồn tìm được về rồi."
Anh ta gọi suốt cả buổi, cổ họng đã khàn đặc lại, lúc này thấy Trần Duệ Trạch tỉnh lại, tức thì không kìm được nước mắt, từng giọt từng giọt rơi lên trên mặt Trần Duệ Trạch.
Trần Duệ Trạch tỏ vẻ ghét bỏ, lau một cái, thều thào nói: "Đừng có gào nữa, có thể kiếm cái gì cho em ăn trước đã được không, chóng mặt quá."
Nhân viên công tác ở hiện trường tận mắt thấy lần hành lễ chiêu hồn này, trong lòng đều chấn động, chỉ cảm thấy trong trời đất quả thực có những chuyện thần diệu, không tài nào lý giải tồn tại.
Mạnh Thanh Huyền thấy anh ta tỉnh rồi, gấp đến đô thiếu chút nữa quên luôn việc tiễn thần, cố nhịn để hoàn thành toàn bộ nghi thức xong, bèn túm lấy Trần Duệ Trạch đang uống trà sữa hỏi: "Thầy Quỳnh sao rồi?"
Thân thể vừa rồi anh ta bị kéo vào kia, mắt mờ tai điếc, lúc còn ở trong thân thể đó, Trần Duệ Trạch cũng không rõ lắm rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, sau khi bị Hắc vô thường câu hồn ra, anh ta lại không nhìn thấy gã mặt thẹo, chỉ nhớ rõ một chuyện, Hắc vô thường kia nói muốn có goods của Quỳnh Nhân.
"Cậu yên tâm đi, Quỳnh Nhân rất là lợi hại, sự nghiệp thần tượng của cậu ấy phát triển đến cả âm phủ rồi, vô thường kia còn nói với tôi muốn có goods của Quỳnh Nhân nữa kìa."
Trần Duệ Trạch đang kích động, quên không hạ thấp giọng, lời này bị không ít người có mặt nghe được.
Cái đuôi của Mạnh Thanh Huyền lập tức hếch ngược lên tời, dương dương đắc ý nói: "Đương nhiên rồi, thầy Quỳnh nhà tôi chính là đỉnh như vậy đấy, không chỉ có thế thôi đâu, anh ấy còn..."
Mạnh Thanh Huyền ho khan hai tiếng, chuyện thầy Quỳnh thân quen với cả Tống Đế Vương và Diêm La Vương này, cậu ta còn lâu mới mang ra rêu rao lung tung.
Quay trở lại chỗ biệt thự trên đồi.
Gã mặt thẹo nhìn Trần Duệ Trạch bay ra khỏi cửa sổ, trên mặt còn đang mỉm cười, bèn chậm rãi vỗ tay: "Không tồi, không tồi, không ngờ mi có thể thực sự cứu được nó. Ta cũng phải cảm ơn mi, nếu không có mi, ta cũng không biết bây giờ quy trình làm việc của Địa Phủ lại tiên tiến như vậy. Nhưng mà mi cũng bình tĩnh đấy chứ, thế mà không hề nhắc đến ta với vô thường. Đáng tiếc, ta vẫn còn muốn xem cảnh vô thường coi mi thành kẻ điên nói quàng nói xiên đây."
Mạnh Thâm quấn lại dây xích lên lưng, quay đầu nhìn về phía gã mặt thẹo, vẻ mặt vô cùng mất kiên nhẫn: "Đủ chưa, ông nói dong dài cái gì đó, điếc hết cả tai."
Nụ cười của gã mặt thẹo cứng đơ trên mặt: "Anh là hồn phách, sao có thể nhìn thấy ta?"
Gã rõ ràng đã kết ấn để hồn phách không thể trông thấy mình rồi mà.
Mạnh Thâm trợn mắt xem thường, không nói tiếng nào, chỉ dùng biểu cảm kiểu "Đây là tên nhà quê ở đâu mới lên tỉnh thế" để nhìn gã.
Gã mặt thẹo cảm thấy vô thường đang sâu sắc khinh bỉ gã.
Gã muốn suy sụp.
Không phải vậy, gã đảm nhiệm vai trò nhân vật phản diện nhiều năm, tự thân đã nghiên cứu ra kỹ xảo tỏ ra tinh tướng vô cùng cao thâm, tuy trên mặt toàn là sẹo, nhưng hoàn toàn có thể dựa vào khí chất khiến người ta tin phục, ban nãy không phải đạo sĩ nhỏ kia cũng nhìn gã ngây người đó sao?
Gã đã giả vờ nghiêm túc cao siêu bao năm nay rồi, tại sao hôm nay lại gặp tình cảnh như trận Waterloo [1] chứ, không cần biết là Quỳnh Nhân hay tên vô thường này cũng thế, đều không để gã vào mắt.
Tại sao lại như vậy?
Quỳnh Nhân quay đầu lại nhìn gã, tiện tay chỉ: "Đây chính là gã mặt thẹo đang bị truy nã. Chính gã là kẻ đã thay sinh hồn của Trần Duệ Trạch vào trong thân xác người chết kia."
Mạnh thâm hết sức kinh ngạc: "Là gã à?"
Nét kinh ngạc trên mặt Mạnh Thâm khiến trong lòng gã mặt thẹo sinh ra một tia sung sướng, gã hít sâu một hơi, đang định nói "Chính là ta", thì lại thấy Mạnh Thâm lập tức lộ ra biểu cảm ghét bỏ.
"Tôi còn tưởng là nhân vật nào lợi hại lắm chứ, không ngờ ngay cả cậu mà cũng không nhận ra, có thể thấy trình độ thông tin của kẻ này bế tắc đến độ nào. Huyền môn Long Thành bại bởi một tên như thế này thực sự là không thể trông cậy."
Cái quan hệ nhân quả này có phải đã nhầm ở đâu rồi không, huyền môn Long Thành không tìm được gã, chẳng lẽ không đủ chứng minh đã rất lợi hại ư? Sao tên vô thường này lại trực tiếp kết luận thành huyền môn không đáng tin cậy thế!
Hơn nữa, cái tên mặt trắng, lớn lên chỉ được cái đẹp mã này là nhân vật nào rất quan trọng ư? Tại sao không thể không biết cậu ta?
Nội tâm gã mặt thẹo suy sụp, nhưng trên mặt lại nở nụ cười lạnh: "Mấy tên rác rưởi đó mất nhiều thời gian như vậy còn không bắt được ta, anh chỉ là một vô thường nho nhỏ thì có thể làm được gì? Hai tên ngu xuẩn các người chẳng lẽ còn chưa phát hiện, linh hồn người chết đã biến mất rồi sao?"
Hắn nở một nụ cười vô cùng nanh ác: "Nhưng không sao, bây giờ các người biết..."
Quỳnh Nhân không cảm xúc đánh gãy lời gã: "Có phải ông muốn nói, có biết cũng đã chậm không?"
"Ông nhìn lại đi, bây giờ trong phòng còn mấy người?"
Gã mặt thẹo bây giờ mới phát hiện, đạo sĩ nhỏ không quá nổi bật vừa rồi, chẳng biết đã đi mất từ bao giờ.
Trong lòng gã mơ hồ cảm thấy không ổn, sau đó lập tức nghe thấy trên lầu có tiếng động.
Vương Bá Đoan mở cửa sổ tầng trên, thò đầu ra hô xuống: "Thầy Quỳnh, hồn phách người chết được giấu trong bình hồn, tôi tìm ra rồi."
"Bình hồn?" Mạnh Thâm cau mày, "Ông muốn hồn phách của người chết này?"
Bình thường bình hồn chính là nói đến bình chứa thóc, là đồ vật chôn theo người chết, bên trong sẽ nhồi đầy các loại ngũ cốc, ý nghĩa chính là để người chết có lương thực mang xuống cõi âm, đảm bảo hồn phách không phải lo lắng đến cái ăn.
Nhưng bình hồn trong giới huyền môn lại không giống vậy, tên cũng như nghĩa, chính là bình dùng để cất giữ hồn phách, là thứ mà người đứng đắn sẽ không sử dụng.
Sau khi Quỳnh Nhân xác nhận hồn sống của Trần Duệ Trạch đang ở trong thân thể của người kia, mà Mạnh Thanh Huyền cũng không nhắn tin tới, nói anh ta đã tỉnh lại, cậu tức khắc nhận ra, gã này không phải đơn thuần muốn tìm thế thân.
Bản thân hồn phách của người bệnh này rất có thể đã bị gã mặt thẹo lấy đi.
Gã mặt thẹo lúc này cuối cùng cũng nhận ra rồi, vô thường này với Quỳnh Nhân là người quen, tất cả những chuyện vừa rồi đều là đang diễn trò cho gã xem.
Nếu mất công đóng kịch, đương nhiên phải có mục đích khác.
Gã cười lạnh một tiếng, đang muốn nói bản thân đã nhìn thấu ý đồ của các ngươi, thì bỗng từ cửa sổ có một cục tròn tròn, mập ú bồng bềnh bay vào.
Hùng Miêu lăn tròn một vòng, giơ cao súng bắn đạn cao su: "Không được nhúc nhích, ông đã bị người của Sở đặc vụ bao vây."
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi xuất hiện ngoài cửa, trong tay cũng giơ súng bắn đạn cao su: "Chúng tôi hoài nghi ông tham gia vào nhiều vụ án có liên quan đến trận đổi vận, yêu cầu ông theo chúng tôi về Sở đặc vụ để lấy lời khai, ông không có quyền giữ im lặng."
Người đàn ông nói đến đây, trên mặt xuất hiện biểu cảm vô cùng "khó nói", nhưng sau đó vẫn kiên trì tiếp tục: "Nếu ông không chịu hợp tác, chúng tôi sẽ cho ông uống thuốc nói thật."
Anh ta nói xong, Hùng Miêu lập tức giơ cao chân gấu tròn ủng, bông xù của mình lên: "Sư phụ, mỗi lần anh nói câu này, tui đều thấy anh thiệt là đẹp trai."
Người đàn ông này là cảnh sát mới chuyển tới làm việc cho Sở đặc vụ - Dương Ái Quốc, bị Hùng Miêu đơn phương nhận làm sư phụ.
Dương Ái Quốc lộ vẻ xấu hổ, anh ta chỉ hy vọng cái đoạn thoại này của Sở đặc vụ có thể nhanh nhanh chóng chóng sửa lại, ít nhất cũng phải ra dáng hơn cái cũ một chút.
Quỳnh Nhân luôn tuân thủ nguyên tác, có việc khó khăn tìm chú cảnh sát, cho nên Trần Duệ Trạch vừa xảy ra chuyện, cậu đã lập tức báo cho Sở đặc vụ.
Vừa đúng lúc, Sở đặc vụ cũng thông qua IP của chủ tiệm hàng mã truy tra, phát hiện vị trí hiện tại của gã mặt thẹo cũng ở phía đông ngoại thành.
Tất cả mọi người đều cảm thấy trên đời không thể có nhiều sự trùng hợp như vậy được, cho nên lúc Quỳnh Nhân ở trên xe bật chia sẻ vị trí, thấy định vị của Quỳnh Nhân càng ngày càng tới gần với vị trí địa chỉ IP mà họ tra được, Sở đặc vụ lập tức nhận ra, kẻ ra tay với Trần Duệ Trạch, chính là gã mặt thẹo đang bị họ phát lệnh truy nã từ lâu.
Sự việc khẩn cấp, bọn họ sợ đến trễ Trần Duệ Trạch sẽ gặp nguy hiểm, cũng sợ phạm nhân bỏ chạy, cho nên chỉ có thể bố trí một phương án hành động tương đối đơn giản.
Bắt đầu từ việc Quỳnh Nhân và Mạnh Thâm thu hút sự chú ý của gã mặt thẹo, cố gắng cứu Trần Duệ Trạch trở về, đồng thời giúp Sở đặc vụ kéo dài thời gian.
Quỳnh Nhân: "Không ngờ ông lại phối hợp như vậy..."
Nhân vật phản diện chết vì nói lắm, sao nhiều người vẫn cứ không hiểu nhỉ?
Gã mặt thẹo cất tiếng cười to, biểu cảm trên mặt y như sao chép lại của diễn viên hạng ba, trong một bộ phim truyền hình cũng hạng ba nốt.
"Các người nghĩ làm như vậy thì có thể bắt được ta sao?" Vẻ mặt gã đầy vẻ khinh bỉ, "Một con gấu trúc tinh ngớ ngẩn của Sở đặc vụ, một Hắc vô thường, một cảnh sát người thường, cộng thêm hai học trò huyền môn, có thể làm gì được ta chứ?"
Gã cười to nói: "Xem ra, ta chỉ có thể cho các người tự mình lĩnh hội cái giá của việc khinh địch thôi."
Mạnh Thâm nghe vậy thì nổi giận: "Sao ông dám mắng gấu trúc hả? Không biết rác thải từ đâu tới mà cũng xứng chỉ trỏ với quốc bảo."
Mắt gấu của Hùng Miêu cứng đờ, từ bài học kinh nghiệm mà nó từng trải qua, gã mặt thẹo này quả thực rất lợi hại, gã từng khiến rất nhiều bậc tiền bối trong giới huyền môn phải thất bại tan tác trở về.
Bọn họ lo Quỳnh Nhân cũng người tên Trần Duệ Trạch kia bị làm hại, gấu trúc tinh cõng sư phụ cảnh sát – Dương Ái Quốc của nó bay tới trước, những người khác lúc này vẫn đang kẹt xe trên đường.
Có trách thì chỉ trách hệ thống giao thông ở Long Thành quá khủng khiếp.
Gã mặt thẹo mỉm cười với Mạnh Thâm: "Vô thường thì sao chứ? Người có thể động được đến ta sao?"
Vũ khí của vô thường chỉ có hiệu quả đối với hồn phách, yêu ma, lúc trước Thành hoàng tổ chức đội ngũ huyền môn đi truy bắt gã mặt sẹo không trực tiếp để âm soa ra tay cũng chính vì nguyên nhân này.
Mạnh Thâm nhìn gã mặt thẹo: "Vô thường bình thường đúng là không thể động đến người sống."
Gã mặt thẹo đắc ý cười.
Mạnh Thâm: "Nhưng ông đây là vô thường sống, hôm nay ông đây vác xác tới, chứ không sao vừa rồi phải đi vào từ cửa?"
Nói rồi, anh ta móc ra một đống bùa chú ngày thường tích góp lại, ném thẳng về phía gã mặt thẹo, bùa chú dính lên người gã, dán đầy mặt, Dương Ái Quốc cầm còng tay đi lên, muốn lập tức bắt gã mặt thẹo lại.
Hai ngón trỏ và ngón cái của gã mặt thẹo bắt đối diện với nhau, sau khi ba ngón tay giao nhau, gã xoay cổ tay, ngón cái, ngón trỏ cùng ngón áp út, áp vào nhau, nhưng ngón còn lại đan vào, tạo thành hình giống như bảo tháp.
Đồng tử Mạnh Thâm co rút lại: "Là đại kim cang quyết!"
Trên người gã mặt thẹo ẩn hiện linh quang, không phải ánh sáng vàng thuần túy giống như công đức kim quang trên người Quỳnh Nhân, mà pha lẫn ánh sáng màu trắng nhạt. ánh sáng vàng từng tầng từng tầng tản ra. Bùa chú của Mạnh Thâm không có lửa mà tự cháy, tất cả hóa thành tro.
Hùng Miêu biến sắc.
Đây không phải thần quang mà chỉ thần linh mới có sao? Lẽ nào gã mặt thẹo nhiều lần gây án tại Long Thành này lại là thần linh?
Nó cảm thấy mình phải có trách nhiệm bảo vệ người thường duy nhất đang có mắt ở đây, bèn kéo Quỳnh Nhân nói: "Gã này có lẽ là thần, cậu chạy trước đi."
Vương Bá Đoan từ trên lầu chạy xuống, cầm theo kiếm gỗ đào xông lên, rống to một tiếng: "Nhận một kiếm của ta đây!"
Kiếm gỗ đào chạm lên thứ ánh sáng phát ra từ người gã mặt thẹo, dường như bị nuốt lấy, từng tấc từng tấc biết thành tro. Hùng Miêu giơ cao súng sao su của mình lên bắn, nhưng đạn cao su khắc trận pháp đều bị nuốt chửng, căn bản không thể đụng đến một cọng lông của gã mặt thẹo.
Hùng Miêu khiếp đảm: "Sao lại thế này... Lẽ nào gã thật sự là..."
Chúng nó là yêu tinh, nhìn thấy chữ thần này tự nhiên đã thấp hơn ba phần.
Cảnh sát Dương Ái Quốc thì không lo lắng nhiều như vậy, chỉ cần nguy hại đến trị an xã hội thì chẳng cần biết đối phương là thần hay là quỷ, cứ bắt về đã rồi tính.
Anh ta thấy đạn cao su thường dùng đối phó với quỷ hồn không có tác dụng với kẻ này, bèn rút dùi cui bên hông ra, đánh về phía gã mặt thẹo. Cảnh sát Dương không chỉ am hiểu truy tìm dấu vết phá án, mà thân thủ cũng rất là tốt.
Nhưng trên người gã mặt thẹo có thần quang bảo vệ, dùi cui của cảnh sát Dương đánh vào đến bả vai gã đã lập tức bị bắn văng ra, phản lực vô cùng lớn, chấn động đến mức cổ tay cảnh sát Dương tê rần, thiếu chút nữa không cầm được dùi cui.
Ánh sáng vàng bắn ra đụng tới Hùng Miêu, nó vội vàng lui về phía sau, nhưng lông mao trên người vẫn bị đốt rụi một mảng.
Lúc này gã mắt thẹo cuối cùng cũng cảm thấy cơn tức giận ấm ức vừa rồi bị nghẹn lại của mình được xả ra.
Từ lúc bắt đầu chiến đấu đến giờ, thời gian không vượt quá một phút, gã chỉ đứng bất động tại chỗ mà đã làm cho tất cả bọn người này mất đi sức chiến đấu rồi.
Chỉ còn dư lại Quỳnh Nhân đang được che chắn phía sau. Chỉ là một người thường mà thôi, coi như có thể khiến gã ăn đau thì chung quy vẫn chỉ là người thường.
Gã lộ ra nụ cười nhàn nhạt, đi thẳng về phía Quỳnh Nhân.
Trong lúc đang đắc ý vô cùng, thì nụ cười trên mặt gã cứng lại.
Gã thấy cảnh tượng phía sau Quỳnh Nhân bống nhiên mơ hồ lay động, giống như nhiệt độ ở đó đột nhiên tăng cao, khiến không khí khúc xạ vậy.
Một bàn chân trần mang trang sức hoa lệ đột nhiên xuất hiện trong không khí, dưới chân đạp lên lửa, ngọn lửa giống như hình cánh sen.
Sắc mặt gã mặt thẹo tái đi, sao vị kia lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, lại còn dùng hóa thân Pháp tướng đáng sợ nhất nữa, dù sao cũng không phải là tới bắt gã đâu, đúng không?
Gã có một thói quen, đó chính là càng hoảng hốt sợ sệt thì càng cười bất cần để che giấu, trước kia cũng từng lừa gạt được không ít người.
"Dùng mấy cái trận đổi vận thì có gì quá đáng chứ? Đáng để các người kích động thành như vậy, xem ra giới huyền môn thực sự quá sa sút, phép thuật, bùa chú, phù đồ, chú thuật đều không ai biết dùng."
Trong miệng nói ra lời thoại tiêu chuẩn của nhân vật phản diện, thực ra trong đầu gã đã đang tính toán xem nên chạy trốn kiểu gì rồi.
Quỳnh Nhân đẩy Hùng Miêu đang chặn trước mặt mình ra, bình tĩnh ôn hòa nói: "Xác nhận lại một chút nhé, trước hôm nay ông không biết tôi là ai, đúng không?"
Gã mặt thẹo cười nhạt một tiếng: "Ta việc gì..."
Lời còn chưa dứt, đã bị Quỳnh Nhân vung ghế, đánh bay lên tường.
Gã mặt thẹo vịn tường đứng dậy, lắc lắc đầu, nhìn thấy cái chân đeo trang sức vừa rồi đã rút về, cho là vị kia không muốn quản chuyện của gã, tức thì lại tràn đầy dũng khí, tàn bạo rống lên: "Tại sao ta phải biết mi?"
Quỳnh Nhân khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Không biết cũng không sao, bây giờ làm quen là được."
Cậu túm tóc gã mặt thẹo, lực tay rất mạnh, khiến gã không tài nào tránh thoát được.
"Cẩn thận ánh sáng trên người gã, sẽ phỏng tay!"
Mọi người liên thanh nhắc nhở, nhưng cẩn thận nhìn lại, ánh sáng vàng hủy hết vũ khí của bọn họ lại không hề có tác dụng gì với Quỳnh Nhân.
Gã mặt thẹo cũng không ngờ được, Quỳnh Nhân vậy mà không sợ thần quang của gã, trong lúc nhất thời lại càng thêm hoảng loạn, lần nữa nở một nụ cười khinh thường.
Quỳnh Nhân nhìn nụ cười của gã, bản thân cũng nở một nụ cười thân thiện, buông tóc của gã mặt thẹo ra, quăng người xuống dưới đất, sau đó lại ấn đầu gã không ngừng nện xuống sàn.
Rầm! Rầm! Rầm!
Âm thanh lớn đến nức, quần chúng thiện lương đang vây xem đều phát run.
"Tên của tôi là Quỳnh Nhân, nếu ông không nhớ rõ thì để tôi nhắc lại cho mà nhớ này, có một tên ngu ngốc gọi là Phó Gia Trạch đã tìm ông để làm phép đổi vận, cái người bị đổi vận chính là tôi."
Cậu vừa đập vừa nói.
Giống như lúc cậu biểu diễn trên sân khấu vậy, vừa có thể nhảy vũ đạo có độ khó cao, vừa có thể bảo đảm trình độ ca hát giống như đang ở trong phòng thu, bây giờ cậu vừa ra sức đập đầu gã mặt thẹo, vừa nói chuyện mà vẫn không có chút ảnh hưởng nào.
Giọng nói vẫn trôi chảy lưu loát.
"Nhớ ra chưa?"
Giọng Quỳnh Nhân nghe rất dịu dàng, lại tiện tay nắm tóc gã mặt thẹo, đập tên trên tường.
Ruỳnh! Vách tường bị đập ra một vết nứt.
"Shh ⸺⸺" Mọi người đồng loạt hít vào một hơi khí lạnh, đạo sĩ, cảnh sát, âm soa, gấu trúc tinh cùng nhau lùi về phía sau.
"Không nhớ rõ tôi cũng không sao, để tôi nhắc lại cho, ông còn nhớ Chu Mật và Ngải Ân Duyệt không? Bọn họ đều là người bị ông hại đấy, trông ông vẫn còn trẻ mà nhỉ, trí nhớ không kém đến nỗi, một người đều không nhớ chứ."
Gã mặt thẹo: "Ta..."
Gã vừa mới thốt ra được một chữ đã bị Quỳnh Nhân xách lên, coi đầu gã y như búa, gõ lên trên bàn.
Cốp!
Bàn bị gõ rớt mất một góc.
Trong giọng Quỳnh Nhân mang theo cảm giác oan ức tủi thân: "Ông xem thường tôi đấy à? Sao ông không nói gì?"
Trên người gã mặt thẹo có kim quang bảo vệ, vô luận bị đập thế nào cũng không thấy đau, ngay cả tóc bị Quỳnh Nhân túm cũng không rớt lấy một cọng, nhưng mà có là ai cũng thế thôi, bị lôi kéo ấn đập như vậy, đều khó mà giữ được khả năng nói chuyện như bình thường.
Tất cả mọi người đều nhìn ra, gã mặt thẹo lúc này không phải không muốn nói, mà căn bản là nói không ra.
Hùng Miêu sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt, chân gấu bị dọa run run, đứng thành hình chữ bát (八): "Quỳnh Nhân là người thật à?"
Mạnh Thâm: "Đương nhiên..."
Anh ta vốn muốn nói "đương nhiên là thế", nhưng nghĩ lại thì lại thấy không chắc lắm. Lẽ nào Quỳnh Nhân và Diêm La Vương đã gì kia, sau đó thông qua song tu mà cải biến thể chất người phàm?
Mạnh Thâm: "Chắc là thế..."
Quỳnh Nhân một tay xách gã mặt thẹo lên, kéo tới cạnh bàn, điên cuồng ma sát mặt gã với tấm bài vị không biết có phải thờ chính gã hay không kia.
Gã mặt thẹo là pháp sự hệ chính thống, nhìn thân hình cao to thế thôi chứ thực ra yếu xìu, gã muốn nhân cơ hội kết cái ấn, niệm câu thần chú, nhưng mà Quỳnh Nhân túm gã kéo tới kéo lui, còn đánh đập dã man, tay gã cũng bị Quỳnh Nhân bẻ quặt ra phía sau, căn bản không tìm được cơ hội để phản kháng.
Tuy vẫn chưa phải chịu thương tổn thực tế nào, nhưng gã mặt thẹo cảm thấy đây chính là cửa ải to lớn nhất trong sinh mệnh của gã, mà gã cũng đã bắt đầu thấy hoài nghi, khả năng là bản thân sẽ không vượt qua được ải này.
Gã sắp bị đánh đến chấn động não luôn rồi. Tại sao lại có loại người chỉ dùng vũ lực để đánh thắng đệ tử huyền môn thế này?
Trong lòng gã mặt thẹo bây giờ ngoại trừ sợ hãi, vẫn là sợ hãi.
Càng làm gã kinh sợ chính là, bị Quỳnh Nhân đập loạn một trận xong, ánh sáng trên người gã vậy mà chậm rãi phai nhạt.
Mạnh Thâm nhìn mà cạn lời: "Cái này còn có thể dùng tác động vật lý để tiêu hao à..."
Quỳnh Nhân ngồi xổm xuống, thô bạo túm đầu gã mặt thẹo kéo lại, cúi người, hai mắt thật to bình tĩnh nhìn gã, trên mặt vẫn mang theo nụ cười ngây thơ dịu dàng y như cũ, nhưng bây giờ cậu cười chỉ khiến gã mặt thẹo cảm thấy trong lòng lạnh buốt.
"Chuột dưới ống cống, gián trong bãi rác, ông và Phó Gia Trạch, Vương Dược Thanh chính là cái loại như vậy đó. Nơi mấy người nên ở chỉ có bãi rác thải mà thôi, Địa ngục cũng không muốn chứa chấp cái loại cặn bã ghê tởm này. Chó răng sắt cùng kền kền cũng không muốn ăn loại rác thải như các người. chúng nó nhìn thấy hồn thể của ông chỉ có một phản ứng duy nhất..."
"Ọe ~"
Quỳnh Nhân nghĩ đến ba năm bản thân chìm nghỉm kia. Ba nắm đó, người đại diện cùng viện trưởng đã phải lo lắng cho cậu bao nhiêu.
Nhưng nỗi khổ mà cậu phải chịu so với Ngải Ân Duyệt thực sự không đáng nhắc tới.
Ngải Ân Duyệt khó khăn vất vả lắm mới có hi vọng nổi bật, vậy mà lại vì trận đổi vận mà phải bỏ mình. Mỗi tháng Quỳnh Nhân đều dùng danh nghĩa phí bản quyền BGM để chuyển tiền cho mẹ anh ta, mỗi lần nhìn đến số tài khoản kia, trong lòng Quỳnh Nhân thực sự rất khó chịu.
Phép đổi vận cướp đi sinh mạng của Ngải Ân Duyệt, khiến mẹ anh ta phải chịu đựng nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Dư Vi và Chu Mật vốn có một gia đình hạnh phúc, Chu Mật là đạo diễn trẻ đầy triển vọng, Dư Vi là người cần cù chăm chỉ, có công việc ổn định.
Vậy mà bởi vì gã mặt thẹo này cùng Vương Dược Thanh, khiến sự nghiệp của Chu Mật đình trệ không nói, còn thiếu chút nữa làm hại Dư Vi một xác hai mạng, nếu không phải hôm đó đúng lúc cậu có mặt trên tàu điện ngầm, Dư Vi rất có thể sẽ vì sinh hồn rời xác quá lâu mà mất mạng.
Làm nhiều chuyện xấu như vậy, phá hủy hạnh phúc cùng hi vọng của người khác, vậy mà gã mặt thẹo này thậm chí còn không nhớ được tên những người đã bị mình làm hại.
Một cái cũng không nhớ.
Cuộc đời của người khác ở trong mắt gã rốt cuộc là cái gì?
Quỳnh Nhân kéo tóc của gã, nghiêng đầu nhìn, trong đôi mắt trong suốt không mang theo chút ác ý nào, nhưng lại khiến gã mặt thẹo không rét mà run: "Đừng tưởng ông tự mình làm bài vị cho bản thân là có thể thực sự biến thành thần linh."
Quỳnh Nhân nhìn gã mỉm cười: "Ông từng hủy hoại nhân sinh của người khác. Bây giờ, tôi muốn hủy hoại ông."
Cậu nện mạnh đầu gã mặt thẹo lên trên tường, vôi vữa trên tường rơi lả tả, trực tiếp lõm thành hình đầu của gã kia, ánh sáng trên người gã dường như chịu va chạm, càng lúc càng mỏng.
Vỡ.
Gã mặt thẹo không còn gì che chắn nữa, đập thẳng lên trên tường.
Lần thứ nhất, đập gãy mũi gã.
Lần thứ hai, gã thấy răng mình rụng ra.
Lần thứ ba, Quỳnh Nhân dùng chính nắm đấm của cậu, đấm lên chính giữa thái dương.
Chỉ một quyền, đã khiến đầu óc gã ong ong chấn động, gã thậm chí hoài nghi, xương sọ cứng rắn nhất trong tất cả các loại xương cũng bị đánh nứt rồi.
"Ta đầu hàng!"
Gã mặt thẹo mơ hồn không rõ kêu gào, trong giọng nói còn mang theo tuyệt vọng, khiến mấy người Mạnh Thâm vốn ghét cay ghét đắng gã cũng theo bản năng rút ra hai giây để chia buồn thay đối phương.
Quỳnh Nhân tàn bạo nói: "Tôi không đồng ý."
Thoáng chốc khiến người ta không phân biệt nổi đâu mới là nhân vật phản diện.
Cậu đá một cú vào bên gáy gã mặt thẹo, thân thể cao to của gã bị trực tiếp đá bay, đập lên trên tường rồi rơi xuống.
Gã mặt thẹo đau đớn rên rỉ, mặt của gã sưng phù, ngay cả mấy vết thẹo cũng bị căng ra không còn trông thấy nữa, máu me be bét, chỉ có thể bất lực đưa tay cầu cứu những người đang có mặt: "Cứu... Cứu ta với."
Lúc này, cảnh sát Sở đặc vụ bị kẹt xe cuối cùng cũng vọt lên tầng hai, bọn họ vào cửa, nhìn thấy tình hình bên trong thì không khỏi giật mình, trong thời gian ngắn có hơi chần chờ, không biết mình nên bắt người nào.
Quỳnh Nhân còn muốn đánh tiếp, lại bị Hùng Miêu cùng Dương Ái Quốc vững vàng ngăn lại, cảnh sát lập tức nhào tới, còng gã mặt thẹo lại.
Hùng Miêu dùng toàn bộ thân thể của nó để ngăn Quỳnh Nhân lại: "Bình tĩnh! Còn đánh nữa cậu sẽ trở thành tội phạm giết người đó."
Quỳnh Nhân: "Gã cũng có phải người đâu, sao có thể tính là giết người được?"
Cảnh sát Dương Ái Quốc tận tình khuyên nhủ, nói: "Cảm giác giết người thực sự rất tệ, vì một kẻ như vậy mà trong lòng có bóng ma thì thực sự rất không đáng. Huống hồ cậu còn là thần tượng đang "hot", cậu xem mình đi, đánh đến đỏ cả tay rồi, người hâm mộ của cậu mà nhìn thấy không phải sẽ đau lòng sao?"
Gã mặt thẹo trong mồm đầy những máu, mặt sưng như đầu heo, còn bị rụng mất mấy cái răng, lúc nói chuyện cùng kỳ khó khăn. Nhưng vì quá khiếp sợ, gã vẫn nhịn đau, cố mở mắt, lúng búng hỏi: "Cậu ta là gì cơ?"
"Thần tượng." Quỳnh Nhân chật vật thò đầu ra khỏi thân hình hộ pháp của Hùng Miêu, "Ớ nờ ân, thờ ân thân huyền thần, ư ơ ngờ ương, tờ ương tương nặng tượng, có chữ nào không biết không, có cần tôi giúp ông nhét nó vào đầu không?"
"Ồ, tôi quên mất, ông là con gián mà, làm gì có não."
Gã mặt thẹo cứ nghĩ đời này khổ nhất là bị Quỳnh Nhân đánh đập suốt mười phút, nhưng gã nhầm rồi, giây phút càng đau khổ hơn đã xuất hiện, đó chính là khoảnh khắc, gã biết Quỳnh Nhân là một thần tượng.
"Tại sao?" Gã mặt thẹo rưng rưng nước mắt, khóc vô cùng chân thành, "Thần tượng không nên ở trong TV ca hát nhảy múa, quay mấy bộ phim truyền hình nát bét, sau đó sung sướng đóng quân ở nguyên một chỗ sao?"