"Ta muốn hôn cậu."
Thanh âm của Diêm La Vương vẫn lạnh băng, giống như tiếng ma sát của vật chất vô cơ vậy, khiến người ta liên tưởng đến tảng băng chìm dưới mặt nước.
Tốc độ nói so với bình thường không khác nhau lắm.
Mới nghe thì thấy hết sức thản nhiên cứ như nói "Tới ăn cơm đi" hoặc "Bây giờ là mười chín giờ" vậy.
Nhưng mà động tác của đối phương lại hoàn toàn không bình tĩnh giống như giọng nói.
Gần như là gấp gáp áp lên môi Quỳnh Nhân, vừa mút vừa mài, đầu lưỡi cũng chen vào.
Quỳnh Nhân bị nụ hôn của đối phương làm cho choáng váng.
Cậu chưa từng yêu đương với ai bao giờ, chứ đừng nói là hôn, đây chính là lần đầu tiên của cậu.
Nụ hôn đầu trong tưởng tượng của Quỳnh Nhân đại khái là như thế này: Vài tia nắng rực rỡ của mùa hè xuyên qua tán lá cây, gió nhẹ nhàng mơn man thổi, đôi môi ngây ngô chạm khẽ vào nhau, sau đó hai người cùng nhau đỏ mặt, xấu hổ quay đầu đi chỗ khác.
Nhưng hiện thực là, môi vừa mới chạm vào đã lập tức bị cắn mút.
Tựa như từ đó có thể nếm được vị ngon, kiên quyết không chịu buông mà ra mà ngậm lấy đầu lưỡi mút mát.
Ngay cả trong chuyện hôn này, Diêm la Vương cũng thể hiện ra tính cách chăm chỉ hiếu học của bản thân, đối phương tựa như đang tỉ mỉ nghiên cứu, kiên trì tìm cách để khiến Quỳnh Nhân không chịu được nữa, phải phát ra thanh âm.
Sự hung ác trong đôi mắt màu vàng nâu cũng mờ đi, cho dù có tình cờ rủ lòng từ bi thả Quỳnh Nhân ra thì môi vẫn dán lên khóe môi Quỳnh Nhân, nhẹ nhàng cọ cọ, thấp giọng hỏi: "Như vậy có thích không?"
Rất chú trọng đến phản hồi của đối tác, không phải loại đàn ông thối chỉ biết hưởng thụ một mình.
Nhưng còn chưa chờ đối tác kịp nêu ý kiến, đã một lần nữa hôn lên.
Lần này thực sự là hôn đến phát nóng, toát cả mồ hôi.
Vệt nước ẩm ướt thuận theo khóe môi tràn ra, cũng bị Diêm La Vương liếm đi.
Chỗ nào cũng thơm, Diêm La Vương ngậm lấy chỗ nước trong miệng nuốt xuống, chậm rãi mài mài cánh môi đầy đặn của người kia, thơm như này đều là của hắn, người khác không ai ngửi thấy cả.
Cánh môi lạnh như băng dần dần nhiễm lên nhiệt độ của Quỳnh Nhân.
Hắn không thích tư thế này lắm, cánh tay vòng qua eo đối phương, một lần nữa bế người lên. Những đầu ngón tay tròn tròn xinh đẹp của Quỳnh Nhân bấm thành vết trên cổ hắn, mũi chân vô thức cọ vào bên chân hắn.
Nếu hắn hôn sâu quá, mu bàn chân cậu sẽ căng lên, tạo thành một đường cong hết sức đẹp mắt.
Diêm La Vương có hơi sầu não, dừng lại, tim đập nhanh như trống, đè lại bắp chân Quỳnh Nhân, đôi môi tách ra một khoảng nhỏ, chỉ đủ để nói chuyện.
"A Nhiên, đừng nhúc nhích."
Từng chữ nói ra đều sẽ cọ lên môi mềm ướt át của Quỳnh Nhân.
Hắn có thể nghe thấy nhịp đập tim mình, hòa vào cùng với tiếng tim đập của Quỳnh Nhân.
Nhân lần nghỉ lấy hơi hiếm có này, Quỳnh Nhân nắm ngay lấy cơ hội, đưa tay che kín miệng.
Che chính là miệng của cậu.
"Đủ, đủ chưa..."
Giọng nói truyền qua kẽ tay.
Quỳnh Nhân đỏ mặt, đỏ tai, có lẽ những chỗ khác cũng đang đỏ.
Cậu cảm thấy bản thân mình bị Diêm La Vương hôn hỏng luôn rồi.
Sao có thể hôn lâu như vậy chứ, hôn đến mỗi miệng cậu tê rần, đầu lưỡi cũng run run không còn cảm giác gì nữa.
Cuống họng Diêm La Vương khô khốc, nuốt nước bọt hoàn toàn không thể giảm bớt loại cảm giác khô rang này, hắn nhanh chóng gật đầu một cái.
Quỳnh Nhân bỏ tay xuống.
Cậu dùng lưỡi liếm đôi môi đã tê dại của mình một cái, tuy không bị rách da, nhưng không hiểu sao có cảm giác hai cánh môi đều đang sưng lên.
Diêm La Vương nhìn thấy đầu lưỡi hồng nhạt của Quỳnh Nhân liếm lên cánh môi đỏ bừng, sợi dây tên là lý trí trong đầu thiếu chút nữa đã đứt bực.
Môi Quỳnh Nhân so với người khác vốn đã hồng hào hơn rồi, bây giờ bị day nghiến vần vò lâu như vậy, bên trên còn dính một lớp nước trong veo, quả thực khiến người ta nhìn mà chỉ muốn tiếp tục chà đạp nó nhiều hơn nữa.
Quỳnh Nhân bị hắn nhìn mà hoảng hốt, vội quay đầu về phía khác, nói: "Đừng ôm nữa, thả tôi xuống đi."
Diêm La Vương đặt lại cậu về giường, lần này Quỳnh Nhân hết sức cẩn thận, lập tức ngồi ngay ngắn.
"Mấy hóa thân kia của anh phải chìm vào Địa Phủ, bao lâu?"
Lúc Quỳnh Nhân mở miệng, đề tài câu chuyện hết sức bình thường, khiến Diêm la Vương sinh ra một loại lỗi giác, rằng hôm nay cái gì cũng chưa từng xảy ra.
"Có lẽ phải tầm nửa tháng."
Quỳnh Nhân: "Vậy anh về Địa Phủ trước đi, nửa tháng sau hãy quay lại."
Diêm La Vương nhíu mày: "Nửa tháng?"
Quỳnh Nhân không vui, vỗ chăn nói: "Làm sao nào, anh còn chê quá lâu à?"
Diêm La Vương: "Dĩ nhiên là không phải."
"Hành vi vừa rồi của ta thực sự không phù hợp, cần phải chịu hình phạt nặng hơn." Diêm La Vương nói thì nói vậy, nhưng thực ra trong lòng không hề thấy hối hận, trên gương mặt tà ác nở một nụ cười vô cùng thỏa mãn, "Không bằng ta lấy một ít đao lá của Hoạt Đại Địa Ngục cho cậu, nếu là cậu, có lẽ sẽ cắt được hóa thân của ta."
Quỳnh Nhân: "..."
Đừng có dùng điệu bộ vui vẻ như vậy mà đề nghị tôi tùng xẻo anh được không hả?
Cậu đỏ mắt, đầu óc nhão ra như hồ dán, nói: "Hôm nay không được, tôi bị anh hôn không còn tí sức nào nữa cả."
Lời vừa nói ra khỏi miệng, hai người đều cứng còng.
Khuôn mặt ác quỷ mang theo vẻ hung bạo kí đột nhiên lộ ra biểu cảm giống như một cậu học sinh cấp ba ngây thơ trong sáng: "Thế, thế à? Vậy thì đổi, đổi ngày khác..."
"Nửa tháng, tính luôn từ bây giờ." Trong lòng Quỳnh Nhân hoàn toàn suy sụp, cậu nhắm tịt hai mắt, bịt kín tai hòng trốn tránh hiện thực: "Tôi mặc kệ, dù sao lúc tôi mở mắt ra thì anh cũng không ở đây nữa rồi."
"Ba."
"Hai."
"Một."
Quỳnh Nhân mở mắt ra, trong phòng chỉ còn lại mình cậu.
"Gì vậy trời..." Quỳnh Nhân không được vui cho lắm, "Đi thật à?"
Xùy xùy xùy!
Phải cảnh giác chứ, Tiểu Quỳnh!
Cái tư tưởng này của mày rất là nguy hiểm có biết không hả, bị thần sàm sỡ xong lại cảm thấy không nỡ là sao hả?
Tỉnh lại đi, phải kiên quyết ngăn chặn hóa thân ác quỷ bất lương của Diêm La Vương, ít nhất cũng phải ngăn chặn nửa tháng!
Tuy cậu mới tắm rửa sạch sẽ xong, nhưng bị vần vò một hồi, cả người đâu đâu cũng là mồ hôi, thân nhiệt của ác quỷ quá cao, chỗ nào cùng nóng bỏng, nhất là...
A a a ⸺⸺
Không được nghĩ nữa!!
Quỳnh Nhân hoang mang lao vào trong nhà tắm, lần này cậu không đi nhầm chỗ, nhưng mà vừa nhìn bộ dáng mình trong gương, cậu lại choáng.
Đôi môi đỏ au sưng mọng, lông mi bị thấm ướt, tóc tai cũng rối tung lộn xộn, tràn đầy hương vị... Giống như vừa mới làm xong chuyện gì đó không thể nói.
Chính xác thì phải nói là, tràn đầy hương vị vừa mới bị tàn nhẫn đè ra làm mấy chuyện không thể nói...
Rõ ràng là không có làm gì cả, chỉ là bị hôn một (trăm triệu) cái, sao lại đến mức này được vậy, dáng vẻ như này làm sao mà đi ra gặp người được, nhất định sẽ bị người ta hiểu nhầm mất thôi.
Lại càng không thể vào siêu thoại CP để xem được, trong đó bây giờ nhất định càng đáng sợ hơn rồi.
"Nửa tháng quả nhiên vẫn còn ngắn." Quỳnh Nhân nghiến răng nghiến lợi nói, "Liếm liếm liếm, có cái gì ngon mà liếm, bộ anh là chó chắc?"
"A a a a a, rốt cuộc là mình đang nói cái gì vậy trời!"
Biểu cảm trong gương của cậu nứt ra.
Những lúc thế này quả nhiên chỉ thích hợp làm đà điểu.
Đi xa về mệt mỏi, lại bị lăn qua lăn lại một hồi, Quỳnh Nhân bây giờ có đứng cũng có thể ngủ được, cậu tắm lại thêm một lượt, phát hiện không biết trên người mình cũng bị xoa đỏ từ bao giờ.
Hóa thân ác quỷ đã như này...
Vậy nếu là long nhân...
Nhưng long nhân có vảy.
Sừng ác quỷ sờ rất đã tay, vậy sừng rồng...
Tay chân Quỳnh Nhân tê rần, tim đập như muốn tăng xông.
Đừng nghĩ nữa đừng nghĩ nữa đừng nghĩ nữa.
Cậu nhanh chóng xối sạch bọt trên người, sấy khô tóc, nhắn tin vào trong nhóm của người đại diện và trợ lý, nói bản thân muốn nghỉ ngơi hai ngày, không có việc gì gấp thì cố gắng đừng đến tìm mình.
Sau đó chui vào trong ổ chăn mềm mại ấm áp mùi đào mật của mình.
Trước khi ôm chăn mơ mơ màng màng thiếp đi còn nghĩ, chăn của cậu không thơm như là Diêm La Vương.
Quỳnh Nhân ngủ rất say, lức nửa đêm đột nhiên bị một luồng hơi nóng vây quanh, cậu không có chút cảm giác nào, chỉ hất chăn ra, không hề biết bản thân bị ôm ngủ cả một đêm.
Lúc sáng tỉnh dậy Quỳnh Nhân hoang mang ghê gớm, tháng 11 rồi, sao vẫn nóng thế không biết.
Ngủ mà toát hết cả mồ hôi, cứ như có thảm điện ôm cậu ngủ vậy.
Không thể nào.
Quỳnh Nhân nằm trong ổ chăn, cẩn thận hít hít ngửi ngửi, hình như có thể ngửi được mùi bạc hà dâu tây rất nhạt, nhưng trước đây cậu vẫn luôn dùng loại nước giặt này giặt quần áo, nói không chừng là do trước đây lưu lại thôi.
Lúc vào bếp làm đồ ăn sáng thì phát hiện trong tủ lạnh có thêm rất nhiều rau dưa tươi mới, thịt cá trứng sữa đủ cả. Đùi lợn xông khói mà Mạnh Thanh Huyền và Vương Bá Đoan mang tới hôm bữa cũng đã được xử ý tốt, cắt thành từng khối nhỏ cho trong túi hút chân không.
Mấy thứ này hôm qua còn chưa có, nhất định là Diêm La Vương nhân lúc cậu ngủ mà chuẩn bị sẵn.
Thật là đáng ghét.
Quỳnh Nhân yên lặng lầm bầm.
Chỗ đáng ghét của Diêm La Vương chính là khiến người ta không thể nào ghét hắn được.
Điểm này thực sự rất là đáng ghét.
Cậu lấy ra một túi thịt xông khói đã cắt thành miếng, cho lên chảo rán, mùi thơm của thịt nhanh chóng bay ra. Đúng lúc này, Trần Duệ Trạch gọi điện tới.
"A lô!"
Giọng Trần Duệ Trạch có hơi hoảng loạn.
Quỳnh Nhân nhíu mày: "Sao vậy ạ?"
Trần Duệ Trạch: "Quỳnh Nhân, bên anh hình như có chuyện rồi, cậu có thể nhanh tới đây cứu anh không?"
"Anh đang ở đâu, gửi định vị qua đây cho em."
Trần Duệ Trạch thấy cậu không hỏi lấy một câu là có chuyện gì đã trực tiếp đòi địa chỉ, lập tức khóc rống trong điện thoại.
"Hu hu hu hu, anh biết ngay Quỳnh Nhân nhà chúng ta là người tốt nhất thế giới mà." Anh ta thút thít mấy tiếng, "Cậu đừng tới một mình, anh thấy trên mạng nói đạo sĩ Thanh Lôi quan đang tu hành ở chỗ cậu hả, cậu dẫn luôn cả bọn họ đến đi, anh cảm thấy quỷ chỗ này hung ác lắm."
Quỳnh Nhân vội an ủi: "Yên tâm đi, nhất định không ác được bằng em đâu, em đến ngay đây."
Trần Duệ Trạch: "..."
Anh ta vừa nghe thấy cái gì đó?
*
Cúp máy xong, Quỳnh Nhân lập tức triệu tập hai trợ lý, cùng cậu đi ra vùng ngoại ô phía đông thành phố.
Vương Bá Đoan mấy ngày nay vẫn nghe Mạnh Thanh Huyền khoác lác Quỳnh Nhân đỉnh thế nào, lợi hại ra sao, thấy bây giờ có thể cùng Quỳnh Nhân đi làm nhiệm vụ thì trong lòng không khỏi kích động.
Hai người chuẩn bị đầy đủ pháp khí, bùa chú, kiếm gỗ đào, không thiếu thứ gì, một lòng muốn thi triển thân thủ.
Chờ đi tới nơi, Trần Duệ Trạch sẽ chờ họ ở ngoài cửa.
Đây là một trong những địa điểm ghi hình chính của "Đào Hoa Phiến", trước kia là một sân hát hí kịch, nhưng giờ chuẩn bị dỡ bỏ, trước lúc đó thì tranh thủ cho đoàn làm phim thuê, kiếm thêm chút đỉnh.
Trợ lý dẫn Quỳnh Nhân đi vào bên trong, nhân viên công tác hầu hết đều nhận ra cậu, thấy cậu đến thì dồn dập tới chào hỏi. Vương Bá Đoan đặt một lúc mấy trăm loại trà sữa từ các cửa tiện xung quanh, bọn họ đến cũng đúng lúc trà sữa giao tới, trong lúc nhất thời, xung quanh toàn những là các anh shipper áo vàng áo xanh, phải gọi là cực kỳ đông vui nhộn nhịp.
Mặt mày nhân viên công tác ai nấy đều vô cùng hớn hở.
Quỳnh Nhân giơ ngón cái với Vương Bá Đoan, Mạnh Thanh Huyền cảm thấy bản thân nên học tập, lập tức mở điện thoại note lại.
Nhật ký tu hành của Tiểu Mạnh: Tới đoàn làm phim thăm hỏi phải nhớ mua đồ ăn.
Trợ lý dẫn Quỳnh nhân đến phòng nghỉ của Trần Duệ Trạch, đẩy cửa ra nói: "Thầy Quỳnh đến rồi ạ."
Trần Duệ Trạch đang xem lại kịch bản, chờ đến lượt diễn của mình, nghe trợ lý nói vậy, lập tức đứng dậy, nhào lên người Quỳnh Nhân.
"Cậu cuối cùng cũng tới rồi, anh sợ chết đi được."
Quỳnh Nhân vỗ vỗ lên lưng anh ta, không khỏi cau mày. Hiện giờ tuy trời đã trở lạnh, nhưng Trần Duệ Trạch đang mặc đồ diễn mùa hè, rất mỏng, cậu cảm thấy như mình vừa vỗ vào một bộ xương vậy.
Chờ Trần Duệ Trạch buông mình ra rồi, Quỳnh Nhân chăm chú nhìn lại, lập tức hít vào một hơi: "Sao anh gầy khiếp vậy?"
Trần Duệ Trạch vì vào vai Trần Đào mà trước đó giảm cân kha khá, hiện tại lại càng gầy hơn, hốc mắt đều trũng xuống, xanh đen lại, đôi môi khô cong trắng bệch không chút màu máu, bộ dạng giống như đã gần đất xa trời vậy.
"Tất cả là tại gặp quỷ đấy." Tâm trạng Trần Duệ Trạch có hơi kích động, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, dính ướt tóc mái, "Tên ngu ngốc Trương Hạo kia không tin anh gặp quỷ, nói buối tối mình ngủ bên cạnh, hoàn toàn không thấy có quỷ nào đến quấy phá cả."
Quỳnh Nhân trong lúc vô tình nghe được một tin tức lớn, chả trách lúc cậu mới quen Trần Duệ Trạch đã cảm thấy, lúc nói về đạo diễn nổi tiếng Trương Hạo, giọng điệu của Trần Duệ Trạch rất thoải mái, hóa ra là người cùng một nhà.
Trần Duệ Trạch phát hiện chuyện tình cảm của bản thân bị bại lộ, có hơi ngượng ngùng: "Không phải anh cố ý giấu cậu đâu, tại mãi mà không tìm được cơ hội thích hợp nào để kể thôi."
Quỳnh Nhân gật đầu, chuyện quan hệ tình cảm của bản thân thực sự rất để khó mở miệng kể cho người khác nghe, ngày trước cậu không hiểu, nhưng bây giờ thì hiểu rồi.
Tuy chính cậu cũng không chắc lắm, bản thân bây giờ có đang trong một mối quan hệ tình cảm không...
"Trước nói về chuyện anh gặp quỷ đã."
Điện thoại của Quỳnh Nhân nhận được tin nhắn, là hình thành phẩm tai nghe mới hoàn thiện Trương Khinh Khinh gửi tới để hỏi ý kiến, cậu liếc một cái xong tắt đi luôn, nghiêm túc nghe Trần Duệ Trạch nói chuyện.
Đại khái là tầm một tháng trước thì Trần Duệ Trạch bắt đầu gặp quỷ.
Là nam chính của "Đào Hoa Phiến", phần diễn của Trần Duệ Trạch rất nhiều, trên cơ bản là sáng sớm vừa mở mắt ra đã phải tới phim trường bắt đầu hóa trang, tối đến về khách sạn cũng chẳng có tâm trạng làm chuyện gì khác, chỉ nhanh chóng tắm rửa xong là chui lên giường ngủ.
Vào tối của hơn một tháng trước, anh ta lại bắt đầu mơ thấy một giấc mơ kỳ quái.
Cảnh tượng trong mơ là một căn phòng ngủ mà anh ta chưa từng đi qua bao giờ, anh ngồi trước cửa sổ trong phòng, dường như là một bệnh nhân đang vô cùng suy yếu, không thể cử động lấy một cái.
Lúc đang nằm mơ, bản thân sẽ không không hiểu sao biết được rất nhiều thông tin. Ví dụ như hoàn toàn không rõ mặt mũi người trong mơ như thế nào, nhưng lại biết người đó là ai.
Anh ta nằm mơ cũng giống như thế, mặc dù không quay đầu lại, nhưng không hiểu sao lại có thể cảm nhận được phía sau có thứ gì đó đang theo dõi mình.
Trần Duệ Trạch ở trong mơ vô cùng sợ hãi, nỗi sợ ấy không biết đến từ đâu, nhưng vẫn khiến anh ta lạnh hết cả người.
Anh ta hoàn toàn không muốn quay đầu nhìn xem phía sau mình có cái gì, nhưng lại bị một loại sức mạnh nào đó chi phối, bắt buộc anh ta phải quay lại.
Chờ bản thân trong mơ chậm rãi quay đầu, thì thấy ở ngoài cửa phòng có một bóng đen đang đứng. Bóng đen này không có ngũ quan, nhưng Trần Duệ Trạch biết...
Cái bóng này đang nhìn mình đầy ác ý.