Trong căn phòng nhỏ tối và chật hẹp, màn hình điện thoại di động là nguồn sáng duy nhất, trên màn hình là một gian hàng bán nước, làn gió buổi tối thổi tung tấm màn che, người phụ nữa mặc đồ trắng đang đánh đàn.
Sợi tóc phất qua gương mặt xinh đẹp của nàng.
" hu hu hu hu hu!"
Quỳnh Nhân cắn khăn trong miệng, bế con thỏ bông ngồi bên cạnh, lau nước mắt bằng đám lông trên đầu con thỏ.
" nhiếp tiểu thiến thật đáng sợ" Quỳnh Nhân sợ hãi ôm lấy con thỏ, " tôi đã nghe người khác nói rằng nhiếp tiểu thiến là nữ thần từ khi còn nhỏ, nhưng tôi chưa bao giờ nhìn rõ mặt cô ấy, tại sao cô ấy không phải là người QAQ".
Con thỏ bông thấy đây là vấn đề khó trả lời, dù sao nó cũng chỉ là một con thỏ bông.
Phim đang chiếu đến đoạn ban ngày Ninh Thái Thần đang ngồi viết sách trong ngôi miếu cổ, không biết rằng dưới lầu có một xác chết đang nhúc nhích, đang chờ ăn thịt uống máu, đúng lúc này điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Thỏ bông sợ thành một cục, đầu Bùi vào hai chân trước, cái đuôi run rẩy như một con chó nhỏ.
Quỳnh Nhân bế con thỏ sợ hãi lên: " xin chào"
" album đã xảy ra chuyện". Người đại diện đầu dây nói với giọng bàng hoàng.
Quỳnh Nhân: " những album của tôi không bán được, cuối cùng đã bị nhà kho tiêu hủy, vì chiếm quá nhiều chỗ?"
Người đại diện: "......"
" không phải vậy. Ai đó đã mua tất cả hàng hoá liên quan đến cậu, thanh toán sau ba phút, xe tải đã đến kho lấy hết mọi thứ"
Quỳnh Nhân im lặng một lúc thốt lên: " hot search hữu dụng như vậy sao?"
Bạn biết đấy, không ai mua album cả, kể khi họ mua chúng, họ không thật sự dùng CD để nghe nhạc. Ngay cả đầu đĩa CD cũng là đồ cổ.
Người đại diện rất tự trách: " trách tôi, cho dù album của cậu ba năm mới bán được 49 bản, tôi nên thỏa thuận trước với kho hàng để chốt số lượng."
" không trách anh được, tôi như vậy, ai biết một ngày nào đó nó sẽ được bán hết" Quỳnh Nhân thở dài.
" trước tiên chúng ta chỉ có thể liên hệ với bên kia, hi vọng người đó có thể để lại cho chúng ta năm trăm bản."
Người đại diện: " nếu người đó không muốn thì sao?"
Quỳnh Nhân không hề hoảng sợ: " vậy thì sẽ hát các bài hát trong album ngay tại chỗ, biến buổi ký tặng thành buổi hoà nhạc luôn vậy là xong."
Người đại diện không nói lên lời, vì việc chuyển giao quá dễ dàng, luôn có một số và chạm kỳ lạ.
Người đại diện: " còn một chuyện"
Quỳnh Nhân đoán theo suy nghĩ vốn có của mình: " chuyện xấu"
Người đại diện lôi kéo cổ họng: " chuyện tốt! Cậu đã đổi vận, tự tin lên! Chương trình < đi nào, bạn ơi> mời cậu làm khách mời cho chuyến bay đầu tiên. Tôi đã hỏi rồi, Phó Gia Trạch sẽ mang Thanh Hành theo, cậu muốn tham gì không?"
Quỳnh Nhân thậm chí còn không nghĩ tới: " không muốn, ngày nào cũng gặp Phó Gia Trạch thật là kinh tởm."
Người đại diện: " 90 vạn cho tập đầu tiên."
Quỳnh Nhân: " thật tốt khi ra ngoài một chuyến"
Chín mươi vạn, thật thơm.
________________
Quỳnh Nhân thu dọn hành lý, bước lên máy bay đi Hải Châu.
Thời gia ghi hình < đi nào, bạn ơi> xung đột với buổi họp ký tặng, vốn dĩ cậu muốn từ bỏ cơ hội đầu tiên tham gia một chương trình tạp kĩ.
Nhưng Tống Đế Vương nói rằng, mọi con đường đều dẫn đến địa phủ, dù Quỳnh Nhân ở đâu, họ đều có thể đưa cậu đến buổi ký tặng, để cậu yên tâm kiếm tiên ở các chương trình tạp kĩ.
Ngay khi Tống Đế Vương nói xong, Quỳnh Nhân nghe thấy tiếng kêu thê thảm " ngao" trên điện thoại.
Mặc dù không có bằng chứng nhưng cậu cho rằng Tống Đế Vương lại bị thư kí Kim đánh, thư ký Kim quả là một thư ký riêng nghiêm khắc.
Hai tiếng sau máy bay hạ cánh, Quỳnh Nhân được phi hành đoàn đưa đến địa điểm cắm trại ở vùng núi hoang vu chưa mở cửa kinh doanh. Nhà ở đây hầu như toàn là dãy nhà gỗ, còn có cả lều để đoàn kịch để máy quay.
Quỳnh Nhân theo hướng dẫn của nhân viên vào một căn phòng rất lớn, trong đó đã có một người đang ngồi.
Trần Duệ Trạch, tiền nhiệm đỉnh lưu, giờ đã chuyển sang làm diễn viên. Anh ta có kỹ năng diễn xuất tốt, cũng đã viết sách, được đánh giá cao.
Da của Trần Duệ Trạch hơi đen, có lẽ anh ta bị cháy nắng trong quá trình quay phim, anh ta đưa tay về phía Quỳnh Nhân: " xin chào, tôi là Trần Duệ Trạch, tôi đã xem < waste myself > của cậu, nó siêu đẹp trai. Có cơ hội cậu hãy dạy tôi nhảy một chút đoạn đá chân, nó thật sự rất khó."
Quỳnh nhân nắm tay hắn với vẻ mặt thành khẩn: " tôi đã đến rạp xem phim < đồng hành cùng số > của anh hai lần, và nó thật sự rất hay, nói lời tạm biệt với sói, phía đằng sau của anh có một vầng trăng trắng khổng lồ, loại cảm xúc phức tạp muốn nói lời tạm biệt với bầy sói một cách trọn
vẹn, mong bầy sói sẽ bỏ lại mình, anh vừa lộ ra ánh mắt, tôi đã nổi da gà."
Trần Duệ Trạch hai mắt sáng lên: " nơi đó vốn là muốn....."
Hắn lôi kéo Quỳnh Nhân thao thao bất tuyệt nói.
Trần Duệ Trạch là hướng dẫn viên du lịch của < đi nào, bạn ơi >, đón khách quý Quỳnh Nhân khi bay đến ở trạm đầu tiên.
Là hướng dẫn viên du lịch, họ phải lên kế hoạch cho các hoạt động trong ba ngày cắm trại. Tất nhiên, những nội dung này có kịch bản.
Hai người họ phải ở trong trại này đêm nay, những người khách còn lại sẽ đến vào ngày mai.
Sau khi tắt máy quay, Trần Duệ Trạch uể oải ngáp dài: " nhân vật của tôi trong phim mới cần giảm cân, tôi không thể ăn cùng cậu, không phải tôi làm lớn đâu."
Hắn ta phàn nàn một cách cay đắng: " tôi thực sự ăn đầy đủ thịt ức gà, yến mạch và bông cải xanh."
Quỳnh Nhân bày tỏ sự cảm thông sâu sắc.
Ắn uống là một niềm vui sướng trong cuộc sống, tôi nghe nói tối nay tổ tiết mục sẽ đi ăn lẩu, đũa của cậu không thể chờ đợi được nữa.
Vào buổi chiều hai người thương lượng ghi hình vui chơi trong vài ngày tới.
Sau bữa tối, Quỳnh Nhân một thân toàn mùi lẩu, quay lại phòng nghỉ vừa đi vừa ngâm nga một cách vui vẻ, lẩu thật sự ngon!"
Cậu nói với con thỏ bông đang ngồi trên đầu giường: " sau khi nắp camera vào ngày mai, chúng ta phải quan sát điểm mù của ống kính một chút trươc, sau đó khi di chuyển phải chú ý đến phạm vi." Con thỏ bông ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi giao phó xong, sau đó dành thời gian vào xem có tin nhắn nào chưa đọc hay không. Cậu đã gửi một tin nhắn riêng cho người mua trên app Văn Hoá Chân Thành, nhưng bên kia vẫn chưa thấy phản hồi.
Cậu hy vọng rằng nó được giải quyết một cách suôn sẻ trước khi ký tặng bắt đầu.
_____________
Gần đây công việc ở địa phủ rất bận, lần trước Diêm Vương đến dương gian một ngày, các loại tài liệu công việc đã chất cao đến trần cung điện.
Diêm Vương lại chia thành bảy hoá thân, làm việc cả ngày lẫn đêm trong một tuần, cuối cùng số lượng giấy tờ giảm đi một nửa.
Hắn xoa xoa cái cổ đã giữ nguyên tư thế quá lâu trong một thời gian dài, bật chiếc điện thoại đã bị lãng quên.
App Văn Hoá Chân Thành thông báo có một tin nhắn chưa đọc.
[ Quỳnh Nhân: xin chào, tôi là Quỳnh Nhân. Tôi muốn thảo luận một điều với bạn. Tôi sẽ tổ chức hội ký tặng, trong vài ngày tới, nhưng album đã bán hết. Tôi muốn hỏi bạn có thể để lại 500 bản cho tôi không. Tôi sẽ chịu phí chuyển lại và đền bù tổn thất cho bạn. ]
[ Quỳnh Nhân: tôi thực sự xin lỗi vì đã làm phiền bạn, đó là lỗi của chúng tôi vì chúng tôi đã không chốt kho trước, lần tối khi phát hành một album tôi sẽ gửi cho bạn 500 bản.]
Con ngươi của Diêm Vương đầy vẻ chán nản, có vẻ lời xin lỗi của hắn đã gây ra những rắc rối mới.
[.: các cậu tổ chức buổi ký tặng ở đâu, tôi sẽ gửi trực tiếp đến, khoing phải đền bù.]
Một thông báo wechat mới xuất hiện.
[ thư ký Nam: " ngày mai Quỳnh Nhân mở hội ký tặng ở Hắc thằng đại địa, tôi có thể xin nghỉ nửa ngày không?" ]
Hoá ra là tổ chức hội ký tặng ở địa phủ, hắn trả lời Quỳnh Nhân.
[.: " tôi biết rồi, tôi sẽ gửi đồ đến điện thứ ba, cậu không cần lo lắng về điều đó.]
_______________
Ngay khi Quỳnh Nhân mở mắt, cậu đã nghe thấy âm thanh nhắc nhở siêu khó nghe chỉ có ở app Văn Hoá Chân Thành, người mua album cuối cùng đã trả lời cậu, sau khi đọc tin nhắn trả lời của bên kia, cậu lặng lẽ ôm con thỏ và gọi lão Dương.
Quỳnh Nhân: " ừm, vấn đề album đã được giải quyết."
Lão Dương vui mừng khôn xiết: " vậy thì tốt rồi, có thể lấy đồ ở đâu?."
Quỳnh Nhân: " à....không phải quan tâm, người đó nói sẽ trực tiếp đưa đến điện thứ ba."
Lão Dương: "....."
" người hâm mộ trực tiếp của cậu, sức mua còn rất mạnh."
Quỳnh Nhân lặng lẽ gật đầu.
Cậu cúp điện thoại đi ra ngoài tắm rửa, mặc dù đang là mùa hè, nhưng trên núi rất lạnh, cậu rửa mặt bằng vòi nước bên ngoài, cơn buồn ngủ cũng không còn nữa.
Những vị khách khác sẽ đến vào buổi chiều, thừa dịp không có chuyện gì, Quỳnh Nhân lấy ra mấy chiếc bánh quy và giấy vàng, bắt đầu gấp nguyên bảo.
Cậu học mọi thứ rất nhanh, có thể làm ngay sau khi xem video hướng dẫn. Những ngón tay mảnh mai của cậu đang bay giữa các tờ giấy, một đống vàng thỏi được xếp chồng lên nhau.
Quỳnh Nhân tập chung gấp vàng, con thỏ bông xoa xoa eo trên eo cậu, Quỳnh Nhân quay đầu lại "?".
Con thỏ chỉ vào chân giường.
Hai ngón tay nhợt nhạt véo mép thỏi rồi từ từ di chuyển ra ngoài, cho đến khi thỏi vàng rơi khỏi giường, bàn tay tội lỗi lắm lấy thỏi thứ hai.
Quỳnh Nhân hơi sốc, giữa ban ngày ban mặt ở nơi hoang dã này cũng có trộm!
Đây là thỏi vàng cậu xếp cho người hâm mộ của mình, dù có là vua đến cũng không thể mang nó đi.
Quỳnh Nhân đi tới vài bước, cầm lấy hai ngón tay, giật mạnh một cái, hoá ra là một người.
Người đàn ông nhận ra rằng mình đã bị bắt, vùng vẫy trong vô vọng, Quỳnh Nhân chính xác nhéo bàn tay đang điên cuồng vùng vẫy của ông ta, vặn nhẹ và bắt người ngay tại chỗ.
" ăn trộm sẽ bị đi tù, tôi sẽ gọi cảnh sát."
Đang chăm chú nhìn, tên trộm mà cậu bắt được là một ông già ngoài sáu mươi tuổi, nước da xanh xám, mặc áo lụa trắng, sau khi vặn vẹo đã hét lên: " tôi đã biết, tôi sẽ thú nhận, xin hãy nhẹ chút vô thường lão gia."
Vô thường..... lão gia?
Lúc này qua cửa sổ có một người đi vào, cửa sổ cách mặt đất một mét, mà hắn lăng không đi vào.
Người đàn ông này mặc đồ đen, dây xích quanh hông, đội mũ cao trên đầu, trên đó viết bốn chữ: thiên hạ thái bình.
Quỳnh Nhân nhìn mặt như đã gặp ở nơi nào, nhớ mãi không ra. Mà hoá trang điển hình này, Quỳnh nhân lại còn không nhận ra sao? Đây chính là hắc vô thường trong truyền thuyết.
Quỳnh Nhân quay đầu lại, nhìn về phái ông già đang kêu đầy đau thương, không kìm được nước mắt.
Cậu nên nghĩ ra từ lâu, người sống ăn trộm vàng thỏi làm gì? Lại không thể ăn.
" là cậu, Quỳnh Nhân"
Mạng Thâm ngạc nhiên đến mức không ngờ lại gặp Quỳnh Nhân ngay cả khi làm thêm giờ.
" người này là cậu bắt được, thật kinh ngạc! Cậu có thể bắt được người mà không cần mắc câu, à, ma.
Quỳnh Nhân nước mắt lưng tròng, sởn cả tóc gáy: " ngươi có thể nhốt hắn trước được không?"
Mạnh Thâm chói lão vào dây xích nhìn lão chằm chằm, " ngươi nói muốn đến đây nhìn lần cuối, cũng là lão gia ta hảo tâm thực hiện ý nguyện của ngươi, không ngờ ngươi lại chạy trốn, may mà gặp được Quỳnh Nhân, nếu là người thường khác gặp, không phải là bị doạ chết sao."
Quỳnh Nhân: tôi gần như sợ chết khiếp rồi.
Ông lão trông thật tội nghiệp: " lão gia, con ta bất hiếu, lại không đốt tiền giấy cho ta, ta lo xuống đó không có tiền đưa quan, nên khi thấy một đống vàng này, mới nổi lòng tham."
Mạnh Thâm: " bây giờ từ lúc xuất hồn cho đến phiên toà, cả quá trình được ghi lại và quay video, ngươi muốn đưa ai, đây là hối lộ, thêm một tội hiểu không?"
Ông già thút thít khóc: " lão gia, tôi thật sự không biết, xin thứ lỗi cho tôi, vì con trai tôi bất hiếu, tôi lo xuống đó không có tiền xoay sở sẽ phải chịu khổ."
Mạnh Thâm lo lắng hình ảnh về địa phủ sẽ bị tổn hại, hắn ta giải thích với Quỳnh Nhân bằng một biểu hiện chính trực: " đó đều là trước đây, dưới sự lãnh đạo của Diêm Vương, bây giờ chúng ta đã có một hệ thống hoàn chỉnh, các thủ tục được chuẩn hoá, công bằng và công lý. Các hồn ma cũng có các kênh cứu trợ đặc biệt, nếu ngươi không hài lòng với phiên toà, có thể yêu cầu xét xử lại."
Quỳnh Nhân gật đầu một cách cứng nhắc, trong tay vẫn nhanh nhẹ gấp thỏi, cậu sẽ ngất xỉu nếu không làm gì khiến cậu mất tập trung.
" này " Mạnh Thâm cúi đầu nhìn tay mình, " cậu không có pháp lực, làm sao bắt được ma?"
Quỳnh Nhân cong ngón tay, mồ hôi trên trán đổ ra. Đừng có đến đây!